Mạn Kim Sơn

Chương 27: Là người nhà mà!




Năm con quỷ kia nói, bọn chúng chỉ là tay sai của con yêu kia thôi, những đứa trẻ bọn chúng bắt trước đó vẫn còn ở chỗ con yêu, trong động Linh Thanh ở núi Hạc Phong kia.
Trước đây Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải cũng đã từng đến núi Hạc Phong rồi, có điều trên núi có tận những mười chín cái động yêu, xiên xẹo không thông với nhau. Đến khi năm con quỷ kia nói mới biết, mười chín cái động trên núi ấy cũng chẳng phải là động thật của con yêu kia. Cái động thực sự là ở chỗ tàng cây hòe già dưới chân núi, cạnh sông Linh Tuyền cơ. Như vậy đủ thấy con yêu này quả thực rất giảo hoạt.
Ngày hôm ấy Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải lên đường đi đến núi Hạc Phong.
Chân núi Hạc Phong quả thật khác xa với những khe núi vách đá cheo leo kia. Vì nằm cạnh sông, dòng nước xanh trong mát lạnh chảy qua, thế nên cuối cùng nó cũng có phần nên thơ.
Bạch Tố Trinh và thiền sư Pháp Hải đi một mạch theo sự chỉ dẫn của năm con quỷ kia, tới cây hòe già thứ ba thì dừng lại.
Cây hòe đã lâu năm lắm rồi, những vòm lá trùng điệp chặn dòng chảy. Nếu không biết trước ở đây có một cái động thì chắc chắn sẽ không nhận ra nó có gì bất thường.
Bạch Tố Trinh nhìn cửa động bằng cành lá xanh ngắt một chút, đưa tay vặt một mẩu cho vào miệng nhai, không ngọt chút nào, còn hơi đắng nữa. Nàng phất tay áo lên, một ngọn lửa xuất hiện, trong nháy mắt đốt cửa động thành những cành củi khô.
Những tiếng lách tách ngắn ngủi vang lên bên tai, Bạch Tố Trinh xoay cổ tay kết chưởng ấn, đầu ngón tay tán ngọn lửa khiến nó lan rộng ra.
Lửa gặp củi khô hiển nhiên bùng bắt mạnh. Nhưng bầu trời vốn quang đãng giờ lại giăng đầy mây đen, sau một tia chớp thì bỗng đổ mưa to.
Nước mưa xối xả trút lên ngọn lửa nhỏ, Bạch Tố Trinh lại khiến lửa cháy mạnh hơn. Ngọn lửa lớn dần, trời cũng lập tức đổ mưa to hơn.
Khóe miệng Bạch Tố Trinh mỉm cười chúm chím, cũng không vội giục to lửa, nàng vừa phất dải lụa trắng trong tay ra vừa nói: “Lên.”
Trong nháy mắt dải lụa trắng hóa thành một tấm vải lớn gần như che kín một khoảng trời, bầu trời dần quang đãng trở lại.
Tuy hai yêu đấu phép vô cùng gắt, nhưng rõ ràng là cấp đạo của Bạch Tố Trinh cao hơn hẳn. Thiền sư Pháp Hải thấy không cần hỗ trợ với nàng, bèn ngồi xếp bằng dưới tàng cây. Cho đến khi cả bầu trời đổi sắc, sắc trắng chiếm ưu thế, đám cành khô đầy lá che trên cửa động cũng biến mất.
Hình dáng của Bạch Tố Trinh hôm nay vẫn là một đứa bé gái, nàng réo rắt nói với thiền sư Pháp Hải: “Ta vào đó trước, ngài ở ngoài này chờ ta.”
Động yêu cũng sẽ được xây dựng theo sở thích thường thường mà thôi, nếu động yêu này gần dòng nước, hẳn là sẽ tối tăm ẩm ướt, vậy thì không phải là kẻ biết bay rồi. Nàng vào trước dụ yêu, đợi đến khi nó ra thì lập tức bắt lấy là được.
Thiền sư Pháp Hải mở mắt ra nhìn nàng một cái, thấy thần sắc yêu khí của nàng cũng tốt, thì nói: “Đi đi, tự mình cẩn thận một chút.”
