Man Hoang Hành

Chương 19: Lựa chọn (thượng)




Dịch giả: tiểu miêu tử
Đề tự: Xiaobaobei
Chí làm trai dặm nghìn da ngựa
Dựa tinh hoa, khí phách vực tông môn.
Giang hồ bôn tẩu đã lường
Đạo Huyền, Kiếm Nhất ưu thương sá gì?

Đạo Huyền còn đang muốn nói tiếp thì Trịnh Thông ở bên cạnh chợt mở miệng nói:
- Được rồi, hai người các ngươi đều im ngay cho ta!
Dù sao thì Trịnh Thông vẫn là đương kim trưởng bối sư môn đức cao vọng trọng của Thanh Vân Môn, Đạo Huyền và Vạn Kiếm Nhất đều có vài phần kính ý, cả hai nghe vậy liền im lặng quay đầu nhìn về phía Trịnh Thông.
Chỉ thấy ánh mắt Trịnh Thông lướt qua hai người trẻ tuổi trước mặt, thần sắc có phần phức tạp, nhưng vẻ vui mừng vẫn nhiều hơn một chút, một lúc lâu sau ông than nhẹ một tiếng, nói:
- Theo như ta thấy thì việc này cứ để cho Kiếm Nhất đi thôi.
Vạn Kiếm Nhất mừng rỡ, Đạo Huyền lại có chút nôn nóng bước về phía trước một bước, nói:
- Sư thúc, người hãy nghe con nói...
Trịnh Thông khoát nhẹ tay áo, ngăn lời nói của Đạo Huyền lại:
- Đạo Huyền sư điệt, tâm ý của con ta cũng hiểu rõ, suy nghĩ chu đáo, yêu thương sư đệ, đây là điều cực kỳ quý báu, Thanh Vân Môn ta có thể có được đệ tử chưởng môn có thiên tư và tâm tính như ngươi, mấy lão già chúng ta cũng có thể yên tâm rồi. Nhưng mà nói về chuyện này, ngươi hay là cứ nghe ta một câu, cứ để cho Kiếm Nhất đi đi.
Nói xong, ông hơi ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
- Luận về tài nghệ thiên tư, thực lực đạo hạnh, cả ngươi và Kiếm Nhất đều là những đệ tử xuất sắc của Thanh Vân môn ta, đều trong lúc khó khăn mà quyết đoán cứu nguy, cũng đều là cùng lứa không phân biệt nhau. Nhưng mà đại chiến chính ma vừa mới qua, tông môn trên dưới bách phế đãi hưng, mọi thứ vẫn còn bừa bộn, rất nhiều sự vụ cấp bách cần xử trí. Mà vừa rồi... tình huống của chưởng môn sư huynh chắc hai người các ngươi đều đã thấy, chỉ sợ trong thời gian ngắn vẫn không thể tự mình xử lý công việc. Cho nên gánh nặng trong môn lần này, hay là để Đạo Huyền sư điệt ngươi lãnh trách nhiệm đi.
Đạo Huyền im lặng không nói lên lời, Vạn Kiếm Nhất thì liên tục gật đầu, lập tức đi đến bên cạnh Đạo Huyền đặt tay lên lưng, mặt lộ vẻ chân thành nói:
- Sư huynh, huynh tài hoa gấp đệ mười lần, hôm nay trên dưới tông môn khó khăn, huynh không thể dời đi một sớm một chiều, há có thể buông lỏng? Việc này huynh không cần tranh với đệ nữa.
Đạo Huyền thở dài một hơi, tâm tình giống như có chút kích động, trầm ngâm một lúc sau mới gian nan gật đầu:
- Nếu đã như vậy thì ta cũng không có lời nào nói nữa, bất quá nếu như đệ muốn đi thì chi bằng phải đáp ứng ta hai chuyện.
Vạn Kiếm Nhất nghiêm mặt đáp:
- Thỉnh sư huynh cứ nói.
Đạo Huyền nói:
- Thứ nhất, chuyến đi Man Hoang lần này thực sự quá gian nan, mặc dù đệ đạo hạnh bất phàm, nhưng mà một thân một mình đi vào vẫn rất miễn cưỡng, cho nên nhất định để phải lựa chọn mang theo mấy người trong môn. Hợp lòng hợp sức thì đại sự mới làm tốt được.
Nói đến đây hắn cũng thoáng dừng lại, suy nghĩ một lát lại nói tiếp:
- Đồng hành cùng đệ cũng không cần phải quá nhiều, tầm ba bốn người là đủ, nhưng mà lúc lựa chọn cần chú ý ba điểm, một là thực lực phải đủ mạnh, hai là danh tiếng không quá nổi bật, ba là phải cam tâm tình nguyện, như vậy thì tinh thần cùng bản thân mới gánh được nan nguy.
Vạn Kiếm Nhất chậm rãi gật đầu:
- Đúng vậy.
Đạo Huyền hít sâu một hơi:
- Cụ thể chọn lựa ai đều do đệ lựa chọn, nếu như ta thấy có người thích hợp để lựa chọn thì cũng sẽ nói rõ với đệ. Nhưng mà nếu như muốn làm việc này, tùy tiện làm nhanh một chút không nên chậm, thừa dịp Ma giáo đại loạn mà nhanh chóng tiến nhập Man Hoang. Trong ngày hôm nay đệ hãy lựa chọn nhân mã rồi trở về báo lại cho ta, sau đó thừa dịp đêm nay liền xuất phát.
Trịnh Thông ở một bên nghe vậy cũng liền lắp bắp kinh hãi:
- Vội vã như vậy?
Trên mặt Đạo Huyền xẹt qua vẻ kiên quyết, nhìn Vạn Kiếm Nhất:
- Đệ thấy thế nào?
