30 Tết, công ty Giang Hàn bắt đầu cho nghỉ lễ.
Thế là anh ở nhà nghỉ ngơi, tiếp tục theo “phu nhân” của mình đi luyện cấp mà acc của 2 người cũng sắp lên bảng xếp hạng.
Dạo này bọn họ có thói quen vừa lập nhóm luyện cấp vừa nói chuyện phiếm trên ts.
Phong Mạn Mạn: “Linh Như nói hết Tết mới cưới, đã vậy bạn ấy còn kêu em
làm phù dâu nữa… Không biết sao Mộng Toàn lại không chịu làm.”
Giang Hàn rất nghiêm túc nói: “Bình thường cô dâu đều phải đẹp hơn phù
dâu, nếu không ai biết đâu mới là “nhân vật chính” của buổi lễ.”
” Nè nè! Ý anh là em không đẹp hả? Anh còn chưa gặp mấy đứa nó mà, làm
sao biết tụi nó đẹp hơn em?” Nói thì nói vậy, cô biết mình không có dáng đẹp như Mộng Toàn, cũng không có 2 lúm đồng tiền đáng yêu như Linh Như… Nhưng Giang Hàn cũng quá xem nhẹ cô đi! Hừ hừ! Trong lòng cô chợt thấy
hơi chua chua (*khịt khịt* mùi dấm). Thật ra thì cô cũng rất để ý việc
anh đánh giá cô như thế nào.
Anh chưa gặp các cô sao? Gặp rồi mà, chỉ tại lúc ấy Phong Mạn Mạn xỉn
không biết trời trăng gì nên quên mất lần đó. Dạo này A Hạo còn dẫn phu
nhân tương lai vào công ty chơi, Giang Hàn gặp qua Lam Linh Như vài lần, nói thế nào đây nhỉ? Cô nàng là người rất thú vị! Cô rất lễ phép với
hầu hết mọi người- làm cho người khác cảm thấy rất ngoan hiền, nhưng khi gặp Quan Hạo thì… Còn Mộng Toàn thì anh cũng chỉ mới gặp đúng 1 lần mà
thôi, còn lại đều là nghe Mạn Mạn kể về cô. Nhưng, trong lòng anh, ai
cũng thua xa Mạn Mạn! (^_^ )
Giang Hàn nghe ra cô đang giận dỗi. Anh cười khẽ rồi nói: “A, Mạn Mạn,
em có biết không: có 1 cuộc khảo sát người ta kết luận rằng- 89% nam
sinh đều cảm thấy bạn gái mình là người đẹp nhất! Hình như anh cũng nằm
trong 89% đó.”
” Hừ, anh học nói ngon nói ngọt từ lúc nào vậy? Mau giúp em thêm máu kìa.” Cô thẹn thùng muốn nói sang chuyện khác.
Vậy mà anh vẫn rất nghiêm trang nói: “Thật đó, Mạn Mạn! Đấy đâu phải lời ngon tiếng ngọt gì.” Anh đang cười tủm tỉm đấy, rất hiển nhiên, anh
đang không nghiêm trang cho lắm.
Phong Mạn Mạn tiếp tục nói sang chuyện khác, “Hết trạng thái rồi, mau thêm giúp em.”
Thế là thần quan (đã trọng sinh) mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn vội
vàng thêm trạng thái cho vũ công (cũng đã trọng sinh) Mạn bộ biên giang
minh nguyệt hàn, đồng thời cũng cứu máu cho chính mình làm mồi nhử quái.
“Ở đây kinh nghiệm khá nhiều ha, sao trước kia mình không tới đây luyện cấp ta?” Phong Mạn Mạn thắc mắc.
Giang Hàn giải thích, “Chỗ này kinh nghiệm nhiều thì nhiều thật nhưng
quái đánh mạnh lắm- lạng quạng là chết như chơi, hơn nữa bọn nó đều công kích gần cả (cận chiến- loại quái xúm vào đánh đấm người chơi í), ma
vương đạo sĩ như anh rất khó giết quái như vậy.”
Phong Mạn Mạn nói: “Đúng ha, nếu em mà dùng thần quan dụ quái thì thể
nào cũng chết. Thao tác em đâu có nhanh mà chính xác như anh.”
Giang Hàn: “Mạn Mạn, em đã tiến bộ khá nhiều rồi.”
Phong Mạn Mạn đắc ý nói: “Em cũng thấy vậy! Em còn thấy em làm vũ công tốt hơn hồi chơi thần quan nhiều.”
