Mackenzie&#39s Pleasure

Chương 10:




Cô lấy anh chỉ bởi cô muốn sự bảo vệ của anh. Ý nghĩ ấy cứ dày vò Zane trong suốt hành trình dài đằng đẵng đến Las Vegas. Cô ngồi lặng yên bên cạnh anh, có khi ngủ lơ mơ, chỉ mở miệng nói khi anh hỏi cô. Cô có vẻ ngoài yếu ớt của một người đã phải chịu nhiều áp lực và giờ đây khi mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn, cô thả lỏng để cơn mỏi mệt dồn đến. Cuối cùng cô cũng ngủ được, đầu ngả thoải mái bên vai anh.
Việc thai nghén có lẽ cũng ảnh hưởng đến cô. Anh vẫn chưa thấy có bất kì thay đổi hình thể nào ở cô hết, nhưng 3 ông anh của anh đã tạo đủ con để anh biết một phụ nữ trong những tháng đầu mang thai sẽ mệt đến như thế nào - ít nhất là với Shea và Loren. Còn Caroline, không có gì làm Caroline mệt mỏi, thậm chí kể cả 5 thằng con trai.
Khi nghĩ về đứa con, cảm giác sở hữu lại sôi sục trong anh lần nữa. Con của anh đang ở trong bụng cô. Anh những muốn xốc cô vào lòng và ôm chặt lấy cô, nhưng một chiếc máy bay đông người như thế này không phải nơi phù hợp cho những gì anh có trong đầu. Việc đó sẽ phải chờ cho đến sau khi buổi lễ thành hôn, khi mà họ ở trong phòng một khách sạn. Anh muốn cô hơn cả trước đây. Khi cô mở cửa và anh nhìn vào đôi mắt xanh đầy sửng sốt của cô, Cơn khuấy động trong anh trở nên mạnh mẽ và khẩn cấp đến nỗi anh phải cố ngăn mình không chạm vào cô. Chỉ duy nhất dấu hiệu cha cô đang đến mới ngăn anh lại được.
Anh lẽ ra không nên chờ lâu như anh đã làm. Ngay sau khi có thể đi lại được, anh nên đến ngay với cô. Cô đã phải sống trong sợ hãi, và chịu đựng nó theo cách cô đã phải chịu ở Benghazi, với quyết tâm kiên định. Anh không muốn cô phải sợ hãi bất kỳ một lần nào nữa. Bunny và Spooky đã đến chỗ đậu xe, trong chiếc xe cũ 442 đời 69 tự chế của Bunny, cứ như là đi dự một buổi họp mặt thân tình vậy. Barrie nhào ra khỏi chiếc xe thuê với những giọt nước mắt hạnh phúc và được xoắn xuýt, ôm hôn một cách nhiệt tình bởi cả hai vị SEAL. Cả hai đều trang bị vũ khí một cách kín đáo, anh chú ý một cách tán thưởng. Họ mặc thường phục, áo để ngoài quần để che dấu vũ khí, một ở dưới cánh tay, một ở sau lưng. Thông thường, khi không làm nhiệm vụ, họ không đem theo súng ngắn, nhưng Zane đã giải thích tình huống của hai người và để họ tự trang bị theo ý họ, và bởi vì Zane không còn là chỉ huy của họ nữa. Trong trang phục bình thường thế này, họ đã chuẩn bị cho mọi thứ. Anh cũng để vũ khí của mình trong trong bao ngay dưới cánh tay, được che bằng áo khoác mùa hè sáng màu.
“Đừng lo lắng gì hết quí cô.” Spooky trấn an Barrie. “Tụi này sẽ đưa cô và sếp đến phi trường an toàn và lành lặn nguyên vẹn. Không có gì ngoài NAS-CAR có thể bắt kịp được bánh xe của Bunny.
“Tôi chắc chắn là anh nói đúng.” Cô đáp, để mắt đến cái xe. Nó trông có vẻ đủ bình thường; Bunny đã sơn nó với màu xám sáng, và dứt khoát là không nhiều chrom hơn so với khi còn trong xưởng. Nhưng tiếng kêu ầm ĩ từ động cơ của chiếc xe thì không giống với âm thanh động cơ xe được tạo bởi một nhà máy xe bình thường, cũng như mấy cái bánh xe bự cùng với gai mềm kia.
