Đây là sào huyệt của Đông Duyên tộc, cấm người ngoài tiến vào. Mà lúc này trên bầu trời xanh thẳm có một con thuyền lớn đang từ từ bay vào trong dãy núi Đông Duyên.
"Đã trở về." Cửu Liên nhìn về dãy núi quen thuộc ở xa xa. Đây là quê quán của nàng.
"Tiểu Vân, đi thôi, đi gặp lão tổ." Bắc Cù tiên nhân nói.
Cửu Liên ngoan ngoãn đi theo.
Mây mù lập tức xuất hiện. Bắc Cù tiên nhân dẫn Cửu Liên điều khiển mây mù bay thẳng tới khu cấm địa trên dãy núi Đông Duyên.
"Lão tổ thật sự muốn ngăn cản ta sao?" Cửu Liên thầm nghĩ. Lúc còn nhỏ, lão tổ rất yêu chiều nàng. Nàng cũng rất tôn kính lão tổ nên luôn nghe theo lời lão tổ.
Vù vù.
Một đường bay thẳng tới khu cấm địa trong Đông Duyên tộc, những thủ vệ ở cấm địa thấy Bắc Cù tiên nhân và Cửu Liên đi thì không ai dám cản lại.
Sau một lát bay, hai người bọn họ đã tới một hẻm núi yên tĩnh.
Trong hẻm núi có một nhánh sông chảy xuôi, bên cạnh con sông có một nam tử mặc áo quần giản dị đang nhàn nhã ngồi đó thả câu.
"Lão tổ." Bắc Cù tiên nhân hạ xuống, cung kính nói.
Cửu Liên nhìn thấy nam tử áo lam này thì trong mắt hiện lên vẻ kính nể, khẽ nói: "Lão tổ."
"Bắc Cù, ngươi lui xuống trước đi, để tiểu Vân lại." Nam tử áo lam vẫn ngồi câu cá như trước chứ không hề quay đầu lại.
"Dạ." Bắc Cù tiên nhân cung kính lùi lại.
Trong khe núi chỉ còn lại nam tử áo lam và Cửu Liên. Cửu Liên cực kỳ quen thuộc nơi đây vì lúc còn nhỏ đây chính là nơi nàng sinh sống. Cũng chính bởi vì có lão tổ ủng hộ. nên nàng mới có thể không bị cản trở, trực tiếp trở thành thủ lĩnh kế nhiệm. "Tiểu Vân." Nam tử áo lam quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt của hắn có chút vui mừng làm cho lòng người sinh ra cảm giác thân thiết. Hắn ngồi ở đó thả câu như một người thường, không có. chút hơi hướng cường giả nào. Nhưng những tiên nhân ở cả Đông Duyên tộc gặp mặt hắn đều phải cung kính không dám xúc phạm.
"Lão tổ." Cửu Liên hơi cảm thấy có chút câu nệ.
"Ta nghe nói ngươi đã chọn được đạo lữ." Nam tử áo lam cười nói. "Tên là Kỷ Ninh à?"
"Dạ." Cửu Liên gật đầu.
"Tạm thời quên hắn đi." Nam tử áo lam căn dặn.
Cửu Liên nôn nóng: "Lão tổ, người cho ta làm thủ lĩnh kế nhiệm của bộ tộc. Nhưng chẳng lẽ ngay cả việc chọn đạo lữ cho chính mình mà ta cũng không được làm sao? Ta biết, Đông Duyên tộc ta muốn mạnh lên thì đạo lữ của ta tốt nhất phải là người thuộc hoàng tộc Đại Hạ, hoặc là một vài đệ tử dòng dõi chư hầu. Nhưng cho dù có chọn một đạo lữ là hoàng tộc thì cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu cho Đông Duyên tộc. Chẳng lẽ lão tổ thật sự muốn ép ta sao?"
"Ngươi cảm thấy ta sẽ ép ngươi sao?" Nam tử áo lam nhìn nàng. Cửu Liên ngẩn ra.
"Cho dù hoàng tử Đại Hạ có làm đạo lữ của ngươi thì cũng chẳng giúp được Đông Duyên tộc ta mấy. Thế thì ta làm sao phải ép ngươi?" Nam tử áo lam lắc đầu. "Cửu Liên, ngươi thật sự vẫn còn quá trẻ."
"Nhưng lão tổ, sao người lại ép ta phải quên sư đệ Kỷ Ninh. " Cửu Liên nóng nảy.
"Ngươi biết cái gì là đạo lữ sao?" Nam tử áo lam bỗng nhiên cắt ngang.
Cửu Liên hơi chần chừ.
Đạo lữ?
"Đạo lữ không phải là người có thể giúp đỡ nhau trên con đường tu tiên trong ngàn năm, vạn năm, thậm chí vĩnh hằng, luôn luôn ở bên cạnh bầu bạn không rời xa sao?" Cửu Liên khẽ nói.
Nam tử áo lam cảm thán một câu: "Nói thì ai cũng nói được. Nhưng đạo lữ thật sự giúp đỡ không rời xa nhau thì lại cực kỳ hiếm thất. Ta sống cả đời này, đã gặp qua rất nhiều người phản bội đạo lữ, tàn sát đạo lữ, vứt bỏ đạo lữ của mình. Rất nhiều. Thế gian này không có cái gì là vĩnh viễn."
Cửu Liên ngẩn ra.
"Ngươi còn quá trẻ." Nam tử áo lam lắc đầu. "Kỷ Ninh kia cũng quá trẻ. Hai người các ngươi. đã thật sự hiểu được thế nào là đạo lữ chưa? Các ngươi đã hiểu được đạo lữ là thế nào không?"
