Phong Mạn Mạn thường phải làm “trẻ em không nơi nương tựa”, bởi ba Phong vì dành riêng mười lăm ngày cùng Mẹ Phong (mẹ) hưởng tuần trăng mật lần 2 nên gần đây, thường xuyên tăng ca, mà vốn
không đi làm ở nhà nội trợ Mẹ Phong , vì an ủi em gái sắp ly hôn mà
thường xuyên không ở nhà.
Tóm lại, Phong Mạn Mạn, đứa nhỏ lười biếng này đương nhiên không có ai coi ngó.
10 giờ sáng, Phong Mạn Mạn ăn xong bữa sáng liền login.
Nhìn xung quanh mênh mông một màu đen, trừ chính cô, chỉ có Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: A! Không phải buổi chiều mới đến hẹn sao? Sao anh lên sớm vậy?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Anh thức dậy liền login, định tìm xem có tin tức gì liên quan đến nhiệm vụ này không, kết quả vẫn chẳng
có gì.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy làm sao bây giờ?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn : Không sao, cứ thử như hôm qua ấy.
[ nêu lên] Bắc Phong Giang Thượng Hàn muốn nắm tay bạn, đồng ý hay không?
Tiếp theo là diễn biến hệt như ngày hôm qua, mà kết quả, vẫn là thường xuyên thất bại. Ăn ý ơi là ăn ý……
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Tiểu Mạn, em đang xài laptop hả?
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn:??? Không phải……
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Vậy nhà em có đường từ (ta đoán là thứ giống headphone) không?
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Cái gì vậy?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Vậy…… Giờ chỉ có 3 cách.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Cách gì?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: 1, anh đến nhà em, 2, em đến nhà anh.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Để làm gì?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Ở chung mới dễ trả lời giống chứ sao.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Vậy…… Cách thứ 3?
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Bỏ acc (account- nhân vật), mình tạo acc mới.
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: Không được! Em gần 90 cấp rồi, không nên không nên, vậy… em đến nhà anh.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Không phải em không có laptop sao?
[ đội ngũ] Bình Hải Tịch Mạn Mạn: A…… Đúng ha, vậy anh đến nhà em đi.
[ đội ngũ] Bắc Phong Giang Thượng Hàn: Chờ anh.
[ nêu lên] Hội viên Bắc Phong Giang Thượng Hàn logout.
Phong Mạn Mạn nhìn đoạn đối thoại trên màn hình, không nói gì ngửa đầu nhìn trần nhà!
Cô đồng ý mà làm gì chứ!! Rõ ràng muốn trò chơi chỉ là trò chơi, không
dính dáng đến ngoài đời! Vậy mà bây giờ còn dẫn sói vào nhà, vào phòng…… Nói mới nhớ, phòng cô thiệt bừa bộn mà!
Bừa bộn?! Phong Mạn Mạn thôi nghĩ lung tung, bắt tay vào dọn dẹp một chút.
Cô nhét quần áo nằm la liệt trên sô pha nhét vào tủ, vứt cốc trà sữa có
mùi cà phê lúa mạch vào thùng rác, xếp gọn chăn mền trên giường, đặt
giày dép nằm lung tung trước cửa vào một góc sáng sủa, sách vở nằm xuôi
nằm ngược trên bàn cũng chồng tạm một bên.
Đây không phải vì Giang Hàn đến mà sắp xếp, thiệt đó……
Nhưng, đầu cô trống rỗng, cũng không biết là vì sao nữa?
A đúng! Việc xấu trong nhà không truyền người ngoài! Mẹ Phong giáo dục
Mạn Mạn từ tận hồi tiểu học, phải làm một đứa nhỏ có văn hóa, cho dù chỉ là làm bộ, cũng phải thể hiện trình độ văn hóa của nhà mình!
“Đính đong!”, chuông cửa vang.
Phong Mạn Mạn mở cửa, thấy Giang Hàn mặc áo thun màu lam, quần bò nhạt màu, tay phải cầm notebook (máy xách tay, nhỏ hơn laptop một chút), tay trái xách một túi to.
“Chào em, Tiểu Mạn.”
” A…… chào anh, anh vào đi, phòng em ở kia.”
” Dì Phong đâu? Chỉ mình em ở nhà thôi sao?”
” Vâng, mẹ em ra ngoài rồi.”
Đây không phải lần đầu Giang Hàn vào phòng Phong Mạn Mạn, mà chính Phong Mạn Mạn cô lại không biết điều đó. Aizz……
Giang Hàn nhìn quanh phòng, tuy không phải quá sạch sẽ nhưng ít ra, so
với trước đỡ hơn, ít nhất, chăn mền trên giường cũng gọn gàng, trên sô
pha cũng không có quần áo, trên đất không có giầy dép lung tung, ly cốc
uống xong cũng không xuất hiện trên bàn, sách vở xếp thành chồng ngăn
nắp.
” Đây là cái gì?”
” A, lộ từ khí (moderm máy phát sóng wifi), để anh lắp trước đã.”
” A vâng……”
Hai ba giây sau, Giang Hàn đã lắp đặt đâu đó xong xuôi, anh ngồi trên sô pha mở notebook.
Cô gái bên cạnh anh thì tò mò hỏi:” Vậy anh không cần dây cắm để lên mạng sao?”