“Kính chống đạn, gia cố kim loại.” Bunny nói một cách tự hào khi anh ta giúp Zane chuyển hành lý của sang cốp xe của anh ta. “Thép không gỉ có vẻ như quá nặng cho tốc độ mà tôi muốn vì vậy tôi thay toàn bộ thân xe với vỏ bọc sắt, nhẹ hơn và chắc chắn hơn Kevlar. Tôi vẫn còn phải làm việc với tính chống cháy.”
“Tôi thấy hoàn toàn an toàn,” cô trấn an anh ta.
Khi cô và Zane bò vào ghế sau của chiếc xe hai cửa này, cô thì thào hỏi anh, “Nascar là nơi nào vậy?”
Scoopy có lẽ nghe được cả tiếng rơi của cái đinh ghim giấy ở cách xa 40 bước. Một cách chậm rãi, anh ta quay về phía sau từ ghế trước, khuôn mặt anh ánh lên vẻ không thể tin được. “Không là nơi nào cả, ma’am,” anh ta đáp, vật lộn với cơn shock cô gây nên. “Là gì. NASCAR. Đua xe tốc độ.” Là một công dân miền Nam, anh ta lớn lên cùng với đua xe tốc độ và luôn bị choáng váng khi gặp một ai đó mà lại không biết môn thể thao này.
“Oh,” Barrie nói, tặng cho anh một nụ cười hối lỗi. “Tôi trải qua hầu hết thời gian ở Châu u. Tôi không biết bất điều gì về đua xe ngoại trừ là giải Grand Prix.”
Bunny khịt mũi chế nhạo. “Mấy cái xe cảnh vẻ đó á,” anh ta đáp lại với vẻ khinh thị. “Cô không thể chạy mấy chiếc xe ấy ngoài đường được. Đua xe cá độ thì khác, đó là cuộc đua thực thụ.” Vừa nói chuyện, anh ta vừa như làm trò xảo thuật với mấy cái bánh xe để ra khỏi bãi đậu, đôi mắt không ngừng nghỉ của anh ta quan sát mọi chi tiết xung quanh.
“Tôi đã từng có mặt tại giải đua ngựa.,” Barrie thêm vào, với ý chuộc lỗi cho bản thân.
Zane kiềm chế để khỏi cười trước giọng điệu kiểm điểm của cô, anh hỏi. “Thế em có biết cưỡi ngựa không?”
Cô chú ý sang anh. “Tại sao không, có chứ. Em rất thích ngựa.”
“Vậy thì cô sẽ tạo ra một Mackenzie ngon lành cho coi,” Spooky dài giọng. “Sếp hay huấn luyện ngựa khi có thời gian rảnh.” Có một chút mỉa mai, châm biếm trong giọng của anh chàng bởi vì lính SEAL mà có thời gian rảnh thì giống như người bạch tạng có màu.
“Thật không?” Mắt Barrie sáng lên.
“Anh sở hữu vài con. Khoảng 30 con hay hơn gì đó.”
“Ba mươi!” cô lún xuống ghế, trên mặt lộ vẻ bối rối. Anh biết cô đang nghĩ gì: Nuôi và giữ một con ngựa đã rất tốn kém rồi, nói gì đến ba mươi con. Ngựa cần nhiều đất đai và chăm sóc, không phải những gì mà cô có thể liên tưởng đến một vị cựu sĩ quan Hải Quân, người đã từng nằm trong lực lượng đặc biệt chống khủng bố.
“Đó là việc kinh doanh gia đình,” anh giải thích, trong khi quay đầu để kiểm tra giao thông xung quanh.
“Mọi thứ đều ổn, sếp,” Bunny nói. “Trừ phi bọn chúng theo dấu chúng ta theo kiểu tiếp sức, nhưng tôi lại không thấy chuyện đó có thể thực hiện được.”
