Bang hội chiến đã bắt đầu. Trong khi những
người khác đang nước sôi lửa bỏng ở chiến trường thì tại Huyễn Đô có 2
người vừa đánh quái vừa thủ thỉ chuyện trò.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Chán quá đi! Em cũng muốn bang hội chiến!
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Vậy mình về đi.
Vừa nói xong mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn đã mở ngay truyền tống trận.
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Dùng acc này?
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Cấp bậc đủ cao rồi, kỹ năng cũng tạm ổn..
[ đội ngũ] Mạn bộ biên giang minh nguyệt hàn: Không nên không nên, mình
dùng acc chính bang hội chiến thôi. Phải giữ bí mật chứ, em muốn có thứ
hạng trên bảng cấp bậc mới xuất hiện!
[ đội ngũ] mạn bộ biên giang minh nguyệt Hàn : Vậy cũng được, đổi acc đi em.
Nhất Hào Thành, chiến trường bang hội chiến ở thủ đô.
Trước kia Nhất Hào Thành chỉ thuộc về Đường Thi nhưng hiện tại cũng là
“đất” của Thiên Hạ. Hầu hết cao thủ của Đường Thi đều đi “ mộng luyến”,
trừ tam đại la sát: 1 liều mạng tìm vợ, 1 điên cuồng kiếm tiền nuôi vợ
còn 1 tạm thời ở ẩn đi “du hí” với vợ. Không có họ, Thiên Hạ vẫn thường
thắng thế, dù sao, “ mộng luyến” vẫn yếu hơn Thiên Hạ.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Giờ bang hội chỉ còn 2 đứa mình…… Trống vắng quá.
Phong Mạn Mạn chợt thấy nhớ cảnh Đường Thi chen chúc nhau đi bang hội chiến lúc trước.
Khi đó, Thu Nhật Vọng Hương Tâm cùng Tân Mĩ Nhân Như Ngọc chuyên dùng chiêu Bạo Phong Tuyết bảo vệ phòng triệu hồi.
Khi đó, Xuy Độ Ngọc Môn Quan luôn “bảo hộ” 2 người, thỉnh thoảng chọc ghẹo các cô, có lúc còn xoát xoát loa.
Khi đó, tam đại la sát Trì Nguyệt Tiệm Đông Thượng, Bắc Phong Giang
Thượng Hàn và Xuy Độ Ngọc Môn Quan cứ thích đi đây đi đó trong thành
đánh lén kẻ địch.
Khi đó, cô và Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm thường tranh nhau ở lại giúp thủ thành mà thường thường là cô tranh thắng.
Khi đó, cả bang hội vừa thủ thành vừa chuyện trò vui vẻ.
Khi đó……
Cô thật nhớ khi đó… không biết khi nào thì Đường Thi mới trở lại khi đó nhỉ?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Nếu em muốn thì kêu Trần Tây thêm mình vào bang cũng được.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Thôi anh, em muốn ở lại Đường Thi. Go go! Mình đi Nhất Hào Thành.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Anh thì thích thế giới chỉ có 2 đứa mình.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn:…………
Trong những ngày vừa qua, Phong Mạn Mạn đã xem qua lúc Giang Hàn thao
tác thần quan, hiểu được 1 ít bí quyết, hơn nữa lúc bọn họ đánh quái
Giang Hàn cũng sẽ chỉ đạo Mạn Mạn “Đánh sa yêu cũng như đánh sát thủ,
muốn tránh bị nó đánh lén thì phải dùng “quang xạ””, “Thấy thổ dân thì
phải “trầm mặc” nó như lúc đánh thuật sư ấy” lại hoặc là “Bị trạng thái
xấu thì nhớ trị liệu” …
Thế nên thao tác của cô tiến bộ rất nhiều. Cũng như bây giờ……
Bọn họ vào Nhất Hào Thành, thực bất hạnh, trước cửa còn có người đứng gác.
Trước khi vào phòng, Bình Hải Tịch Mạn Mạn đã thêm trạng thái “cầu phúc” cho Bắc Phong Giang Thượng Hàn, kỹ năng này có thể giúp anh dùng Bạo
Phong Tuyết mà không cần thời gian vịnh xướng (thời gian đọc câu thần
chú í).
Bắc Phong Giang Thượng Hàn vừa vào phòng liền ném Bạo Phong Tuyết, thế
là người của Thiên Hạ đều bị đóng băng hết. Nhưng Bắc Phong Giang Thượng Hàn cũng không đánh tiếp mà xông thẳng vào trong.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Đi, chúng ta đi phòng Joaquin.