” Mai mốt em cứ làm vũ công, anh sẽ làm thần quan bảo vệ em.” Giang Hàn nói.
Phong Mạn Mạn đột nhiên kêu lên, ““Bảo hộ” em nhanh lên! Không biết con
gì đang lén hút máu em nữa… nó còn đang cười gian kìa anh.” (#.* thế
chắc nó là con người quá)
Thế là mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn nhanh chóng thêm máu giúp Mạn
bộ biên giang minh nguyệt hàn, anh còn nhanh chân dùng “ quang xạ” xung
quanh cô.
” Phanh……” 1 tên sát thủ đã dùng “ thuốc đại tạp sát giới” bị lộ tẩy.
[ phụ cận] ta là sát thủ: Hàn đại thần, Hàn phu nhân mạnh giỏi……
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn:……
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Bạn tìm nhầm người rồi.
[ phụ cận] ta là sát thủ: 2 người chắc chắn là Hàn đại thần và phu nhân! 2 người đang luyện acc phụ sao?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn:…… Đúng rồi
[ phụ cận] ta là sát thủ: Hèn gì không thấy 2 người trong bang! Đã vậy còn trọng sinh nữa chứ.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Là Thương nhân hả?
[ phụ cận] ta là sát thủ: Hàn đại thần thông minh thật, nhưng bây giờ mình là sát thủ.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn:……
[ phụ cận] ta là sát thủ: Vậy sao không thêm 2 người làm bạn tốt được ta? Mà các bạn ở đây làm chi vậy?
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Tụi mình đặt Từ chối thêm
bạn và từ chối chat riêng. Bạn đừng xoát loa nói cho bọn Thiên Hạ đấy!
Tụi mình còn chưa định cho người khác biết.
[ phụ cận] ta là sát thủ: Tuân lệnh! Thương nhân rửa tai nghe phu nhân dặn dò.
[ phụ cận] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Sao Thương nhân đến đây? Luyện cấp?
[ phụ cận] ta là sát thủ: Tại chúng ta có duyên đấy! Mình định tìm chỗ vắng người, ai dè gặp các bạn.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Bạn luyện acc mới luôn hả? Mấy cấp rồi?
[ phụ cận] ta là sát thủ: Mới 70 cấp thôi, thưa phu nhân! Mình lỡ dùng
viên thuốc, không ngờ lại đâm đầu đi gặp “thần chết” thế này.
[ phụ cận] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Phốc…… Oa ha ha ha ha, Thương nhân, bạn rất đáng yêu.
[ phụ cận] ta là sát thủ: Rất vinh dự được làm phu nhân cười.
” Reng……” Đúng lúc này, điện thoại trong nhà cô vang lên. Biết mẹ sẽ bắt máy, Phong Mạn Mạn tiếp tục chơi.
Mấy chục giây sau, bà Phong vào phòng nói: “Mạn Mạn, điện thoại của con.”
” A…… Dạ……” Sau đó lại nói vào mic-rô: “Em nghe điện thoại xíu.” Cô tháo tai nghe xuống, cầm điện thoại……
” Xin chào, tôi là Phong Mạn Mạn.”
” Phong Mạn Mạn! Tụi tui đời bà gần 1 giờ rồi, sao còn ở nhà hả?!”
” Bạn là……?”
” Tui đập bà chết giờ, Phong Mạn Mạn, dám hỏi tui là ai hả? Tui là Trình Tình Bích, là bạn cấp 2 của bà! Người hẹn bà ra họp mặt hồi 5 bữa trước nhưng bị bà cho leo cây!” Người ở đầu dây bên kia đang rất rất tức
giận.
” Tiểu Bích à……”
” Tiểu Bích Tiểu Bích cái gì?! Bà đáng đánh đòn lắm biết không hả?! Di
động đổi số không nói thì thôi đi, bữa trước đã nói hôm nay đi họp mặt
thì bà tính sao? May mà có người biết số điện thoại nhà bà.”
Chết, cô quên mất vụ họp mặt! Dạo này cô cứ quên này quên nọ, không biết mốt còn quên cái gì nữa đây? Aizz! Thôi, quên thì chờ cô nhớ lại rồi
tính.” Cái kia……”
” Giờ bà có qua cũng không kịp ăn, chờ tụi tui qua quán karaoke luôn đi! Nửa tiếng nữa, nhớ đến đấy.”