Zane cũng nghĩ thế bởi vậy anh thư giãn một chút. Một cuộc theo đuôi tiếp sức mất rất nhiều thời gian và công sức để sắp đặt và lộ trình phải được biết trước. Bunny đã chọn lộ trình lòng vòng để đến phi trường vì vậy nếu có bất kì cái đuôi đeo bám nào cũng đã bị lộ tẩy và cắt gọn. Hiện giờ mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Họ đến được Phi trường Quốc gia một cách an toàn, dù vậy để phòng xa Bunny và Spooky đã hộ tống họ đến tận cửa bảo vệ. Trong khi Zane lặng lẽ xử lý những thứ phụ tùng vũ khí của anh qua mắt bộ phận bảo vệ sân bay, hai thành viên trong đội cũ của anh đã quay lại lấy chiếc xe thuê và trả nó lại văn phòng ở Dulles, không phải ở National, nơi anh đã thuê nó. Chỉ là thêm chút lòng vòng cho những kẻ theo đuôi họ thôi mà.
Và giờ đây họ đã an toàn trên máy máy, anh bắt đầu lên kế hoạch anh sẽ làm gì để đặt một dấu chấm hết cho tình trạng này.
Phần đầu tiên thì dễ rồi. Anh đã kêu Chance tìm ra cái mớ lộn xộn mà cha cô có liên quan tới; vì lợi ích của cô, anh hy vọng rằng sẽ không có thứ gì là phản động cả, nhưng mặc kệ cái gì đang xảy ra, anh muốn đặt dấu chấm hết cho nó. Chance có thể truy cập thông tin mà khiến cho hệ thống bảo an quốc gia phải xấu hổ (tức là truy cập lén). Nếu William Lovejoy bán nước, ông ta sẽ bị lôi xuống. Không có chọn lựa nào khác. Zane đã bỏ cả khoảng đời trai trẻ của mình để bảo vệ quốc gia, và bậy giờ là một nhân viên chính phủ sống theo luật pháp, thì không lí nào anh làm khác được, thậm chí là vì Barrie chăng nữa. Anh không muốn cô bị tổn thương, nhưng anh chắc chắn muốn cô được an toàn.
Barrie ngủ cho đến khi bánh xe máy bay nẩy trên mặt đường băng. Cô ngồi dựng lên, gạt mớ tóc lòa xòa ra khỏi mặt, trông có vẻ như cô đang mất phương hướng một chút. Trước đây cô chưa bao giờ ngủ trên máy bay; đây là một trong nhiều lần khác khiến cô buồn ngủ từ khi có thai và sự thiếu tự chủ này đang là, cô bối rối thậm chí là sợ hãi.
Tuy vậy, việc được nghỉ ngơi đã cho cô thêm năng lượng. Thứ mà cô sẽ cần đến để đối mặt với nhưng thay đổi to lớn mà cô định thực hiện trong đời. Bước ngoặt này đã được cân nhắc kỹ, nhưng điều đó không có nghĩa là nó bớt đáng sợ.
“Em muốn tắm và thay đồ trước,” cô quả quyết nói. Cuộc hôn nhân này có lẽ thật vội vàng và hấp tấp, không hề có chút tương đồng nào với lễ cưới mà cô luôn hình dung cho mình, nhưng cô sẵn lòng bỏ đi vẻ hoa lệ và những đồ trang sức đắt tiền, có điều cô lại không sẵn lòng - bỏ ngoài tình huống sống hoặc chết này - là kết hôn trong bộ đồ nhăn nhúm và vẫn còn vẻ ngái ngủ trong mắt.
“OK, chúng ta sẽ đặt phòng trước.” Anh xoa xoa hàm, những ngón tay chai cứng chạm vào bộ râu lởm chởm. “Tiện thể anh cũng cần phải cạo râu nữa.”
Anh cũng cần cạo râu vào cái ngày ở Banghazi. Đầu óc cô trợt vụt qua hình ảnh cái cằm nhám, xù xì của anh ở bên bộ ngực trần của cô, một làn hơi nóng cuốn qua cô, khiến cô cảm thấy yếu ớt và đỏ ửng. Hơi lạnh tỏa ra từ máy bay trở nên không đủ lạnh nữa rồi.
Cô thầm mong là anh đừng chú ý đến, nhưng đó chỉ là mong mỏi hão huyền vì anh được huấn luyện để chú ý đến từng chi tiết một xung quanh mình mà. Cô có thể hình dung được là anh có thể mô tả từng hành khách một trong phạm vi 10 hàng từ đây và cô biết rằng cô đã chú ý đến cái cách mà anh thể hiện sự cảnh giác dè dặt đối với bất cứ ai đến gần họ từ phía sau cho đến chỗ thang máy.
“Em mệt hả?” Anh để ý đến màu sắc trên má cô.