Phong Mạn Mạn sợ có sát thủ bám theo nên vẫn ấn f6 liên tục sử dụng “quang xạ”.
Còn chưa vào phòng triệu hồi thì họ bị 1 đám người của Thiên Hạ chặn
lại, trong đó có Thiên Hạ Tiểu Tĩnh, Thiên Hạ Đa Đa, Trong Mộng Tìm Anh… tổng cộng 8 người.
Tuy Bắc Phong Giang Thượng Hàn liên tục dùng kỹ năng công kích nhưng phe Thiên Hạ chỉ chăm chăm đánh Bình Hải Tịch Mạn Mạn, chỉ cần Bình Hải
Tịch Mạn Mạn bị giết thì dù anh có thần thánh thế nào cũng không đánh
tiếp vào trong được.
Nhưng Phong Mạn Mạn bây giờ đâu có dễ bị bắt nạt như lúc trước, cô vừa
tự cứu máu vừa kéo họ đến gần Bắc Phong Giang Thượng Hàn, lâu lâu còn
thêm trạng thái xấu cho đối phương.
Vô niệm (trạng thái của chiêu “cầu phúc”) hết, Giang Hàn ấn f1 dùng
thuốc thêm mp, mở bảng kỹ năng kéo “sương giá thuật” vào dãy phím tắt và dùng bm.
Sương giá thuật- không cần vịnh xướng- là kỹ năng khiến kẻ địch xung quanh không dùng kỹ năng được.
Bm có tác dụng tăng dãy phím tắt (bình thường dãy phím tắt chỉ có từ f1
đến f9, sau khi dùng bm thì có thể cài thêm phím tắt là các ký tự) mà ma vương đạo sĩ lại có nhiều kỹ năng, hơn nữa đối thủ khác nhau lại cần kỹ năng khác nhau. Chỗ khó khi dùng bm là phải nhớ đúng kỹ năng và ký tự,
nếu dùng sai kỹ năng có thể sẽ khiến đối phương có đủ thời gian giết
bạn.
Bắc Phong Giang Thượng Hàn canh đúng thời gian dùng sương giá thuật giải vây cho Bình Hải Tịch Mạn Mạn, cô cũng rất phối hợp “cầu phúc” cho Bắc
Phong Giang Thượng Hàn. 8 người bên Thiên Hạ bị đóng băng, chỉ có thể
trơ mắt nhìn “vẫn thạch thuật” (phép gọi mưa đá công kích kẻ địch) trút
xuống.
Kết quả…… cả 8 người đều mất mạng.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Phu nhân, em giỏi lắm.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Em ấn thêm máu nhiều đến nỗi bị chuột rút đây……giỏi gì mà giỏi.
Bọn họ tiếp tục đánh vào phòng triệu hồi.
Trong phòng là đám cao thủ còn lại của Thiên Hạ. Thiên Hạ Vô Song kinh
ngạc thắc mắc không phải Đường Thi đã ở ẩn rồi sao? Vì sao còn trở lại?
Hơn nữa hắn hoàn toàn không nhận được tin gì về việc này.
Bất quá kinh ngạc thì kinh ngạc, hắn vẫn nhanh chóng công kích người
tới, những người còn lại cũng xúm lại đánh Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Kỳ thật, bọn họ còn chống trả đến lúc này cũng là giỏi lắm rồi, dù sao
người tới chỉ có 2.
Ngay khi Bắc Phong Giang Thượng Hàn dùng Bạo Phong Tuyết thì Bình Hải Tịch Mạn Mạn cũng “cầu phúc” cho anh.
Đừng hỏi làm sao Phong Mạn Mạn biết Giang Hàn sẽ dùng Bạo Phong Tuyết…
anh không ra hiệu hay chỉ dẫn gì cho cô cả. Cô cũng không rõ, chỉ cảm
thấy phải làm vậy mà thôi. Anh dùng kỹ năng đúng lúc cô thêm trạng thái, có lẽ đó là sự ăn ý họ có được sau những ngày cùng nhau luyện cấp.
Trước cửa phòng triệu hồi lại xuất hiện 1 đống người ở “ mộng luyến” —dẫn đầu là Thu Sắc Tòng Tây Lai và Mộng Luyến.
