Mạn Thù Sát Hoa

Chương 2:




Tôi cứ luôn cảm thấy anh ấy hơi bất thường, nhưng vẫn gật đầu.
Ngay khi tôi đang nhìn chằm chằm vào bể cá, chiếc đuôi của một con cá hồng két màu đỏ tươi sắp chết quẫy một hồi, gương mặt phản chiếu lên hồ cá của tôi dường như trong nháy mắt bị đuôi cá quất vào tạo thành một vết máu đan chéo đỏ tươi, giống hệt như gương mặt tôi nhìn thấy trong phòng tắm ở khách sạn.
Tôi bị dọa hét lên một tiếng, vội quay đầu đuổi theo Vệ Sùng Hoa.
Anh ấy vừa lấy hoành thánh từ tủ lạnh ra, hơi lạnh dày đặc, trong chốc lát tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát như thể cả người mình đều bị nhét vào trong tủ lạnh.
“Em sao vậy?” Vệ Sùng Hoa vội nắm tay tôi, ôm tôi vào lòng an ủi một hồi, lúc này tôi mới từ từ bình tĩnh lại.
Chỉ nhìn thấy trong tủ lạnh của anh ấy đầy hoành thành, sủi cảo đông lạnh, e là phải ăn hơn nửa năm mới hết.
Thấy tôi không sao, Vệ Sùng Hoa hôn lên trán tôi: “Được rồi, đợi anh nha, sau khi luộc xong anh bưng ra cho em.”
Nhưng ngay khi tôi quay người lại, Vượng Tài đứng ở cửa lạnh lùng nhìn tôi, dọa tôi lại giật mình, Vệ Sùng Hoa dứt khoát nhốt Vượng Tài ngoài ban công, an ủi tôi một lúc rồi mới đi vào bếp.
Đến khi món hoành thánh nóng hổi bưng lên, tôi liền bày ra dáng vẻ ham ăn, hôm qua là hôn lễ, tôi gần như chẳng ăn được bao nhiêu.
Chỉ là khi ăn một miếng, tuy tươi và ngọt, nhưng tôi cứ luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Thấy Vệ Sùng Hoa ở một bên đổ dầu ớt vào trong bát, tôi nhìn dầu ớt màu đỏ bóng, miệng liền ch ảy nước miếng.
Đợi Vệ Sùng Hoa đặt bát xuống, tôi thuận tay nhận lấy, múc một thìa vào bát, nếm thử một chút, cảm thấy có hơi cay nhưng vẫn không đã ghiền.
“Anh nhớ em không ăn cay mà?” Vệ Sung Hoa thấy tôi vẫn đang bỏ thêm dầu ớt, cầm muỗng khó hiểu nhìn tôi.
“Chắc là do tối qua ngủ không ngon nên bị nhạt miệng.” Tôi bỏ liền bốn muỗng, đến khi trong bát dầu ớt dày cả lớp, lúc này mới cảm thấy có chút mùi vị.
Vẻ mặt Vệ Sùng Hoa nặng nề nhìn tôi ăn hết cả một bát hoành thánh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn bể cá chết và Vượng Tài đang không ngừng cào vào cửa kính ngoài ban công.
Tôi bỏ nhiều dầu như vậy vào bát hoành thánh, lúc ăn thì không sao, chỉ thấy cay rất đã miệng, nhưng sau khi ăn, hai môi cay đến vừa đỏ vừa sưng, bụng quặn từng cơn.
Vệ Sùng Hoa vội hâm cho tôi ly sữa, nói là để giảm cay.
Nhưng tôi vốn không quen ăn cay, một lúc sau dạ dày đã bắt đầu đau, môi cay đến mất cảm giác, đau không chịu nổi, làm sao còn có thể uống sữa được.
Vệ Sùng Hoa thấy tôi như vậy liền để tôi nằm trên sô pha, anh ấy giúp tôi đi mua thuốc dạ dày.
Nhưng anh ấy vừa ra cửa thì Vượng Tài cào vào cửa trượt sủa gâu gâu, móng vuốt cào lên cửa kính kêu két két.
Âm thanh đó xuyên qua lớp cửa kính, rít đến chói tai.
“Ngày mai anh sẽ đưa nó đi.” Vệ Sùng Hoa thấy tôi thật sự rất sợ Vượng Tài, anh ấy giúp tôi đắp chăn rồi nói sẽ về ngay.
Sau khi anh ấy đi, Vương Tài càng sủa càng dữ, hàng xóm đều đến gõ cửa, bảo chúng tôi đừng nhốt chó ngoài ban công.
Tôi nhịn cơn đau nóng rát ở dạ dày, nhìn Vượng Tài không ngừng cào vào cửa kính ngoài ban công, nhất thời choáng váng khi thấy nửa người mình mờ ảo trên cửa kính, tóc dường như mọc dài ra từng chút, rồi đột nhiên duỗi tay gắt gao ấn Vượng Tài đang cào cửa xuống.
Sau đó chính là tiếng sủa điên cuồng của Vượng Tài.
Tôi rất khó chịu, như thể cực kì chán ghét âm thanh này, hận không thể trực tiếp chém chết Vượng Tài.