“Không đâu, chỉ là hơi nóng tí thôi.” Cô đáp hoàn toàn đúng sự thật khi mà màu đỏ trên má cô càng thẫm hơn.
Anh vẫn quan sát cô và ánh nhìn quan tâm trong mắt anh trở nên nóng bỏng. Chết tiệt thật, cô thậm chí còn không thể dấu điều này với anh được. Ngay từ đầu nó đã như thể anh có thể nhìn xuyên thấu cô; anh nhận biết phản ứng của cô hầu như ngay lúc cô cảm thấy chúng.
Chậm rãi, anh chuyển tia nhìn trĩu nặng xuống ngực cô, nghiên cứu hình dáng và sự biến đổi của chúng. Cô thở gấp khi hai núm vú săn lại dưới cái nhìn hiển nhiên của anh, và cái đáp ứng ấy chạy thẳng xuống dưới thắt lưng cô.
“Chúng nhạy cảm hơn phải không?” Anh mấp máy hỏi.
Ôi Chúa ơi, anh không nên làm vậy với cô, cô điên cuồng nghĩ. Họ đang ở giữa một cái máy bay đầy người, máy bay đang dần chạy trên đường băng về phía cổng đón và anh lại đang hỏi về ngực cô và nhìn chằm chằm vào chúng như thể anh sẽ lột trần cô trong bất kỳ phút nào lúc này vậy.
“Phải không cưng?”
“Vâng,” cô thì thào. Toàn bộ cơ thể cô như thêm nhạy cảm, bởi cả tình trạng thai nghén và nhận thức cấp thiết về anh. Anh sẽ sớm trở thành chồng cô, và một lần nữa cô lại muốn nằm trong vòng tay anh.
“Lễ cưới trước,” anh nói, ý nghĩ của anh dội lại với cô theo cái cách mà anh nói. “Còn không thì chúng ta sẽ không rời khỏi khách sạn được cho đến ngày hôm sau.
“Anh có phải là thầy bói không vậy?” Cô thì thầm buộc tội.
Một nụ cười chậm rãi nở trên cái miệng tuyệt đẹp của anh. “Không cần là thầy bói anh cũng biết núm vú dựng đứng có nghĩa là gì.”
Cô nhìn xuống và thấy đầu núm vú mình lộ rõ ràng dưới cái áo ngực viền ren. Mặt cô đỏ ửng, cô gấp gáp kéo áo ra để che chắn hai núm nhỏ ấy khiến anh cười khe khẽ. Ít nhất thì không một ai khác có thể nghe thấy anh nói gì, cô nghĩ ngợi với chút an ủi yếu ớt. Dù sao thì anh cũng đã thấp giọng và sự ồn ào trong máy bay cũng khó để mà nghe được cuộc đối thoại.
Các tiếp viên đề nghị mọi người ngồi nguyên tại chỗ cho đến khi máy bay an toàn, cửa máy bay được mở ra và như thường lệ, mọi người lờ đi lời hướng dẫn, ào ra lối đi giữa các dãy ghế, mở các thùng bên trên đầu và lấy hành lý xách tay xuống hay kéo mạnh ra khỏi ghế bên phía dưới. Zane khéo léo bước ra lối đi, khoảnh khắc ngắn ngủi ấy làm lộ áo khoát của anh. Cô thấy báng súng kim loại bóng loáng được nhét vào trong đấy. Sau đấy anh nhún vai một cách tự động làm cho cái áo khoác rơi xuống sàn, một chuyển động mà anh đã làm nhiều lần đến nỗi anh không phải suy nghĩ nhiều về nó.
Tất nhiên là cô biết anh có trang bị vũ khí, bởi vì anh đã báo cho hãng máy bay và an ninh của phi trường trước khi họ đặt chân lên máy bay. Tuy nhiên, trong suốt chuyến bay buồn chán và không được làm gì, cô cũng muốn rũ bỏ những sự kiện gần đây ra khỏi đầu óc mình, nhưng việc thấy khẩu súng thì tự động những dữ kiện ấy quay trở lại ngay.