” Nhưng Tiểu Bích à……”
” Không nhưng à gì hết, tụi tui đợi bà đó. Số của tui là 136xxxxxxxx, đến thì gọi ngay cho tui.” Cúp máy.
Hình như cô chỉ mới đi 2 lần họp mặt bạn cấp 2 tính từ hồi tốt nghiệp mà thôi. Dù sao cũng là bạn học cũ không gặp đã nhiều năm rồi, ra khỏi nhà đi chơi chơi cũng được.
” Mẹ ơi! Con ra ngoài 1 lát nha, hôm nay có buổi họp mặt tụi bạn cấp 2 mà con quên mất.”
” Giờ mới đi? Vậy con nhớ ăn cơm tối ở ngoài nhá, mẹ có hẹn với gia đình Tiểu Hàn rồi.”
“Ok……”
Phong Mạn Mạn chạy lại chỗ máy tính đeo tai nghe vào, “Ngại quá, em phải đi họp mặt với tụi bạn cấp 2.”
” Anh nghe rồi. Không dẫn anh đi chung sao?” Giang Hàn hỏi.
Phong Mạn Mạn vội vàng phản bác: “Mới không cần đâu.” Nếu anh đi cùng sẽ khiến tụi bạn cô xôn xao bàn tán mất, cô mới không muốn làm tiêu điểm
cho mọi người chú ý đâu, huống chi nếu người khác không dắt ai theo chỉ
mỗi cô dẫn bạn trai đi cùng thì lại càng gây sự chú ý.
” Anh nói giỡn thôi, đi chơi vui vẻ.”
” Vâng.”
Khi Phong Mạn Mạn chuẩn bị tắt trò chơi thì thấy quái đang đánh đập “dã
man” ta là sát thủ, tuy mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn đã vội vàng
giúp ta là sát thủ thêm máu nhưng xui là sát thủ cấp thấp quá, quái chỉ
mới đánh vài cú đã ngã xuống đất chết.
[ phụ cận] ta là sát thủ: A a a a a a! 5 cấp của tôi.
Ở ngoài cửa 1 quán karaoke……
Một cái mặc màu đỏ ô vuông váy liền áo tóc quăn nữ sinh ở cửa đổi tới đổi lui.
” Trình Tình Bích?” Phong Mạn Mạn chạy vội qua.
” Phong Mạn Mạn! Oa, bà vẫn y như xưa, không thay đổi xíu nào cả.” Trình Tình Bích nói.
Phong Mạn Mạn rất biết điều kéo tay cô nàng, “Nhưng bà thì thay đổi rất nhiều. Suýt chút nữa tui nhận không ra bà ấy chứ.”
” Vào đi thôi! Mọi người đông đủ hết. Nhớ A Tư không? Bả dắt bạn trai
theo, mỗi mình bà là chậm chạp nhất, thật đúng là “u như kỹ”, cái gì
cũng chậm chạp (mạn- chậm)……” Trình Tình Bích huyên thuyên.
Vừa vào phòng, Phong Mạn Mạn đã nhận ra ngay mấy đứa bạn cũ, đương nhiên, cô cũng nhận ra mối tình đầu của mình.
Trình Tình Bích kéo Phong Mạn Mạn ngồi xuống, “Mạn Mạn, bà cũng thiệt
là… đổi số cũng không cho tui hay, qq cũng không trả lời tin nhắn, may
mà Đại Khả còn nhớ số điện thoại nhà bà.”
Đại Khả- tên mối tình đầu của cô- vẫn nhìn cô chăm chăm từ lúc cô mới vào phòng.
” Phong Mạn Mạn, tụi mình cũng sắp 30 rồi, sao bà vẫn không thay đổi
chút nào, trông cứ như học sinh cấp 2 ấy.” A Tư- người dẫn bạn trai cùng đến- nói.
” Tui còn trẻ chán, làm gì mà mau 30 hả!” Phong Mạn Mạn nói chuyện vui vẻ, dù sao đều là bạn học với nhau cả.
Trình Tình Bích nói: “Mạn Mạn, bà tới trễ nhất, phạt bà đi với tui mua đồ ăn về.”
Lại có người khinh bỉ, “Đại Bích, bà còn chưa ăn no sao? Ăn nhiều quá coi chừng béo chết đấy.”