Hỗn chiến! Thật đúng là hỗn chiến! Thiên Hạ không vây đánh Bắc Phong
Giang Thượng Hàn nữa, mà chạy đi đánh “ mộng luyến”, dù sao Đường Thi
chỉ có 2 mà “ mộng luyến” tới mười mấy người.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: 2 người cũng đến bang hội chiến?!!
Thu Sắc Tòng Tây Lai vừa dùng thuốc tăng mp vừa đánh chữ.
Nhưng 2 người kia thì không rảnh trả lời vì Thiên Hạ Vô Song vẫn quấn
lấy Bắc Phong Giang Thượng Hàn mà rất không may là- Thiên Hạ Thái Bình
đã “trầm mặc” Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Đúng lúc này, Thiên Hạ Vô Song tung “bá vương quyền” đánh Bắc Phong
Giang Thượng Hàn. Đáng lẽ ra Bắc Phong Giang Thượng Hàn hoàn toàn không
tránh được bởi anh bị “trầm mặc”- không thể dùng “ám vách”- nhưng đúng
là Bắc Phong Giang Thượng Hàn vẫn có “ám vách”.
Thần quan cũng có “ám vách”; kỹ năng này là do Bình Hải Tịch Mạn Mạn- ở
cách đó khá xa, trong 1 đoạn thời gian rất ngắn- dùng “ám vách” cho Bắc
Phong Giang Thượng Hàn. Quả thật, thao tác này rất đúng lúc.
Đáng tiếc, Bình Hải Tịch Mạn Mạn có thể giúp anh nhưng không giúp được
chính mình- cô bị giết. Tuy vậy, Bắc Phong Giang Thượng Hàn đã kịp được
Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm giải cứu. 1 lúc sau, Thiên Hạ Vô Song và Thiên
Hạ Thái Bình cũng bị “tiễn” ra ngoài.
Thu Sắc Tòng Tây Lai ở bên cạnh vừa xem mọi người đánh đấm vừa bảo vệ người trong nhóm, anh phát biểu:
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Oa! Đó thật là Mạn Mạn sao? Kỹ thuật
tốt thế! May mà có quay màn hình lại, chắc chắn sẽ nhiều người xem lắm
đây.
[ phụ cận] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Cám ơn Tiểu Thảo.
[ phụ cận] Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm: Không cần không cần……
Những người bên Mộng Luyến cũng tống đám Thiên Hạ còn lại ra ngoài,
những thành viên cũ của Đường Thi thì bắt đầu chuyện trò vui vẻ.
[ phụ cận] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Mạn Mạn thành cao thủ thật rồi
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Con người luôn trở nên mạnh mẽ hơn khi muốn bảo hộ thứ trân quý nhất trong lòng.
[ phụ cận] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Nghe quen quen nhỉ……
Bắc Phong Giang Thượng Hàn cũng không tấn công Joaquin mà ngồi chờ Bình Hải Tịch Mạn Mạn trở lại.
Lúc này, Nho Nhã Lễ Độ cũng vào phòng Joaquin- chẳng nói 1 lời- dùng búa nện Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm thấy vậy vội thêm máu cho Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đánh cái gì mà đánh, dừng tay!
Nhưng Nho Nhã Lễ Độ không dừng lại, 1 số người bên “mộng luyến” cũng tham gia trận chiến.
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Trước sau gì cũng phải giết hắn.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Vậy chém tôi luôn đi, tôi sống là người Đường Thi, chết là ma Đường Thi!
[ phụ cận] Mộng Sa: Bộ anh nghĩ tôi không dám giết anh sao?! Anh cút về Đường Thi của anh đi!
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Đúng vậy, vốn cũng không là người “mộng luyến”, cút về Đường Thi đi.
Lúc người bên Đường Thi vào “mộng luyến” cũng đã nói rõ chỉ cần mượn 1
thành làm căn cứ lúc bang hội chiến mà thôi. Lúc đó, hội trưởng Mộng
Luyến đã đồng ý, hơn nữa còn định về sau 2 bang sẽ liên minh.
Những người ở Đường Thi khi vào bang mới vốn cũng rất hết sức vì “mộng
luyến”, Tướng Kì Mạc Ngân giết Joaquin, Thu Sắc Tòng Tây Lai bảo hộ nhóm thuật sư, Thùy Ngôn Thốn Thảo Tâm chế thuốc… cũng không biết “mộng
luyến” còn hăm he cái gì, cứ cố ý kiếm chuyện khiến trong bang chia làm 2 phái.
Có lẽ nếu lúc trước Mộng Luyến không nhận Đường Thi thì cũng không rắc rối thế này.