Vạn Kiếm Nhất gật đầu bùi ngùi nói:
- Rất tốt!
Dứt lời lại nhìn Đạo Huyền:
- Sư huynh, vậy chuyện thứ hai là chuyện gì vậy?
Đạo Huyền nhìn thẳng vào mắt Vạn Kiếm Nhất, bờ môi khẽ nhúc nhích, thanh âm tựa hồ trở lên khàn khàn hơn một chút, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói:
- Nhất định phải còn sống trở về...
Vạn Kiếm Nhất ngơ ngác một chút, lập tức cười ha ha, hai tay ôm quyền, mày kiếm bay lên, hiên ngang nói:
- Sư huynh yên tâm, huynh đệ ta ngày sau nhất định sẽ tụ hội trở lại.
Một câu nói này kiên quyết không chút do dự, dứt lời liền vỗ tay áo quay người đi nhanh.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, áo trắng bồng bềnh, thân ảnh hiên ngang cứ như vậy bước ra hành lang thông đạo gấp khúc, khuất dưới ánh mặt trời.
***
Vạn Kiếm Nhất đi thẳng qua Ngọc Thanh Điện, đi qua Hồng Kiều, đi tới Vân Hải, bên đường có không ít đệ tử Thanh Vân Môn qua lại, hắn quét mắt nhìn, trầm ngâm không nói. Mặc dù lúc trên Ngọc Thanh Điện cùng với Đạo Huyền sư huynh nói có mười phần nắm chắc, nhưng trong thời gian nhanh như vậy muốn lựa chọn ra người thích hợp lại làm cho hắn có chút khó xử, tên tuổi không quá nổi danh, thực lực lại phải đủ mạnh, hai yêu cầu này có chút mâu thuẫn lẫn nhau xác thực khó làm.
Nhưng mà tuy Đạo Huyền không có nói rõ, nhưng Vạn Kiếm Nhất là người thông minh bực nào, đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời của Đạo Huyền, cho nên đối với mấy điều kiện này hắn cũng không có ý kiến. Chẳng qua Thanh Vân Môn chính là danh môn đại phái của thiên hạ, nếu có đệ tử xuất sắc thì danh tiếng đã sớm được truyền ra ngoài, lại còn là nhân vật xuất sắc trong hàng ngũ tân đệ tử, bởi vì thời gian nhập môn còn ngắn hoặc là tại những chi mạch khác hắn kỳ thật cũng không phải là hiểu rõ.
Đứng tại chỗ suy tư một lát, Vạn Kiếm Nhất vẫn là nghĩ đến một người, liền vội vươn tay gọi một đệ tử đang đi ngang gần đó, nhẹ giọng nói vài câu.
Dùng địa vị và danh khí của hắn hôm nay, cơ hồ đều được tất cả đồng môn sư huynh đệ kính ngưỡng, đệ tử kia nghe hắn nói xong liền không nói hai lời gật đầu đáp ứng rồi đi nhanh.
Vạn Kiếm Nhất chắp tay đi qua đi lại trên Vân Hải, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua các đồng môn đệ tử đang đi tới đi lui trên Vân Hải, lông mày càng nhíu chặt lại, mơ hồ có chút suy tư. Đợi như thế một hồi lâu, bỗng nhiên trên bầu trời truyền đến tiếng xé gió, một đạo kiếm quang xẹt qua, có người từ đằng xa ngự kiếm bay đến hạ xuống biên giới Vân Hải, đúng là Thương Tùng.
Thương Tùng vừa mới đứng vững liền đưa mắt nhìn bốn phía, không lâu sau liền thấy Vạn Kiếm Nhất đứng ở đằng xa liền vội vàng đi tới, chắp tay hành lễ nói:
- Vạn sư huynh, huynh có chuyện cần tìm đệ ư?
Vạn Kiếm Nhất gật đầu, sắc mặt nghiêm nghị kéo gã đến một chỗ không người khẽ nói với hắn một phen, cuối cùng nghiêm mặt nói:
- Việc này thập phần hung hiểm, nếu có nói là cửu tử nhất sinh cũng chưa đủ, ta tạm thời cũng chỉ có thể nghĩ đến đệ là người phù hợp để lựa chọn. Nhưng mà có đi cùng hay không đều do đệ lựa chọn, phải cân nhắc thật cẩn thận. Bởi vì một khi rời núi thì không thể thay đổi chủ ý được nữa. Nơi đây cũng không có ai khác, có việc gì đệ cũng có thể nói thẳng, không cần kiêng kị gì, ta cũng sẽ không nói với người ngoài.
Thương Tùng đang nghe Vạn Kiếm Nhất giải thích, sắc mặt không ngừng thay đổi mấy lần, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp. Đợi Vạn Kiếm Nhất nói xong, gã cũng không lập tức mở miệng mà đứng im tại chỗ im lặng hồi lâu, sau đó lập tức hít sâu một hơi, nhìn Vạn Kiếm Nhất, quả quyết nói:
- Vạn sư huynh, ta đi!
Vạn Kiếm Nhất nhìn thẳng cặp mắt của gã, trầm giọng nói:
- Đệ đã suy nghĩ kỹ chưa?
Thương Tùng cảm khái đáp:
- Đền đáp tông môn là ý chí cả đời đệ, huống chi còn có thể cùng sư huynh làm đại sự, thiên hạ to lớn, dù có hung hiểm, lại có nơi nào ta không dám đi hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.