Trình Tình Bích kéo Phong Mạn Mạn đi khu tự phục vụ (búp-phê), “Mạn Mạn, bà chia tay với Đại Khả thiệt hả? Không phải lúc trước 2 người khắng
khít lắm sao?”
Phong Mạn Mạn trợn mắt! Chuyện cách đây biết bao nhiêu năm rồi, làm gì
còn khắng với chả khít? Tại không gặp mặt mới không gây lộn thôi! Nhưng
người yêu thế nào mà không gặp mặt chứ? Lúc trước thì thường xuyên cùng
chơi chung với nhau nhưng giờ mỗi người mỗi ngả rồi, 2 người lại không
phải tình yêu tha phương! (người yêu ở cách xa nhau)
Tuy bây giờ cô cũng cùng chơi chung với Giang Hàn nhưng dù có bận học
hay bận việc thì anh vẫn dành thời gian ăn cơm chung với cô, đưa cô về
nhà,… tóm lại là khác hẳn với Đại Khả.
Nghĩ đến Giang Hàn, cô cười khẽ. “Làm gì mà cười như thiếu nữ ôm mối
tình đầu vậy? Bà còn chưa trả lời tui kìa.” Trình Tình Bích khều Mạn
Mạn.
” Không có gì, không hợp thì chia tay chứ sao! Chuyện xưa như trái đất rồi bà còn nhắc.”
” Nhưng vừa rồi Đại Khả còn lén nói với tui ổng muốn quay lại với bà đó. Tui thấy Đại Khả cũng đâu có tệ, bà nghĩ thế nào? Giờ bà có bạn trai
không?”
” Chuyện lắc xưa lơ rồi, tui với ổng không trở lại trước kia được đâu,
hơn nữa giờ tui có bạn trai rồi.” Bây giờ cô đang hạnh phúc lắm lắm với
người yêu của mình mà.
” Ai…… Vậy Đại Khả tiêu rồi! Quên đi, chuyện cảm tình có ép cũng không
được. Mà sao bà không dẫn bạn trai theo cho tụi tui chấm điểm hả?”
” Khỏi chấm, ảnh rất number-one mà.”
” Xí, bà đó, không chừng mắc chứng “bạn gái mới là hoa hậu” thôi! Lấy đồ uống đi rồi về phòng.”
Trở lại phòng karaoke, lúc nãy Phong Mạn Mạn đang ngồi cạnh A Tư, kết
quả, giờ lại thành ngồi kế Đại Khả. Phong Mạn Mạn sầu: ngồi không được,
không ngồi cũng không xong.
” Mệt lắm không? Để mình cầm phụ.” Đại Khả đứng lên cầm giúp khay đồ ăn cho cô.
Lại la ó! Nhiều năm không gặp, các bạn cô vẫn thích ồn ào nhốn nháo như
trước! Phong Mạn Mạn lại sầu, dù sao cũng là bạn bè mới gặp lại, cô lại
không muốn gọi tên anh như lúc trước mà đành gọi Đại Khả- biệt danh của
bạn bè đặt cho anh.
Phong Mạn Mạn cố ý muốn ngồi kế Trình Tình Bích nhưng Đại Khả cứ chạy theo, anh chàng cầm ly nước xoài đưa sang cho cô.
” Xin lỗi, mình dị ứng xoài.” Phong Mạn Mạn từ chối, cầm trà sữa trên bàn uống tạm.
Mọi người thì ồn ào, anh thì cứ xáp xáp (thông củm Vân, Vân thích dùng kiểu nói trực tiếp ) lại… làm cô đâm ra hơi ghét anh. Aizz, trước kia thì cứ hờ hững với
cô, giờ lại như vậy! Cô còn nhớ lúc trước anh chàng mượn cớ dị ứng từ
chối ly nước xoài mà cô đưa cho. Giang Hàn chắc chắn sẽ không làm thế,
anh biết rõ cô thích uống trà sữa, tuy thường xuyên nhắc cô đừng uống
quá nhiều vì không có chất dinh dưỡng gì. Anh biết rõ cô dị ứng xoài nên có ăn kem cũng chẳng bao giờ mua kem xoài (hình như bên mình hem có món này?). Anh là người rất hay quan tâm chăm sóc cô nhưng Đại Khả thì
khiến cô có cảm giác anh chàng quá “nịnh nọt”. Giang Hàn anh…… Dừng!
Càng nghĩ về anh, cô càng thấy anh thật tốt với mình.
Đại Khả xấu hổ tự uống ly nước đó, “Ai da, mình quên Mạn Mạn bị dị ứng xoài.”