[ phụ cận] Mộng Luyến: Mộng Sa! Đừng nói vậy! Họ đã cống hiến rất nhiều cho “mộng luyến”.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Vậy để tụi tôi rời bang đi. Nho Nhã Lễ
Độ, tôi nhịn cậu nhiều lắm rồi! Mộng Luyến, coi như tôi có lỗi với cô.
[ phụ cận] Mộng Luyến: Đừng…… anh đừng nói vậy.
[ phụ cận] Tân Mĩ Nhân Như Ngọc: Đúng! Bọn tôi rời bang hết! Đồ Tây Lai
háo sắc, cũng tại cậu gọi tụi tôi tới theo cậu tán gái! Hại hết mọi
người rồi thấy chưa.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Vừa lúc! Khỏi cần ở rể, trực tiếp cưới Mộng Sa về nhà!
[ phụ cận] Mộng Sa: Bệnh hả?!
[ phụ cận] Tướng Kì Mạc Ngân: Mộng Luyến, cám ơn cô. Dù gì thì tôi vẫn rất vui được kết bạn với cô.
[ phụ cận] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Ngân! Anh có bạn gái rồi, đừng đứng núi này trông núi nọ.
[ phụ cận] Nho Nhã Lễ Độ: Muốn cút thì cút đi, nếu không phải cùng bang tao đã sớm chém mày rồi.
Nhóm “chống Đường Thi” bắt chước Nho Nhã Lễ Độ mắng Đường Thi. Thu Sắc
Tòng Tây Lai và những thành viên cũ của Đường Thi đồng loạt rời khỏi
“mộng luyến” trở lại Đường Thi.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Đường Thi trở lại! Mọi người cùng xoát loa chào mừng nào!
——————————————————————————–
[ nhất kiến chung tình]
Đưa cháu đến nhà trẻ xong Trần Trần Tây thảnh thơi dạo phố, aizz…… Từ
khi cháu đi nhà trẻ, anh chợt thấy buồn chán vô cùng. Lúc trước anh vốn
đi làm ở công ty của anh mình nhưng không được bao lâu liền nghỉ việc,
giải thích theo kiểu của Trần Tây thì là……
Lời đồn thật đáng sợ, không phải anh chê õng chê eo gì, anh chỉ thích tự do thôi, việc đi sớm về muộn của dân văn phòng làm anh chán đến phát
bệnh! Anh thích con nít, anh anh và chị dâu đều bận đi làm nên đứa cháu
liền do anh chăm sóc. Thế nên anh ở nhà coi cháu, thỉnh thoảng chơi cổ
phiếu, rảnh rỗi đi mấy buổi họp mặt offline, có khi còn giúp anh anh làm 1 số việc… Cuộc sống như thế mới thích hợp với Trần Trần Tây!
Ai, cái thời tiết quỷ quái này, mới nói chơi chơi trời mưa liền mưa…
Trần Trần Tây chạy nhanh đến chỗ trú mưa, giũ nước trên áo. Xem ra trận
mưa này sẽ kéo dài đây.
Xa xa có 1 cô gái đang chạy tới. Cô cũng không đem dù thì phải? Nhưng… cô ngồi xổm xuống đất làm gì vậy nhỉ?
Trần Trần Tây nhìn kỹ lại, thì ra trái cây trong túi của bà cụ đứng cạnh bị rớt đầy đường, cô dầm mưa giúp bà nhặt lên.
Tuy anh có hơi điên điên khùng khùng 1 tí nhưng vẫn rất thích những người nhiệt tình giúp đỡ người khác, anh chạy qua nhặt phụ.
” Mưa lớn lắm rồi, cháu bé, cháu đừng nhặt nữa, nhanh vào trú mưa đi.” Bà cụ nói.
Cô gái vẫn nhanh tay nhặt trái cây, “Con nhặt gần xong rồi, bà đừng nhặt nữa, cẩn thận kẻo té.”
” Ai da, con dầm mưa như vậy sẽ mắc bệnh mất.”
Dưới sự giúp đỡ thầm lặng của Trần Trần Tây, cuối cùng cũng nhặt xong trái cây.
Mưa ngày càng to, lúc bà cụ đi qua nhận túi thì suýt nữa lại trượt chân, may mà Trần Trần Tây kịp đỡ lấy bà cụ.
” Cám ơn 2 đứa, thời nay ít gặp người tốt bụng như mấy đứa.” Bà cụ cảm thán, “Bà thực may mắn, hôm nay gặp được cả 2.”
