Mãng Hoang Kỷ

Chương 1599:




Hai người từ phàm tục từng bước một đi tới.
Thiếu nữ vốn là thị nữ của Vô Nhai thiếu gia, tên Thị Họa. Sau này thiếu nữ trời sinh linh thể được tiên nhân nhìn trúng mang đi cái gọi là Tiên giới. Vô Nhai thiếu gia lăn lộn trong phàm tục từng bước đi vào Tu Tiên giới. Trải qua vô số tôi luyện chém giết, Vô Nhai với tư chất kinh tài tuyệt diễm phi thăng vào Tiên giới, cuối cùng đoàn viên cùng thị nữ Thị Họa. Hai người có một đứa con, gần như cùng lúc bước vào Thế Giới cảnh, ở quê của họ cho đến nay chỉ có Thị Họa, Vô Nhai là hai Thế Giới cảnh.
Thị Họa là Hỗn Độn Tiên Nhân, Vô Nhai thiếu gia là kiêm tu thần ma, có nguyên thần thứ hai hiện ở quê nhà.
Đôi thần tiên quyến lữ cùng nhau rời khỏi quê đi lưu lạc, có nhiều gặp gỡ.
Nghe đồn Bắc Minh Đạo Quân muốn thu đồ đệ thay sư phụ, tình hình rình rang nên hai người quyết tâm tham gia.
Kiếm trận của Thị Họa bị kẻ địch phá, nàng biết không có hy vọng liền chủ động nhận thua:
- Ta nhận thua!
Sau trận chiến đó.
Thị Họa cảm giác lực bài xích từ thang trời, nói với đạo lữ của mình:
- Vô Nhai, ta thua, chàng hãy tiếp tục đi tới. Cẩn thận chút, nếu thật sự không thắng được thì nhận thua.
Vô Nhai gật đầu nói:
- Ừm!
Nửa tháng sau.
Vô Nhai, Thị Họa gặp nhau dưới thang trời.
Vô Nhai lắc đầu nói:
- Quá mạnh, đó là một cổ tu hành giả, cảnh giới cao hơn ta, thua tâm phục khẩu phục..
Vô Nhai bất đắc dĩ nói:
- Ta cứ nghĩ thiên phú của hai ta không tệ, chắc sẽ có đại năng hay Tứ Bộ Đạo Quân nào nhìn trúng chúng ta thu làm đồ đệ. Không ngờ đến bây giờ còn chưa thấy đại năng nào.
Thị Họa gật đầu nói:
- Ta ở dưới thang trời nửa tháng rồi cũng không ai tìm ta.
Hai người đều là thiên tử kiêu tử, là hai Thế Giới cảnh chưa từng có ở quê nhà, lần này họ thu hoạch được nhiều nhưng không có một đại năng đến nhận bọn họ làm đồ đệ.
Vô Nhai nói:
- Chúng ta chờ chút đi, không chừng có Đạo Quân nào nhìn trúng.
Thị Họa ôm mong chờ:
- Lại đợi thêm chút vậy.
Có sư phụ và không có là hoàn toàn khác nhau. Như Vô Nhai, Thị Họa không có Đạo Quân chỉ dẫn hoàn toàn mù tịt về Vô Tận Cương Vực.
Một giọng nói vang lên:
- Hai tiểu tử.
Vô Nhai, Thị Họa vụt ngoái đầu nhìn, kích động mong chờ. Có đại năng chọn bọn họ rồi sao? Sẽ là ai? Tứ Bộ Đạo Quân hay Vĩnh Hằng Đế Quân càng mạnh? Hoặc là Chúa Tể, Bắc Minh Đạo Quân? Lý trí làm hai người cảm thấy không lý nào người lợi hại chọn họ, nhưng mơ mộng không có lỗi.
Một thiếu niên áo trắng từ xa đến gần, hơi thở đặc biệt, không tạo ra áp lực gì, cảm giác rất bình thường.
Vô Nhai, Thị Họa thầm thất vọng:
- Đạo Quân?
Hơi thở của Đạo Quân và Vĩnh Hằng Đế Quân rất dễ phân biệt, Vĩnh Hằng Đế Quân nào đều có hơi thở vĩnh hằng, đó là thời gian không thể xóa nhòa.
Sau đó hai người bình thường trở lại, hơi mừng. Trong đại năng tuyển đệ tử Đạo Quân xem như yếu nhất nhưng tốt xấu đã được người chọn, nếu không ai chọn mới gọi là thảm.
Kỷ Ninh cười khen:
- Hai ngươi có ngộ tính về kiếm rất cao.
Cao thật, bàn về mức độ trưởng thành thì Vô Nhai, Thị Họa gần như là mười hàng đầu trong toàn bộ Thế Giới cảnh trên Đăng Thiên Thê. Nên biết vì có thế lực khác thu đồ đệ, Kỷ Ninh chỉ yêu cầu tất cả Thế Giới cảnh hiểu dùng kiếm chứ không bắt buộc phải một lòng nghiên cứu kiếm đạo. Cho nên cần siêu yêu nghiệt, tuy hiểu dùng kiếm nhưng có người am hiểu thời không, hoặc Tâm Lực, đao đạo.