"Đạo lữ là người có thể vì người kia mà vứt bỏ tính mạng của mình!"
"Đạo lữ là người cho dù có bị tiên phật cản trở thì cũng sẵn sàng tru tiên diệt phật để tìm về với đạo lữ của mình."
"Đạo lữ là cho dù người kia đã chết, cho dù phải trải qua năm tháng vô tận vĩnh hằng thì vẫn sẽ không bao giờ quên được người kia, giống như người ấy vẫn luôn luôn sống bên cạnh mình."
"Đạo lữ. chính là một nửa sinh mệnh của chính ngươi! Nếu không có hắn thì sinh mệnh của ngươi sẽ không còn trọn vẹn nữa."
Nam tử áo lam nhìn Cửu Liên, trong ánh mắt có đau khổ vô tận. "Ngươi chắc chắn rằng ngươi có thể chết vì hắn sao? Ngươi chắc chắn rằng ngươi sẽ có đủ dũng khí tru tiên diệt phật sao?"
Cửu Liên há miệng thở dốc.
Vì hắn chết?
Vì hắn mà đánh cả tiên phật trên trời.
"Nếu ngươi thật sự tin tưởng thì ngươi sẽ không do dự mà làm như thế. Mà làm được như vậy thì ta cũng sẽ không cản ngươi mà ngược lại còn ủng hộ ngươi." Nam tử áo lam thở dài. "Nhưng trong con mắt của ta nhìn nhận thì ta thấy ngươi vẫn còn đang do dự, ngươi vẫn còn đang chần chừ. "
"Nếu ngươi không thể biến hắn trở thành một nửa sinh mạng của mình, không thể chết vì hắn, không thể vì hắn mà có dũng khí đi đánh nhau với tiên phật trên trời thì ngươi cần gì phải chọn đạo lữ."
"Không có quyết tâm tới mức đó thì cũng chẳng cần phải chọn đạo lữ."
"Tu tiên. là con đường nghịch thiên." "Có thể một mình bước đi."
"Cũng có thể chọn đạo lữ mà kết bạn. Đây là một con đường gian nan gập ghềnh. Nếu muốn chọn đạo lữ thì nhất định phải chọn được người thật sự đồng sinh công tử làm đạo lữ. Ngươi có thể chết vì hắn, hắn cũng có thể chết vì ngươi. Nếu không. không bằng đi một mình cô độc còn hơn."
Nam tử áo lam nhìn Cửu Liên. "Cửu Liên, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ta, ta. " Cửu Liên hoàn toàn mê muội.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULLTa sai lầm rồi sao?
"Ngươi còn quá trẻ. Mà Kỷ Ninh kia con trẻ hơn cả ngươi. Các ngươi vẫn trải qua quá ít! Nên vẫn chưa tới lúc để chọn đạo lữ. Bởi vì lòng các ngươi vẫn chưa đủ vững chắc. Chẳng qua đó mới chỉ là cảm giác quyến luyến mơ hồ với đối phương mà thôi." Nam tử áo lam lắc đầu. "Loại quyến luyến mơ hồ này sẽ không thể tồn tại lâu được."
"Ta cũng sẽ không cưỡng ép ngăn cản ngươi và Kỷ Ninh." Nam tử áo lam nói. Trong mắt Cửu Liên lập tức hiện lên chút vui mừng.
"Nhưng ngươi phải kiên nhẫn tới ngày ngươi trở thành Nguyên Thần đạo nhân. Nếu ngươi cảm thấy Kỷ Ninh đúng là đạo lữ của mình thì cứ đi cùng hắn. Còn bây giờ, ngươi phải nhẫn." Nam tử áo lam nói.
"Đợi tới lúc trở thành Nguyên Thần đạo nhân?" Cửu Liên ngẩn ra. "Vậy còn bao lâu nữa đây?"
"Chính là vì nó lâu nên nó sẽ giúp ngươi có đủ thời gian nhìn nhận rõ ràng hơn. Ta rất quý mến ngươi, nhưng đạo tâm của ngươi vẫn chỉ mới được rèn luyện quá bình thường. Tới 'động Vạn Liên' đi. Ta sẽ bày trận pháp ra. Khi nào ngươi có thể đi ra khỏi động Vạn Liên thì ta mới cho phép ngươi ra ngoài." Nam tử áo lam ra lệnh.
Cửu Liên vội vàng nói: "Động Vạn Liên? Lão tổ, người bày trận pháp ra như thế thì ta làm sao có thể phá mà đi ra ngoài được?"
"Kia chỉ là huyễn trận chiếu rọi vào đạo tâm của ngươi." Nam tử áo lam lắc đầu. "Không cần nhiều lời, đi thôi."
"Ta muốn phái người tới nói cho Kỷ Ninh." Cửu Liên biết không thể từ chối được nên nói. "Đi mau." Nam tử áo lam lạnh nhạt nói.
Cửu Liên lập tức điều khiển pháp bảo hoa sen nhanh chóng rời đi để bố trí người thông báo cho Kỷ Ninh.
Nam tử áo lam thấy Cửu Liên rời đi rồi thì lắc đầu khẽ: "Thật sự còn bồng bột quá. Nhưng nó lớn lên thật sự giống 'Như Âm'. Đã bao lâu rồi. mà ta vẫn còn nhớ rõ ngày mà chúng ta cùng sánh vai ở 'thế giới Thiên Quang' chinh chiến. Dù có bao lâu nữa thì ta cũng không thể quên được trận chiến ấy, không thể quên được. "
Hắn lập tức thả câu tiếp. Lưỡi câu của hắn hấp dẫn lượng lớn cả bay quanh. Nhưng lưỡi câu lại thẳng nên vĩnh viễn chẳng bao giờ câu nổi cá.