Mạch Thượng Hoa Khai Vì Quân Cố

Chương 61: Nguyện vọng × ly hôn




Nếu là điều ước, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Tiền tài, quyền thế, năng lực hay là tình yêu.
Quá khứ, tương lai, lật đổ hay khai sáng.
Tất cả những việc này, trong thế giới ảo, đều có thể thực hiện được.
Tô Viễn Ca ở trong hiện thực là thần tượng tốt đẹp được vạn người mê luyến, trong trò chơi là đại thần Đế Tu hô phong hoán vũ.
Mà hắn, sẽ muốn cái gì?
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương: Sắc Vi a, mình cũng có một điều ước nha ~ không biết nên ước cái gì mới tốt, mình muốn điên rồi……
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Bình tĩnh, dương dương……
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương: Mình muốn 3000 mỹ nam vây quanh, hay là chiếm lấy mười tòa thành làm áp trại tiểu nương tử như hoa như ngọc thì tốt hơn, hay là đem đám con nhóc lần trước đuổi giết mình đến làm nô tỳ?
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Nguyện vọng này ta thấy thực không đơn giản…..
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương: A, đúng rồi, xem bộ dạng Đế Tu ở bản sao liều mạng giết boss, thật sự là rất bạo lực, trái tim nhỏ bé của mình đã bị đả kích. Vẫn là đi tìm mấy con nhóc đã từng đuổi giết mình trả thù, cân bằng một chút có vẻ tốt ~
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Ách, cái kia, Dương Dương, không phải cậu đã quên một việc…..
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương: Ôi chao?
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Thời hạn một giờ nha. Sau một giờ vô địch, kiếp sống của cậu trong trò chơi thực làm người ta lo lắng.
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương:!…… Cư nhiên, chỉ có một giờ!?
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi: Thiện tai thiện tai, thí chủ tự lo liệu đi.
[Mật ngữ] Lãn Dương Dương: Mặc kệ, chém trước nói sau. Đúng rồi, nguyện vọng của Đế Tu tựa hồ cùng ngươi có liên quan, cụ thể là cái gì, ta không hỏi được ~
[Mật ngữ] Mạch Thượng Sắc Vi:…… Thế giới bi thương.
Tốn tâm tư suy đoán, không bằng ngồi chờ kết quả.
Dĩ Mạch mở điện thoại, nghe được một chỗ khác truyền đến thanh âm có chút mỏi mệt.
“Người đang cảm mạo còn không đi nghỉ sớm một chút.” Ngữ khí oán trách.
“Ân, anh đi nghỉ ngơi.” Rất biết nghe lời.
“Ngoan ~” Dĩ Mạch buông di động, ngồi nhìn chằm chằm màn hình một hồi, thở dài.
Cố Quân Thanh rời khỏi trò chơi, thản nhiên cười.
Nha đầu kia, vì sợ ‘nguyện vọng’ mà Đế Tu đưa ra làm mình mất mặt, cho nên mới vội vàng đuổi mình logout.
Kỳ thật mọi việc đều là râu ria.
Bất quá, bản thân thực ra cũng có chút tò mò.
Tô Viễn Ca, ngươi muốn làm như thế nào?
Ước nguyện đầu tiên của Lười Dương Dương làm cho toàn sever chấn động.
[Thế giới] Người chơi [Lãn Dương Dương] ước nguyện “Biến thành cô gái xinh đẹp đao thương bất nhập lực công kích siêu cường vô địch” Giấc mộng trở thành sự thật, thời hạn 60 phút.
Ngay sau đó, Đế Tu nguyện vọng xuất hiện trên màn hình của mọi người. Trong nháy mắt còn chưa kịp nhìn rõ. Dĩ Mạch bỗng nhiên biến mất tại chỗ, xuất hiện ở một nơi khác.
Trong một gian phòng nhỏ.
Màn che đỏ thẫm rủ xuống đất, nến đỏ lay động. Chữ hỷ treo trên cao đem bầu không khí tô đậm vài phần ái muội ngọt ngào.
Nơi này, nàng đã từng đến. Ngày ấy khi cùng Thanh Quân kết hôn…… Động phòng.
An Dĩ Mạch rốt cục thấy rõ thông cáo hệ thống.
[Thế giới] Người chơi [ Đế Tu ] ước nguyện “Cùng người chơi [Mạch Thượng Sắc Vi] kết làm vợ chồng” Giấc mộng trở thành sự thật, thời hạn 60 phút.
Hệ thống còn đánh ra hai hàng chữ nhỏ màu xám, đại ý là Mạch Thượng Sắc Vi nàng đã bị trưng dụng, quan hệ hôn nhân tạm thời bị ngưng hẳn, khôi phục sau một giờ. Nàng có thể mạnh mẽ logout, nhưng acc Mạch Thượng Sắc Vi vẫn sẽ động phòng, cho đến khi hết một giờ.
“Thực ngoài ý muốn?”
Nàng nhìn thấy những lời này, điều chỉnh lại góc độ, thấy Đế Tu đang đứng ở phía sau nàng.