Về kiếm đạo thì Vô Nhai, Thị Họa là hai người trưởng thành nhanh nhất.
Kỷ Ninh nhìn sơ là biết hai người chưa được chỉ điểm đàng hoàng, không thì đã chẳng đến mức tiến bộ thần tốc như vậy. Nhìn hai người Kỷ Ninh như thấy bản thân vừa rời khỏi tam giới, hắn ngày xưa phải vào Thập Nhị Cung Kiếm Cung của Mang Nhai quốc mới ngộ ra đạo mạnh nhất.
Còn về dung hợp đạo mạnh nhất? Vào dị vũ trụ rồi mới làm được.
Hơn nữa Vô Nhai, Thị Họa tình cảm nồng nàn khiến Kỷ Ninh nhớ lại tình cảm của mình và Dư Vi.
Kỷ Ninh thầm thở dài:
- Đáng tiếc.
Nếu sư tỷ còn đây có lẽ sẽ cùng hắn phiêu bạt.
Kỷ Ninh hỏi:
- Hai ngươi có đồng ý bái vào môn hạ của ta?
Thị Họa hỏi:
- Tiền bối am hiểu kiếm đạo?
Kỷ Ninh gật đầu, người phát ra kiếm ý đáng sợ làm Vô Nhai, Thị Họa run rẩy. Nhưng hai người dù sao là Thế Giới cảnh, tầm mắt không cao. ở trong mắt họ Tứ Bộ Đạo Quân đã là rất đáng sợ, không hề nhận ra kiếm ý của Kỷ Ninh có ý nghĩa thế nào. Hai người chỉ cảm giác rất đáng sợ, chỉ một chút uy năng đã có thể xóa sổ họ.
Vô Nhai, Thị Họa nhìn nhau, lập tức quỳ xuống:
- Đệ tử bái kiến sư phụ!
Kỷ Ninh gật đầu nói:
- Ừ, đi theo ta.
Dao động không gian vô hình cuốn lấy hai đệ tử, Kỷ Ninh cất bước xuyên qua thời không, đi tới trời cao nơi đại năng các phương Chúa Tể, Đế Quân tụ tập.
Đám Chúa Tể, Đế Quân cười tươi chúc mừng:
- Bắc Minh Đạo Quân.
- Bắc Minh.
- Chúc mừng Bắc Minh Đạo Quân thu được đồ đệ tốt.
Bọn họ liếc sang hai tiểu tử bên cạnh Kỷ Ninh, thầm than hai tiểu tử siêu may mắn. Có người thực lực mạnh hơn đôi đạo lữ này nhưng không được chọn, Kỷ Ninh lại chọn hai người.
Kỷ Ninh ngồi khoanh chân trên mây mù, Mang Nhai Chúa Tể, Phong Vũ Chúa Tể, Minh Lan Chúa Tể ở cạnh hắn. Bốn người ngồi ở chỗ cao nhất.
Vô Nhai, Thị Họa đứng cạnh Kỷ Ninh, nhìn ba Chúa Tể hơi thở hùng hồn, một đám Vĩnh Hằng Đế Quân ở bên dưới:
- Cái... này...
Ai nấy hơi thở chất chứa ý cảnh vĩnh hằng, Thế Giới cảnh nào đều hiểu đám đại năng tụ tập nơi đây đều là Vĩnh Hằng Đế Quân. Nhiều đại năng cung kính lễ phép như thế, Vô Nhai và Thị Họa có đần độn đến mấy cũng hiểu họ đã bái vào môn hạ Bắc Minh Đạo Quân trong truyền thuyết.
Vô Nhai, Thị Họa nhìn nhau, chân mềm nhũn:
- Chúng... chúng ta...
Hơi thở của Chúa Tể, của một đám Vĩnh Hằng Đế Quân mang đến áp lực quá mạnh.
Vô Nhai nhỏ giọng nói:
- Sư phụ?
Kỷ Ninh lên tiếng:
- Từ hôm nay trở đi, hai ngươi là đồ đệ thứ năm, sáu trong môn hạ của ta.
Vô Nhai, Thị Họa kích động.
Vô Nhai hỏi:
- Lần này sư phụ muốn thu mười đệ tử?
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
- Nghe nhầm đồn bậy.
Mang Nhai Chúa Tể cười xen lời:
- Đám nhóc các ngươi đồn bậy bạ. Bắc Minh thu đồ đệ thay sư phụ, mười đệ tử đều là sư đệ, sư muội của hắn, nhưng đích thân Bắc Minh dạy. Còn hai ngươi là đệ tử thân truyền Bắc Minh tự mình dạy.
Vô Nhai, Thị Họa nhìn lão nhân râu bạc áo trắng ngồi bên cạnh, cảm giác thật hiền hòa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.