” Bà đừng nói thế, thời nay người tốt còn nhiều mà.” Trần Trần Tây nói, “Bà ở đâu? Tụi con đưa bà về.”
Bà cụ chỉ vào tòa nhà cách đó không xa, “Chỗ kia, cũng gần.”
Sau đó, Trần Trần Tây nhận dù từ tay bà cụ che mưa cho cả 3 người, tay kia cầm túi trái cây, cô gái kia thì đỡ tay bà cụ.
Vào nhà bà cụ……
” Cháu bé, đây là quần áo của cháu ngoại bà. Cháu ướt hết cả người rồi,
dễ bị cảm lắm, cháu thay đi.” Bà cụ đưa cho cô gái 1 bộ quần áo.
Trần Trần Tây nhìn cô gái, 2 người đều ướt đẫm nhưng xui là cô mặc áo trắng, bị ướt hết nên gì cũng thấy cả.
Cô vốn định từ chối nhưng lại thấy Trần Trần Tây nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt ngạch…… hơi gian gian!
Cảm ơn bà cụ rồi cô cầm quần áo vào WC.
” Bà không có quần áo nam, cháu lấy khăn lau tạm nhé. Để bà tìm cái khăn mới cho cháu.” Nhưng bà cụ lục tủ áo thật lâu vẫn chưa tìm được, “Ai
da, bà lú lẫn rồi, khăn trong tủ trong WC.” (? Cái tủ này ở chỗ hơi “ác” nhỉ?)
” Bà ngồi đi, bà nói ở đâu để con tự lấy là được.” Trần Trần Tây nói.
” Trong tủ gỗ nhỏ, ngay trong WC ấy.”
Trần Trần Tây đẩy mở cửa WC.
” A…… Đi ra ngoài!” Cô gái hét lên.
Tuy rằng Trần Trần Tây đã đóng cửa lại nhưng cái gì nên xem, cái gì
không nên xem anh đều thấy rõ ràng. Lúc nãy cô chỉ mặc quần áo lót, tay
vắt áo, dáng người cũng không tệ lắm, làn da trắng nõn. Ngạch…… Lạc đề
rồi, làm sao cô vào đó mà không khóa cửa chứ? Hại anh mang tiếng “dê
xồm”… nhưng dù sao cũng nên xin lỗi cô ấy 1 chút.
” Thực xin lỗi, tôi không cố ý, cô không khóa cửa.”
” Khóa cửa hư rồi, anh ra ngoài ngay đi.”
Bà cụ nghe tiếng cô kêu bèn chạy vào, “Cháu trai tìm không thấy khăn sao? Bà nhớ bà để trong đó mà.”
” Được rồi bà ạ, chờ chút nữa cũng khô thôi.”
Cô gái mặc lại bộ quần áo ướt sũng đi ra, “Bà ơi, bộ này nhỏ quá, con
mặc đồ của con cũng được rồi, cám ơn bà ạ.” Cô vào WC lâu như vậy là vì
mặc không vừa quần áo, ai ngờ có người không gõ cửa đã xộc vào chứ!
Để cô bớt xấu hổ, anh vào bếp rót ly nước uống.
” Bà ơi, con về trước đây, bà sống 1 mình thế phải cẩn thận 1 chút bà nhé.” Cô gái mỉm cười chào tạm biệt bà cụ.
Nghe tiếng cửa đóng lại, Trần Trần Tây vội vàng buông ly chạy ra, chào
bà cụ xong liền đuổi theo cô nhưng đã muộn, trên đường đã không còn bóng dáng cô đâu.
Anh rất thích cô gái này, đáng tiếc, duyên số do trời định, đây chính là cái gọi là nhất kiến chung tình sao?
[ nhị kiến nên duyên ]
2 tuần sau, Trần Trần Tây đưa cháu đến nhà trẻ xong liền nổi hứng vào tiệm net lên game.
Thu Sắc Tòng Tây Lai vừa vào đã xoát xoát loa, chém Thiên Hạ. Chán thật, Đường Thi tan nát cả rồi, Đông ca không chơi, ném acc cho anh coi
chừng, Quan Hạo cũng không chơi, cố kiếm tiền nuôi vợ, cả Hàn cũng chạy
theo Mạn Mạn ở ẩn… đầu năm nay, 4 cao thủ chính của Đường Thi đều ra đi. Còn đâu hứng thú mà chơi, ai……
Trần Trần Tây duỗi người nhìn quanh. Anh thấy cô gái ngồi ở đối diện
quen quen thì phải? Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, thích giúp đỡ người
khác, kính già yêu trẻ… quan trọng nhất là khiến anh vừa gặp đã yêu!