Anh xòe rộng bàn tay cố định cho cô khi cô bước theo anh ra lối đi. Đứng chật chội như cá mòi xếp thành hàng, cô cảm thấy anh như một bức tường cứng cáp và ấm áp phía sau mình, cánh tay anh hơi khuỳnh ra một chút, để lên tay dựa ghế sau, bao bọc cô trong sự bảo vệ. Hơi thở anh làm khuấy động tóc trên dỉnh đầu cô, làm cô một lần nữa nhận ra anh thật to lớn làm sao. Cô cao vừa phải, nhưng nếu cô dựa ra phái sau thì đầu cô nằm khí khao chỗ cái hõm nơi vai anh.
Người đàn ông trước cô di chuyển, buộc cô phải lùi lại, và ngay lập tức Zane vòng tay ra ôm cô vào mình, bàn tay to lớn của anh thì che chắn bụng của cô. Barrie bặm môi khi đầu óc cô nảy lên từ lo lắng qua hài lòng vì sự đụng chạm của anh. Cô không thể chịu đựng lâu hơn được nửa - dù là cái ham muốn điên cuồng hay nỗi kinh hãi sắc nhọn này - cô sẽ phát điên lên mất.
Hàng dài hành khách bắt đầu di chuyển lộn xộn phía trước khi cửa máy bay được mở ra và họ được ùa ra khỏi máy bay. Tay Zane rời khỏi bụng cô. Khi Barrie bắt đầu di chuyển về phía trước thì cô bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ lớn tuổi hơn, người chọn ngồi tại chỗ cho đến khi đám đông náo loạn qua hết, và người phụ nữ đõ tặng cho cô một nụ cười thấu hiểu, ánh nhìn của bà nhẹ lướt qua Zane.
“Ma’am,” Zane đáp lại một cách mềm mỏng, đầy vẻ hiểu biết, Barrie biết anh bắt gặp tiểu tiết ấy. Nhận thức tức thì của anh đối với xung quanh bắt đầu khuấy động cô.
Sẽ thế nào nếu cô không muốn anh chú ý đến mọi chuyện? Hầu hết cánh phụ nữ sẽ rung lên vì xúc động nếu người đàn ông của họ chú ý đến tiểu tiết, nhưng hiển nhiên là không đến mức bao quát hết như Zaze đã làm.
Mặt khác, nếu lựa chọn kia là sống mà không có anh, cô bướng bỉnh nghĩ, cô thà học cách đối phó với anh còn hơn. Cô trải qua hơn 2 tháng nhớ nhung anh và bây giờ cô đã có anh, cô sẽ không từ bỏ anh chỉ bởi anh luôn tỉnh táo và đề phòng. Anh đã là một chiến binh được rèn dũa - một sát thủ, cha cô đã gọi anh như vậy. Anh đã không thể tồn tại nếu anh không chú ý đến mọi chuyện diễn ra xung quanh mình, và bây giờ cô cũng phải vậy.
Sự cảnh giác ấy trong anh thật rõ rệt khi họ đi theo những biển chỉ dẫn đến khu vực láy hành lý. Phi trường như một tổ ong ồn ào bận rộn, ánh mắt lạnh lẽo của Zane liên tục đánh giá mọi người xung quanh họ. Như lần trước, anh đứng giữa cô và những người khác, đẩy cô đứng sát vào tường và bảo vệ bên kia cô bằng chính thân thể mình. Anh vốn đã nhận một phát đạn khi bảo vệ cô như vậy, cô nghĩ, và cô phải chống lại nỗi kinh hoàng bất chợt đang thúc đẩy cô chộp lấy anh và đẩy anh vào tường.
Trước khi đến chỗ lấy hành lí, anh kéo cô ngừng lại. “Chờ ở đây một chút,” anh nói.
Cô cố bình tĩnh, dạ dày như bị kiến bò, cô hỏi. “Anh thấy có gì đáng ngờ sao?” cô hỏi.
”Không, chúng ta chỉ chờ người thôi.” Anh nhìn cô, ánh mắt lãnh băng trở nên ấm áp khi anh quan sát khuôn mặt cô. “Em là một “mụ đàn bà” nhỏ bé dễ bị kích động, thưa quí cô Lovejoy. Bất kể là vấn đề gì, em cũng giữ và làm những gì tốt nhất em có thể làm. Cũng không tệ đối với một búp bê thượng lưu được nuông chiều đâu.