Bạch Tố Trinh cười toét miệng với hắn một cái, hắn lại nhắm mắt vào. Bạch Tố Trinh cũng chẳng để bụng, tựa như môt đứa trẻ hoạt bát mà bước vào trong động, thoáng nhìn bóng lưng vô cùng hào hứng.
Động của con yêu này rất sâu, sau khi đi vào thì tất cả đều là một vùng tối om, Bạch nương đau lòng nhìn mặt đôi giày gấm màu trắng, bàn tay nhỏ bé sờ sờ trên vách động một cái, biến ra một hàng đèn nhỏ vàng rực. Đưa mắt quan sát một hồi, thấy hơi nhàm chán, ngón tay lại vẽ lên mặt tường hai cái, vẽ ra một con rắn trắng nhỏ xinh chiếu lên lồng đèn.
Bỗng gió to từ cửa động thổi tới, hàng lồng đèn cũng chập chờn theo gió, chỗ sâu nhất còn giăng đầy sương mù trắng xóa nữa. Bạc Tố Trinh bước về phía trước mấy bước rồi đứng im, trong màn sương mù có một bóng dáng đang bước tới đón nàng.
Bởi vì ngược sáng nên Bạch Tố Trinh chỉ có thể nhìn thấy được quần áo màu xanh của người nọ tung bay, lọn tóc đen xòa trên vai.
Đó là một người đàn ông, thân hình cao to mang theo vẻ phong lưu. Y đưa tay kéo nàng một cái, nàng cứ để kệ cho hắn kéo, hai người đón lấy ánh sáng vàng từ đèn lồng rắn trắng đi cạnh nhau như thể đã quen biết từ lâu vậy.
Bạch Tố Trinh nói: “Sao ngươi ra đây.”
Hắn cười hai tiếng, trong giọng nói có sự dịu dàng khiêm tốn như sẵn có.
“Bạch nương nương đại giá tới thăm, đương nhiên ta phải ra đón rồi.”
Nhưng mà hình như xương cốt cơ thể y không được tốt cho lắm, sau khi nói xong thì ho hai tiếng. Tố Trinh cũng cười, giơ đèn lồng trong tay lên soi nhìn mặt y.
Mặt y hơi tái, hoặc như lâu lắm rồi chưa từng nhìn thấy ánh sáng, nó hiện lên vẻ nhợt nhạt bệnh tật. Diện mạo y rất đứng đắn, không thanh tú như thiền sư Pháp Hải, ánh mắt cũng không sạch sẽ như hắn, trong đôi mắt đào hoa của y mang theo một loại tà khí mệt mỏi.
Tố Trinh nói: “Không sao, là ta không mời mà tới, không làm ngươi tụt hứng là được rồi. Có thích chỗ đèn ta đưa cho ngươi không?”
Người đàn ông áo xanh nói: “Thích, có điều ta không thích nhìn rõ mọi thứ như vậy. Hay là chúng ta tắt đèn rồi chơi đi.”
Bạch nương nương cười híp mắt lắc đầu nói: “Không được, bên ngoài còn có người chờ ta, chơi với ngươi, người ấy sẽ không vui đâu.”
Người đàn ông áo xanh kia cười rộ lên, trong tiếng cười lại mang theo một trận ho nhẹ.
“Ngài nói tên hòa thượng kia ư? Vậy bảo hắn cùng chơi đi.”
Bạch Tố Trinh vẫn bảo không được, bàn tay mũm mĩm chụm lại thành hình hoa lan, rồi mở ra.
“Chúng ta chơi trước đi vậy.”
Số đèn lồng trong động theo đó mà tắt, sau đó là một trận lửa chớp. Hai yêu lại đánh nhau đến trời u đất ám lần nữa, người đàn ông áo xanh cũng tuốt kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng xanh chợt lóe, cọ xát với thanh bảo kiếm Hùng Hoàng của Bạch nương nương phát ra kiếm hoa.
Khả năng đánh nhau của Bạch Tố Trinh trước nay đều không phải hạng xoàng, nàng đỡ chắc rồi từng bước ép sát, thoáng nhìn ngực y hình như bị thương nặng, bèn chỉ tập trung vào phần ngực của y. Kiếm hoa trên tay xuất một chiêu trong không trung rồi bỗng nhiên đập một chưởng vào ngực y.