Dần dần, tiếng sủa của Vượng Tài không còn nữa, dường như phảng phất tiếng Vệ Sùng Hoa đang gọi tôi.
Anh ấy ngồi xổm bên cạnh, ngạc nhiên nhìn tôi: “Hồ Mạn, em sao thế?”
“Anh mua thuốc về rồi à, dạ dày em đau quá.” Tôi đau đến mức ỉu xìu, định giơ tay lên, lại phát hiện trong tay mình đang cầm một con dao làm, tay bếp bê bết máu.
Mà Vượng Tài toàn thân đầy máu nằm dưới chân tôi, không biết bị chém bao nhiêu nhát, đã không còn thở nữa.
Giữa cánh cửa kính đang mở, có hai cái chân chó bằng xương bằng thịt…
Cả mặt Vệ Sùng Hoa đầy vẻ kinh hãi nhìn tôi: “Hồ Mạn?”
Không biết vì sao, dường như trong lòng tôi có một cơn giận dữ nổi lên, liền cầm dao chém anh ấy.
2
Ngay khi con dao của tôi sắp chém trúng Vệ Sùng Hoa, anh ấy nắm tay tôi lại, ấn chặt tôi, hét lớn một tiếng: “Hồ Mạn!”
m thanh đó như tiếng sấm đánh thức tôi.
Dọa cho con dao trên tay tôi rơi xuống, con dao bếp sắc bén cắt qua nửa cẳng chân đang có quắp của Vệ Sùng Hoa, sau đó rơi xuống đất kêu “keng” một tiếng.
Tôi bị âm thanh đó đánh thức hoàn toàn, nhìn chỗ bị dao bếp cắt qua trên chân Vệ Sùng Hoa, máu tươi chảy xuống, tôi sợ đến toàn thân mềm nhũn.
Tôi giơ ngón tay chỉ cho Vệ Sùng Hoa cánh cửa trượt không biết đã bị mở ra từ lúc nào, nói: “Lúc nãy em nhìn thấy Trần Thù rồi, ngay trên cửa kính, là cô ta đã giết Vượng Tài. Trên mặt cô ta có hai vết máu, giống như bị dao cắt…”
Nhưng ngón tay tôi vừa giơ ra, từng giọt máu tươi rơi xuống, trên cửa kính chồng lên nhau cũng là một mảng máu, tôi bị dọa đến tâm trí nặng nề, vội vàng rụt tay lại.
Tôi quay đầu không dám nhìn cửa kính, lau máu trên người một cách qua loa: “Sùng Hoa, cô ta quay lại rồi, cô ta hận em. Em sợ quá…”
Vệ Sùng Hoa không quan tâm đến việc băng bó vết thương, vội đưa tay dìu tôi vào phòng: “Hồ Mạn, không có ma đâu, là do em nghĩ nhiều thôi.”
Nhưng anh vừa định đỡ tôi dậy thì vết thương trên chân kéo anh mềm nhũn quỳ xuống đất.
Máu ở khắp sàn, thậm chí còn bắn tung tóe lên cửa kính, tôi chẳng qua chỉ liếc nhìn Vượng Tài một cái, vừa thấy đôi mắt mở to của nó, tôi lập tức sợ hãi co rúm lại.
Nhưng trên chân Vệ Sùng Hoa toàn là máu, tôi cũng sợ nên vội vàng gọi xe cấp cứu.
Khi xe cấp cứu đến, Vệ Sùng Hoa nói đi nói lại với tôi, nếu như bác sĩ có hỏi cứ nói là lúc thái rau bị dao rơi xuống cắt trúng.
Tôi biết anh ấy đang giúp tôi che giấu, nên kiềm nén nỗi sợ trong lòng mà gật đầu.
Sau khi đưa đến bệnh viện cầm máu, khâu mười mấy mũi, còn phải truyền vài chai nước biển.
Máu trên tay tôi tuy đã rửa sạch, nhưng trên người vẫn còn rất nhiều, nghĩ đến việc có thể chính là bản thân từng nhát chém chết Vượng Tài, tôi liền sợ đến toàn thân run rẩy.
Ngay cả khi đang khâu, Vệ Sùng Hoa vẫn không ngừng an ủi tôi, bảo tôi đừng sợ.
Đến y tá cũng nhìn tôi đầy ngưỡng mộ: “Chồng cô đã vậy mà vẫn muốn an ủi cô, cô đã đủ hạnh phúc rồi. Anh ấy còn không sợ, cô sợ gì chứ.”
Nhưng thứ tôi sợ đâu chỉ là bị thương…
Sau khi y tá đi, tôi nhìn Vệ Sùng Hoa, vốn muốn nói những chuyện kì lạ này đều là do Trần Thù làm. Nhưng thấy Vệ Sùng Hoa mặt mày hốc hác vì mất máu quá nhiều mà còn phải chịu đựng an ủi tôi, tôi lại nuốt những lời đó xuống, bảo Vệ Sùng Hoa ngủ một lát.
Anh ấy thấy tôi thật sự không sao, lúc này mới chợp mắt.
Tôi nghĩ đến bể cá chết ở nhà, quay về cũng phải chạm mặt với Vượng Tài bị chém chết máu tươi lênh láng, liền cảm thấy khiếp sợ, muốn tìm một người giúp tôi dọn dẹp nhà cửa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.