” Không cần, máy anh dùng cục vực vô tuyến (như wifi í) lên mạng.” Đại thần trả lời rất uyên bác.
” Ách……” Ai đó không biết vờ như đã biết, kỳ thật cô chả hiểu mô tê gì,
cả lộ từ khí gì gì đó cũng mới thấy lần đầu, tha thứ cô, cô dốt kiến
thức máy tính.
Hai người cùng login……
Ai đó vờ làm thiếu nữ có văn hóa rốt cục nhớ ra mình quên một việc rất quan trọng……
Theo phép lịch sự, vào cửa là khách, cô hẳn nên rót cốc nước mời Giang Hàn!
” Ách…… E hèm, anh muốn uống nước đào, trà sữa, sữa hay cocacola?” Phong Mạn Mạn mời (dù hơi chậm một tí ^^).
Giang Hàn ngẩng đầu nhìn cô: ” Nhà em có nước sôi không?”
” Có!” Phong Mạn Mạn hấp ta hấp tấp chạy vào bếp nấu nước.
Trong game……
Tô Phỉ Ti : Xin chào, ta là Tô Phỉ Ti.
Tô Phỉ Ti : Hiện tại mời trả lời 30 câu hỏi về độ ăn ý, mỗi câu chỉ có 10 giây thời gian trả lời.
Tô Phỉ Ti :1, xin hỏi nhà gái tên là……?
Phong Mạn Mạn vừa nhập vừa nói: ” Bình Hải Tịch Mạn Mạn.”
Giang Hàn gõ — Bình Hải Tịch Mạn Mạn.
Tô Phỉ Ti :2, xin hỏi nhà trai tên là……?
Giang Hàn cũng vừa nhập vừa nói:” Bắc Phong Giang Thượng Hàn.”
Phong Mạn Mạn lại gõ — Bắc Phong Giang Thượng Hàn.
Tô Phỉ Ti :3, xin hỏi nhà trai cấp bậc là……?
Giang Hàn:”99 cấp.”–” gõ số 99″
Phong Mạn Mạn nhập–99 cấp.
Tô Phỉ Ti : 4, xin hỏi nhà gái cấp bậc là……?
Phong Mạn Mạn:”89 cấp”
Giang Hàn gõ–89 cấp.
…………
…………
Những câu tiếp theo đều hỏi về cốt truyện trong Mộng Cảnh, thay vì nói
trả lời 30 câu hỏi về độ ăn ý, không như gọi những điều cần biết về Mộng Cảnh, hơn nữa còn cần 2 người cùng trả lời đúng.
Bởi vì ai đó tự kỷ thông minh, nghĩ chỉ cần hai người trả lời giống nhau là được, kết quả liền đòi cùng đánh “Không biết”, kết quả, đã đến câu
21, vì một câu ” Không biết” kia, phải trả lời lại từ đầu……
Aizz~!
Cuối cùng, dưới sự “chỉ huy” của Giang Hàn, bọn họ không quá thuận lợi, nhưng cũng qua 30 câu hỏi này.
Điện thoại Giang Hàn rung lên……
Tên người gọi: haus.
Người kia nói: ” Bé Hàn (~.~), con có về ăn cơm không?”
Anh trả lời: “Vâng, con về, Tiểu Mạn cũng đến, dì Phong không ở nhà.”
Bên kia: “Tốt! Quá tốt. 2 đứa nhanh về, mẹ chờ mấy đứa đấy! Cứ vậy đi.” Giang mụ mụ quá nhiệt tình a!
Phong Mạn Mạn khó hiểu: “Em nói đến nhà anh ăn cơm bao giờ?”
” Tắt máy đi, đi ăn cơm.” Giang Hàn bình tĩnh tắt máy, sau đó lại bình tĩnh cất lộ từ khí.
Nhà Giang Hàn……
Phong Mạn Mạn cơm nước xong, ngay khi chuẩn bị về nhà cô, Giang mụ mụ bưng đào ra mời……
” Tiểu Mạn a, hôm nay dì thấy đào ở siêu thị ngon quá liền mua một đống
về, may mà con đến đây, bằng không chỉ sợ để lên mốc còn chưa ăn hết,
Giang Hàn với Giang Triệt y hệt ba ba tụi nó, đều không thích ăn đào.”
Giang mụ mụ nói.
Đào thiệt hấp dẫn a~~ Phong Mạn Mạn lại tiêu diệt 2 quả đào lớn.
Mà khi Mạn Mạn ăn uống no nê xong, lúc chuẩn bị về nhà…… Lại gặp cản trở ~.~
Giang Hàn nói: ” Không biết nhiệm vụ lúc sau thế nào, dù sao anh có 2 máy, em login ở đây luôn đi.”
Phong Mạn Mạn chần chừ:” Nhưng……”
Giang Hàn còn nói: “Vào đi.” Không để ý đến Phong Mạn Mạn chần chừ, anh mở cửa phòng, ” mời” cô vào.
Lúc này, Giang mụ mụ từ phòng bếp đi ra ” Bé Hàn con, mẹ hẹn dì Phong
mời dì đi du lịch với cơ quan đây, Tiểu Mạn cứ tự nhiên như ở nhà, đừng
ngại.”
Nói xong, bà ra cửa.
Phong Mạn Mạn hóa đá…… Đột nhiên nghĩ đến một câu, ngoài gặp trong gặp, gặp ngoài gặp trong cũng đều gặp.