Thật đúng là duyên số do trời định!
Sao cô lại đến tiệm net nhỉ? Tra tư liệu? Không phải đâu, dù nhà cô
không có máy tính thì cũng mượn của bạn học được mà? Trần Trần Tây cho
rằng gái ngoan không nên đến những nơi thế này.
Cô rất chăm chú gõ bàn phím, có lẽ đúng là đang tra tư liệu.
1 lát sau, cạnh chỗ cô ngồi có mấy người tranh cãi với nhau, cô gái thấy họ ồn ào quá thì bình tĩnh đeo tai nghe vào.
Được 1 lúc thì 2 người kia lại bắt đầu lục đục, không biết họ buồn bực
giận dỗi thế nào lại bắt đầu xô xô đẩy đẩy, Trần Trần Tây thấy vậy liền
bật dậy định kéo cô ra khỏi chỗ nguy hiểm.
Đúng lúc này, cô gái thấy chuyện có vẻ nghiêm trọng liền đứng lên tránh.
2 người lúc nãy lại bắt đầu đánh nhau, người béo xô người cao thật mạnh
làm người cao đứng không vững va phải cô gái, thế là cô té sấp xuống.
Trần Trần Tây không chút suy nghĩ vươn tay đỡ lấy cô. Thật xui là 2
người va vào nhau khá mạnh, Trần Trần Tây lảo đảo lui về phía sau mấy
bước, cũng không biết vấp cái gì liền té xuống đất.
Ai da…… mông anh, lưng anh, đầu anh đều rất đau vì cú té, còn môi anh…
dán thẳng lên môi cô. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tay anh ôm
choàng lấy cô.
Cô gái hoảng lên giãy dụa muốn đứng dậy, tay chống trước ngực Trần Trần
Tây, hai chân cũng luống ca luống cuống quỳ lên, tư thế nữ trên nam dưới rất ái muội. May mà những người khác người thì đánh nhau, người thì
khuyên can, người thì vây xem đánh nhau, người thì lơ đãng mặc kệ,…
không ai để ý Trần Trần Tây và cô gái thế nào.
Chủ tiệm chạy lại giải tán đám đông, “Muốn làm gì thì ra ngoài mà làm, còn đứng đó làm gì! Ra ngoài.”
Cô gái vịn ghế đứng lên, không cẩn thận đạp phải Trần Trần Tây, thế là anh đau cả mông, chân, lưng lẫn đầu.
Thấy vậy, cô cũng ái ngại, dù sao anh té là vì đỡ lấy cô, tuy cô cũng bị anh sỗ sàng chút ít.
Cô vươn tay muốn kéo Trần Trần Tây đứng lên, anh lại thừa cơ nắm lấy tay cô. Tay cô thật mềm, thật ấm.
Cô đang định nói cám ơn anh thì “Cám ơn…… anh…… là anh chàng bữa trước!” Cô kinh ngạc.
” Đúng vậy, chúng ta rất có duyên.” Trần Trần Tây phủi bụi sau lưng.
Lại là anh ta! Sao tháng này xui xẻo thế không biết!
” Quỷ mới có duyên! Tránh ra đi, đừng ngồi ghế tôi.” Giọng nói vẫn nhỏ nhẹ nhưng có chút bực mình.
Trần Trần Tây nhường chỗ cho cô ngồi, nhìn lướt qua màn hình- là Mộng cảnh Tạm biệt- tên nhân vật: Mộng Sa.
” Chúng ta rất có duyên! Em chơi Mộng cảnh Tạm biệt, anh cũng vậy. Em là em của Mộng Luyến đúng không? Anh là Thu Sắc Tòng Tây Lai- người hay
xoát loa ở bang Đường Thi.”
Mộng Sa kinh ngạc! Duyên phận cái gì? Nghiệt duyên thì có!
Trần Trần Tây không nói gì nữa, anh ngồi lại chỗ của mình, tìm đúng 20 cái loa. Đủ xoát!
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu Mộng Sa, Tiểu Mộng Sa, làm vợ anh được không.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu Mộng Sa, Tiểu Mộng Sa, em phải phụ trách chứ.
[ loa] Thu Sắc Tòng Tây Lai: Tiểu Mộng Sa, Tiểu Mộng Sa, tạm thời làm bạn gái anh đi.
……
……
……