Barrie muốn bật ngửa ra sau. Cô chưa bao giờ bị gọi là “mụ đàn bà” trước đây cả, hay là một búp bê thượng lưu. Nếu không có trêu ghẹo lấp lánh trong mắt anh, có lẽ cô đã lên tiếng phản đối khái niệm ấy rồi. Thay vì thế, cô cân nhắc một chút rồi gật đầu đồng ý: “Anh đúng,” Cô nói lặng lẽ. “Em khá nóng tính so với một con búp bê thượng lưu được nuông chiều.”
Anh ngạc nhiên bật cười khùng khục, âm thanh đầy mê hoặc ấy bị đứt quãng khi một người đàn ông trung niên mạc com lê, tay cầm bộ đàm tiến tới. “Cảnh sát trưởng Mackenzie phải không?” ông ta hỏi.
“Đúng vậy.”
“Travis Hulsey, nhân viên an ninh của phi trường.” Ngài Hulsey nhanh chóng giới thiệu thân phận. “Hành lí của quí vị đã được đưa vào trong khu vực bảo an, đúng như yêu cầu. Xin đi lối này.”
Vậy thậm chí anh còn đã nghĩ tới chuyện này, Barrie tự hỏi khi họ theo ông Hulsey vào một căn phòng không bình thường. Cái ý tưởng chộp lấy cô ngay trong phi trường có lẽ phức tạp, sẽ bị đánh động, vì vậy điều hợp lí nhất là chờ tại khu vực vận chuyển, nơi mà mọi người rời khỏi sau khi lấy hành lí rồi bọn chúng sẽ theo họ đến tận nơi họ muốn đến và chờ đợi cơ hội thuận tiện hơn. Zane đã phá ngang kế hoạch đó; anh chắc đã sắp đặt xong mọi thứ khi anh hướng về phòng vệ sinh.
Cái nóng khô ráp của sa mạc táp vào mặt họ ngay khi họ bước qua cánh của. Ba cái va li của cô và túi hành trang của anh, đã được anh lấy ra từ tủ khóa ở National, được để tại một lối vào kín đáo khá xa với khu vực vận chuyển chung. Và cũng có sẵn một chiếc xe đang chờ họ, bên cạnh chiếc xe là một người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc cắt ngắn kiểu trong quân đội, mặc dù là anh mặc thường phục.
Người thanh niên trẻ tuổi ấy búng tay cái tách ra hiệu. “Thưa ngài”, anh ta nói. “Phi công Zaharias hân hạnh được phục vụ ngài.”
Khuôn mặt Zane ánh lên vẻ thích thú. “Bớt căng thẳng đi nào,” anh nói. “Tôi không phải anh trai tôi đâu.”
Phi công Zaharias thả lỏng với một nụ cười toe toét. “Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài, tôi đã không chắc về điều đó.”
“Nếu anh ấy lạm dụng vị trí của mình, và chuyện này làm rối tung kì nghỉ phép của anh, tôi sẽ tìm phương tiện khác.”
“Tôi tình nguyện, thưa ngài. Tướng quân đã dành cho tôi một đặc ân trong khi tôi chỉ là một gã lính mới tò te. Giúp đưa em của tướng quân vào thành phố đó là điều nhỏ nhất tôi có thể thực hiện được.”
Anh? Tướng quân? Barrie nhướng mày. Đầu tiên là ngựa, giờ thì là mấy thứ này. Cô nhận ra rằng cô không biết một chút xíu nào lí lịch về người sắp sửa làm chồng mình, những chi tiết cô lượn lặt được cho đến giờ phút này bắt đầu khiến cô giật mình.
Zane giới thiệu cô với sự trang trọng lịch lãm. “Barrie, phi công Zaharias là người vận chuyển an toàn của chúng ta, anh ấy đã dành tặng chúng ta phương tiện và thời gian quí báu của ảnh cho chúng ta đấy. Phi công Zaharias, đây là vị hôn thê của tôi, Barrie Lovejoy.”
Cô bắt tay chàng phi công trẻ tuổi một cách nghiêm trang.
“Rất hân hạnh được gặp, thưa quí cô.” Anh ta mở cốp xe và nhanh nhẹn chuyển hành lí vào, quả quyết dành lấy hai cái va li mà Zane đang định đưa vào cop xe. “Để tôi làm chuyện này, thưa ngài!”
“Tôi bây giờ là thường dân rồi,” Zane đáp lại với vẻ thích thú ánh lên trong mắt. “Và về cơ bản thì tôi là lính Hải quân.”