Mà phái trên tên gọi của hắn hiện lên hàng chữ màu đỏ –“Mạch Thượng Sắc Vi phu quân”.
Quả nhiên, xưng hô trên đầu mình đã biến thành “Đế Tu nương tử”.
Hơn nữa, trên người bọn họ đều thay hỉ phục màu đỏ.
…… Uy uy, đây là bắt buộc trùng hôn! Là Hồng Quả Quả phạm tội! Còn không có nhân quyền nha!
Dĩ Mạch gửi bưu kiện cấp GM lên án. Ai biết đối phương rất nhanh trả lời.
“Người chơi thân ái, chúc mừng bạn trở thành người chơi nữ đầu tiên trong [Càn Khôn] có đồng thời hai vị phu quân, đặc biệt thưởng cho giá trị mị lực 200 điểm.”
Dĩ Mạch cắn răng, trong lòng không ngừng hò hét, tên quản lý viên vô trách nhiệm này, dùng cái này để bù đắp cho ta sao…… Ta hận các ngươi, ngao ~
Chỉ cần gặp mặt Tô Viễn Ca, trong lòng liền có chút kích động không thể lý giải được. Loại kích động này không giống như vẻ trấn định tự nhiên khi đối diện với Trịnh Phong trước kia, cũng không thương xót đau buồn như khi nhìn thấy Tống Úc Bạch. Nó rất độc đáo, giống như một cô gái đang ấp ủ tình cảm, muốn nói lại thôi.
“Kỳ thật, ngươi……” Đã mở miệng, lại không biết nên nói cái gì, tay Dĩ Mạch dừng ở trên bàn phím.
Đế Tu: “Ngươi cái gì cũng không cần nói, im lặng ngốc, hoặc cũng có thể logout. Ta bất quá muốn trả thù Cố Quân Thanh.” Khẩu khí vẫn lạnh như băng, mạnh mẽ không có lấy một tia ôn nhu.
Chỉ là trả thù mà thôi.
Hắn cố ý nói cho nàng biết.
Cho nên, nàng sẽ không có bất cứ gánh nặng gì.
Dĩ Mạch không trả lời, chỉ im lặng đứng ở một bên.
Ánh mắt dời về phía tờ tạp chí đang đặt trên bàn, trên trang bìa chính là gương mặt Tô Viễn Ca mang theo kính râm. Hắn đang cười, ký tên cho một fan hâm mộ, nụ cười kia thoạt nhìn ôn hòa như mặt trời, thật là thân dân.
Hắn không có vẻ Thẩm ổn cẩn thận như Cố Quân Thanh, ngược lại đường hoàng tùy tiện giống như ngọn lửa, tổn thương đồng tử trăm ngàn người. Trong đám đông, hắn là tiêu điểm duy nhất, tựa như ngôi sao bắc đổi sáng ngời trong bầu trời đêm.
Mà hình ảnh trong trò chơi, Đế Tu ngồi ở trướng hồng cụp xuống đôi mắt màu lam, ba đạo lôi ấn hoàng kim sắc giữa mi tâm nhíu lại, làm cho gương mặt thanh tú này thoạt nhìn có thêm vài phần lạnh lùng. Giống như khối băng vạn năm không tan chảy, khiến cho người ta muốn đưa tay đi xoa dịu ánh mắt lạnh lẽo.
Người nào, mới là thật ?
Trong chớp mắt, nàng có một tia nghi hoặc.
Câu “Ta thích An Dĩ Mạch, ta sẽ dùng phương thức của chính mình đem nàng đoạt lại từ trong tay ngươi”, hóa ra cũng chỉ vì “Bất quá là trả thù Cố Quân Thanh”, nàng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Thì ra là thế.
Bất tri bất giác, thời gian cứ trôi qua từng chút từng chút trong khi hai người đang lâm vào Thẩm mặc.
Một cảnh tượng vui mừng. Hai người Thẩm mặc. không khí xấu hổ.
Dĩ Mạch tiện tay mở trang web, nhìn xem hồi lâu cũng không thấy có mấy tin tức lá cải mà nàng thích.
Lại nghe thấy tai nghe truyền đến thanh âm nam tử.
“An Dĩ Mạch……”
Nàng có chút mê hoặc mở ra cửa sổ trò chơi, phát hiện người gọi của nàng quả thật là Tô đại minh tinh vửa rồi mới bảo nàng câm miệng ở bên cạnh ngốc thật lâu.
Hệ thống quy định trong thời gian động phòng có thể mở ra kênh ngữ âm ds, thời điểm cùng Thanh Quân thành hôn, xét thấy thời gian đứng ở tân phòng thực ngắn, hai người liền đều không có mở ds. Nàng đáp lại một câu “Ta ở”, lại nghe thấy Tô Viễn Ca hình như càng thêm giận dữ “Vì sao ngươi còn ở”.
Nàng nhẫn. Tính tình của thẳng nhãi này rốt cuộc là thế nào nhỉ? “Xin hỏi, ngài rốt cuộc là muốn để ta ngốc, hay là muốn để ta rời đi?”