Phong Mạn Mạn tâm sự với bạn bè chuyện cuộc sống bây giờ, chuyện học
hành, chuyện nghề nghiệp tương lai,… aizz, tiếc là tên Đại Khả kia cứ cố nói chen vào làm cô không thể không nghĩ: sao lúc trước mình lại thích
anh ta nhỉ?
Cô đang nói chuyện rôm rả thì “Hãy đi tìm em, tìm em nhanh đi nào……”
Trình Tình Bích ngồi cạnh lên tiếng chê bai: “Nhạc chuông bà nghe ngu ngu sao á.”
Tên người gọi tới: Giang Hàn.
” Alô……”
” Mạn Mạn, em họp mặt xong chưa? Ở nhà sắp ăn cơm Tất Niên rồi.” Cô cứ
thấy ngồ ngộ, đang ăn búp phê mà bị nhắc về ăn Tất Niên. (haizz búp phê
tây, Tất Niên – tạm xem như ta)
” Sắp xong rồi anh, dù sao mấy đứa bạn em cũng phải về nhà ăn cơm Tất Niên mà.”
” Em ở đâu? Để anh qua rước…”
” Không cần mà, anh mệt chết sao! Em tự về cũng được.”
Trình Tình Bích ngồi cạnh hô to, “Bạn trai hả? Tới đón bà? Gọi đến gọi đến, tụi tui phải chấm ổng trước đã.”
Mọi người lại ồn ào, “Đúng! Phải chấm cái đã.”
Không biết ai còn chọt thêm 1 câu làm mất vui, “Nếu thua Đại Khả thì tụi tui không duyệt đâu……”
” Không mệt, anh mà không đến thì người mệt là em mới đúng.” Cả Giang Hàn cũng trêu cô.
” Thôi được, tụi em cũng sắp về rồi, anh thích đón thì đến quán Xx đi.” Cô thẹn thùng.
“Ok, anh tới liền.”
Trình Tình Bích tiếp tục ghẹo Phong Mạn Mạn, “Nửa kia của bà number-one thiệt không đó? Tụi tui khó tính lắm đó.”
Phong Mạn Mạn thản nhiên nói: “Chỉ cần tui thích là được rồi.”… Gió lạnh thổi qua đóng băng mọi người.
Lát sau, 1 người mặc áo len quần jean từ ngoài đi vào.
” Mạn Mạn, em đợi lâu chưa?” Người này chính là Giang Hàn. Anh vẫn nắm tay cô, giúp cô sưởi ấm như mọi khi.
” Không lâu, em mới ra thôi.”
” Chào anh, em là bạn cấp 2 kiêm bạn thân của Mạn Mạn.” Trình Tình Bích vui vẻ chào.
” Chào.” Giang Hàn mỉm cười đáp lại.
Sau đó lại cúi đầu hỏi Mạn Mạn, “Họp xong chưa em?”
Phong Mạn Mạn “Vâng” 1 tiếng, “Tiểu Bích, tụi mình về trước đây, chào mọi người.”
Trình Tình Bích nói: “Được, bye nhé Mạn Mạn, chào anh-bạn-trai.” (cô nàng k biết tên nên cứ anh bạn trai thôi)
Phong Mạn Mạn rất bình tĩnh mà bất đắc dĩ vì sự đờ đẫn của Trình Tình
Bích (đẹp trai quá mừ), cô kéo Giang Hàn đi trạm xe điện ngầm.
Những người khác vẫn đang bàn tán về Giang Hàn, rất rõ ràng, mọi người
đều công nhận anh hơn hẳn Đại Khả. Hơn nữa chỉ riêng việc Giang Hàn rất
dịu dàng chăm sóc cô, mọi người cũng biết cô chọn đúng người. Quan trọng nhất là bọn họ đang rất hạnh phúc.
1 nam sinh vỗ vai anh chàng: “Đừng buồn em trai, thật ra thì… nếu không có anh chàng kia chắc nhiều cô cũng thích cậu lắm.”
Đại Khả nhìn theo bóng Giang Hàn và Phong Mạn Mạn, “Không sao cả, mình
cũng rất mừng vì Mạn Mạn tìm được hạnh phúc. Cũng tại lúc trước mình
không biết giữ gìn tình cảm với cô ấy.” Giọng anh ta thì rất chân thành
nhưng ánh mắt lại rất… đáng… sợ.