Phi công Zaharias nhún vai. “Vâng thưa ngài, nhưng ngài vẫn là em trai của tướng quân.” Anh ngưng lại, rồi hỏi tiếp, “Có phải ngài thực sự là một SEAL?”
“Đúng thế.”
“Quỉ thật,” Anh chàng phi công Zaharias thở mạnh.
Họ bật máy lạnh len và bắt đầu khởi hành. Anh chàng lái xe trẻ tuổi này rõ ràng là biết rõ về Las Vegas. Không cần phải hỏi đi đâu, anh làm lơ lộ trình chính. Thay vì vậy anh đánh một vòng chọn hướng bắc đường Paradise để ra khỏi phi trường. Anh chàng tán gẫu đầy vui vẻ toàn bộ thời gian này, nhưng Barrie để ý thấy rằng anh chàng không những chẳng hề đề cập chính xác cái đặc ân mà vị tướng quân anh của Zane đã làm cho anh là gì mà kể cả việc anh đã mạo hiểm vào lĩnh vực cá nhân ra sao. Anh trò chuyện về thời tiết, về giao thông, du lịch, về khách sạn. Zane hướng anh chàng vào khách sạn nơi họ sẽ đến, kéo anh ta ra khỏi cuộc nói chuyện dài lê thê, và ngay lập tức anh chàng chở họ đến đúng khách sạn họ muốn và đăng kí vào.
Barrie chờ đến lúc, đứng yên lặng bên cạnh Zane khi anh đưa tên họ vào danh sách trong máy tính của khách sạn là Glen và Alice Temple - làm thế nào mà anh có mấy cái tên ấy, cô không có ý kiến - và cô làm lơ với nụ cười đầy thông minh, hiểu biết. Có lẽ anh nghĩ đến chuyện họ là một cặp ngoại tình đang ở nơi hò hẹn, điều này cũng hợp với cô; nó sẽ giữ người ta khỏi thắc mắc về họ.
Không chỉ có riêng họ trong thang máy, bởi vậy cô cũng nên ngậm chặt miệng lại. Cô giữ yên lặng cho đến khi họ ở trong phòng mà Zane đã đặt chỗ trước và khi người gác cửa nhận được tiền boa, và đi khỏi. Căn phòng cũng sang trọng như nhũng căn phòng mà cô ở Châu u trước đây. Chỉ vài tiếng trước đây cô đã lo lắng cho túi tiền của Zane, và anh chọn căn phòng sang trọng này bởi vì anh nghĩ cô muốn như vậy. Tuy nhiên, bây giờ cô không còn những ảo tưởng như vậy nữa. Ngay khi cánh của được đóng và khóa lại, cô khoanh tay lại và nhìn chăm chú vào anh. “Ngựa?” Cô thẩm tra anh một cách lịch sự. “Kinh doanh gia đình? Một người anh hiện đang là tướng quân trong không lực?”
Anh nhún vai để áo khoác rơi ra ngoài, sau đó là bao súng, “Tất cả những điều đó đều đúng,” anh đáp.
“Em không biết hết về anh, đúng không?” Cô đã rất bình thản mặc dù có chút kinh ngạc trong khi cô nhìn anh quấn dây da xung quanh khẩu súng và đặt nó lên bàn đầu giường.
Anh mở túi quần áo và lôi bộ com lê ra, sau đó là những thứ khác. Ánh nhìn nhợt nhạt sáng lên một thoáng khi anh nhìn cô. “Em biết anh, cưng,” anh đáp. “Em chỉ chưa biết hết toàn bộ chi tiết về gia đình anh thôi, nhưng chúng ta đã không có đủ thời gian cho những cuộc chuyện trò thông thường. Anh không cố tình dấu diếm em bất cứ điều gì. Cứ đặt bất cứ câu hỏi nào em muốn.”
Em không muốn một cuộc thi vấn đáp,” cô nói, dù cô muốn làm chính xác như vậy. “Nó chỉ là...” Cô dang rộng tay trong sự thất vọng, bởi vì cô lấy anh mà lại không biết về những thứ như vậy.