Người đàn ông áo xanh bị trúng một chưởng vào ngực thì ho ra một ngụm máu tươi. Y lại cười, trên mặt vẫn nét dịu dàng như cũ, nhưng mà tính tình vẫn rất tốt, y vừa lấy ống tay áo lau vết máu trên khóe miệng vừa nói.
“Oan gia, tật xấu thích sờ đàn ông này của ngài, tên hòa thượng ngoài kia biết không thế?”
Dứt lời chỉ thấy một luồng ánh sáng xanh to xuất hiện, cuối cùng nó nhanh chóng biến thành một con rắn xanh khổng lồ, tấn công về phía Bạch Tố Trinh.
Tố Trinh thấy vậy cũng hơi sững sờ, trong đầu nhanh chóng vụt qua một khả năng, ngay sau đó nàng hóa hình rồi tiến lên đón đỡ, miệng thì cười nói.
“Vốn là người nhà mà.”
Vào lúc ấy, thiền sư Pháp Hải bên ngoài đã chờ đến ngủ gật rồi.
Hai con yêu bên trong đánh nhau đến hăng hái, vừa chuyện trò vừa đấu phép với nhau, chẳng hề hay biết ngoài trời đã tối rồi.
Thiền sư cảm thấy rất đói, bèn móc một cái bánh bao trong ngực ra ăn. Ăn bánh bao xong rồi, Bạch Tố Trinh vẫn chưa thấy ra, cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Sinh hoạt của hắn rất có quy luật, đến giờ nào thì ăn cơm, đến giờ nào thì ngủ, giờ cũng đến giờ ngủ rồi mà Bạch Tố Trinh vẫn chưa đi ra nữa.
Thiền sư Pháp Hải móc trong ngực ra một cái bình, con rết tinh giả bộ ngang tàng không chịu thay đổi ngày ngày đều gây gổ với hắn. Hắn định nói chuyện với nó một lúc, kết quả là con rết tinh chẳng chịu phản ứng lại, dùng mấy cái chân bịt tai lại, ra vẻ từ chối không muốn nói chuyện gì cả.
Thiền sư Pháp Hải đành lau bát vàng, lau một lúc, nghĩ ra Bạch Tố Trinh lát nữa dẫn yêu ra hẳn là sẽ nhằm về hướng đông nam, thế là hắn chuyển sang ngồi ở hướng đông nam. Pháp ấn trong tay chụp một cái, phần rỗng của bát vàng vượt lên trên đỉnh đầu, trông giống như  một chiếc đèn lồng sáng lấp lánh.
Như vậy thì thiền sư Pháp Hải không phải lo Bạch Tố Trinh không tìm ra hắn nữa rồi, hắn bèn yên lòng tựa dưới cây hòe già ngủ gật.
Lại nói đến Bạch Tố Trinh bên này, sau khi đấu với con rắn xanh một phen thì dứt khoát chặn đường đi của nó. Thân mình nàng chuyển một cái, hóa trở lại hình người, dùng dải lụa trắng cuốn lấy thân rắn của nó.
Lúc cuốn, nàng cố ý siết chặt vào chỗ đau ở ngực nó. Nó bị đau chỉ đành để nàng kéo ra tận tới cửa động.
Bạch Tố Trinh siết chặt con rắn xanh trong tay, vừa ra cửa động lập tức tìm kiếm tiểu hòa thượng. Nhìn cái bát vàng trên đỉnh đầu người đang ngủ say sưa, tính tình trẻ con của nàng lại trỗi dậy, nàng tung người bay đến đạp một cước vào cái bát vàng, chiếc bát rơi vào đầu trọc của hắn phát ra một tiếng “cộp” giòn tan.
Hòa thượng tỉnh dậy, đôi mắt lim dim ngái ngủ, hắn vừa xoa đầu vừa lườm Bạch Tố Trinh.
Bạch nương nương chỉ mải cười, sau khi bay tới thì dụa vào một cành cây ngồi xuống. Nàng vừa đưa dải lụa trắng trong tay ra vừa đong đưa đôi giày trắng mà nói.
“Hòa thượng ngốc, còn không thu yêu đi?”
Hết chương 27

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.