Anh bắt đầu cởi nút áo sơ mi. “Anh hứa anh sẽ tóm tắt đầy đủ khi chúng ta có thời gian. Còn bây giờ, cưng, anh nghĩ tốt hơn là cưng lê cặp mông xinh xắn của cưng vào trong một cái nhà tắm trong khi anh lấy cái nhà tắm còn lại, rồi chúng ta có thể kết hôn và lên giường càng nhanh càng tốt. Sau đó khoảng một giờ, chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cô nhìn cái giường, loại bự hơn cả bự. Ưu tiên trước, ưu tiên trước, cô trầm ngâm. “Ở đây có an toàn không?”
“Đủ an toàn để anh tập trung vào những chuyện khác.”
Cô không cần phải hỏi chuyện khác là chuyện gì. Cô nhìn lại cái giường lần nữa và hít một hơi dài. “Chúng ta có thể sắp xếp lại thứ tự làm việc của những điều trên,” cô đề nghị. “Anh nghĩ thế nào nếu chúng ta lên giường rồi nói chuyện và sau đó mới làm đám cưới? Ừhm, vào sáng mai chăng?”
Anh bất động. Cô thấy mắt anh tối lại và khát vọng tình dục hiện trên mặt anh. Sau một khoảnh khắc, anh cởi hết quần áo ra và thả chúng lên sàn nhà, anh chuyển động thận trọng. Anh nói, “anh còn chưa hôn em.”
Cô nuốt vào. “Em có chú ý. Em cũng tự hỏi-”
“Đừng,” anh nói gấp gáp. “Đừng tự hỏi. Lý do mà anh vẫn chưa hôn em đó là, một khi anh bắt đầu thì anh sẽ không ngừng lại. Anh biết chúng ta làm mọi việc không theo thứ tự gì cả - quỉ thật, mọi chuyện vốn đã không theo thứ tự ngay từ đầu, khi mà em trần chuồng ngay lần đầu tiên anh thấy em. Anh đã muốn em ngay lúc đó, cưng à, và ngay bây giờ anh cũng muốn cưng, quá muốn đến nỗi anh nhức nhối vì nó. Nhưng rắc rối vẫn tiếp tục theo đuôi cưng mà nhiệm vụ của anh lại là phải đảm bảo nó không gần em và con chúng ta. Anh có thể bị giết chết -”
Cô mắc nghẹn vì lời xác đó, nhưng anh ngăn cô lại. “Đó là một khả năng có thể xảy ra, anh chấp nhận. Anh đã chấp nhận nó hàng năm trời rồi cưng. Anh muốn chúng ta kết hôn càng sớm càng tốt, vì anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho anh ngày mai. Trong trường hợp anh tính toán sai lầm hay anh không gặp may, anh muốn con của chúng ta được hợp pháp, được sinh ra dưới cái tên Mackenzie. Có sự bảo vệ chắc chắn với cái tên ấy, và anh muốn em có nó. Ngay bây giờ.”
Nước măt thi nhau chảy xuống khi cô nhìn anh, người đàn ông này đã từng sẵn sàng nhận một viên đạn thay cho cô và bây giờ anh lại sẵn sàng nhận một viên khác. Anh nói đúng- cô biết anh, biết về con người trong anh mặc dù thậm chí là cô đã chẳng biết anh thích màu gì hay anh đã học đến lớp mấy. Cô biết về những điều cơ bản mà những điều căn bản ấy khiến cô yêu thương một cách nhanh chóng và dữ dội. Anh không phải là người đàn ông như trong mộng tưởng của cô, vậy thì sao chứ, cô có thể xử lý được điều này. Kể cả dù anh có quá kiểm soát đến mức đáng sợ, và đôi mắt kỳ bí ấy chú ý đến mọi chuyện xung quanh, điều đó sẽ làm cô gặp khó khăn khi muốn làm anh ngạc nhiên vào Giáng Sinh và sinh nhật anh, nhưng vậy thì đã sao? Cô có thể đối phó được với điều đó nữa, đối phó với hạnh phúc tràn trề luôn.
Nếu anh sẵn sàng chết vì cô, thì điều nhỏ nhất cô có thể làm là hoàn toàn thành thật với anh.
“Còn một lí do khác mà em đồng ý lấy anh,” cô nói.
Mày anh nhướng lên như hỏi thầm đó là lí do gì.
“Em yêu anh.” (sis Linh: thế là đủ để Zane chết trong mãn nguyện bà con nhỉ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.