“Ngốc.”
“Như vậy, ngài tính để ta bất động nhìn chằm chằm màn hình hay sao?”
“Ân.”
An đồng học muốn đập đầu vào tường. Tên tiểu tử này bình thường tác oai tác quái, lại muốn xem mình là tiểu trợ lý để ức hiếp? Hello kitty đang phát uy, lại nghe hắn nói “Đang nhàm chán, nói cái gì đi”.
“Ta vẫn nên tiếp tục trang thi thể có vẻ chuyên nghiệp.”
“Nói chuyện. Mỗi phút 100 vạn kim tệ.”
“Như vậy…… chúng ta nói chuyện về ca khúc mới trong buổi biểu diễn của ngươi đi ~” Tinh thần nàng bỗng nhiên phấn chấn, ánh mắt theo trang web dời xuống. Thấy dòng title in đậm – một bài hát mới được sáng tác bởi một ngôi sao mới, ca khúc bị nghi đạo nhạc của Tô Viễn Ca, sự kiện xấu hổ và giận dữ.
“Cái loại ca từ khó nghe đó không phải do ta viết.” Hắn giống như thực không thèm để ý thuận miệng đáp.
Dĩ Mạch trừng lớn mắt.“Kia vì sao……”
“Ghen ăn tức ở, xử lý đối thủ, đây là một trong những chiếc lược để tồn tại trong làng giải trí.”
“Hắn căn bản không có thực lực để cạnh tranh với ngươi!” Không khỏi lòng đầy căm phẫn,“Làm như vậy quả thực vô sỉ.”
Thẩm mặc một lát.
Tựa hồ quá kích động, ngữ khí đã vượt qua đầu. Nàng nghiêng nghiêng đầu, xúc động là ma quỷ nha……
“Ca từ này là trợ lý của hắn viết, bị hắn đoạt lấy phổ thành ca khúc. Mà ta bất quá là mượn cơ hội chèn ép mà thôi, cho nên, chưa nói tới oan uổng.” Khẩu khí vân đạm phong khinh,“Cũng giống như ta khi chưa xuất hiện đã từng viết rất nhiều ca khúc, đều bị người khác mang đi biểu diễn, còn đạt được giải thưởng. Không có gì oán giận, bởi vì kẻ yếu chưa bao giờ có thể dựa vào đồng tình cùng công bằng để sống.” Hắn dừng một chút, “Cái bóng phía sau ta quá dơ bẩn, Cố Quân Thanh cũng thế. Có những việc ta thủy chung không muốn thừa nhận, bất quá, ta và hắn là cùng một loại người.”
“Các ngươi đứng cũng đủ cao, vì sao không thể đổi một cách sống khác?” Nàng nhíu mi.
Hắn khẽ cười một tiếng:“An Dĩ Mạch, ngươi có biết chỗ nào của ngươi hấp dẫn người ta nhất không?” “Là ngươi ngây thơ.”
“Cho nên, ngươi đang châm chọc một người bình thường sinh hoạt trong thế giới bình thường sao?” Ngữ khí Dĩ Mạch không khỏi chanh chua.
“Ta chỉ là rất ngạc nhiên, sự ngây thơ của người dưới cái gọi là ‘bảo hộ’ của Cố Quân Thanh, duy trì được bao lâu.”
“Đề tài kế tiếp…… A,‘tuần san xx đưa tin độc nhất vô nhị, nữ nghệ nhân Tô Viễn Ca thầm mến ba năm đã xuất hiện……” Nàng hợp thời chặn đứng, chuyển sang chủ đề khác.
“Bịa đặt.” Hắn rất là khinh thường.
“Tô đại minh tinh từng trải qua thầm mến sao?”
Hắn Thẩm mặc một lát, đáp,“Có.”
“Thật sự?!” Bà tám Mạch thực chuyên nghiệp vểnh tai.“Chuyện khi nào?”
Nhưng là, loại chuyện giống như thầm mến này, dựa theo tính cách quỷ dị của Tô Viễn Ca chắc chắn không nhận được câu trả lời.
“…… Thật lâu trước kia.”
“Sau thế nào, thổ lộ sao?”
“Không có.”
“…… Vì sao?”
“Không có cơ hội thích hợp.”
“…… Làm ơn, không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội.”
“Lúc ấy viết bài hát cho nàng, chẳng qua, thủy chung không có cơ hội hát cho nàng nghe.”
“Là [Huỳnh Hỏa]?”
“[Thứ Thanh]”
“Ách…… Đợi lát nữa nhất định phải tìm tới nghe một chút.”
“Muốn nghe, ta có thể miễn phí hát một đoạn.” Hắn tiếp tục bổ sung,“Dùng thanh toán phí dụng vừa rồi nói chuyện phiếm.”
“……” Tô gà trống, ngươi thật đúng là vắt cổ chày ra nước nha. Nàng oán thầm.
Giai điệu nhẹ nhàng, ở ds nghe có chút mơ hồ.
Giọng hát của Tô Viễn Ca, giống nhau từng tầng lụa mỏng chồng lên nhau, ôn hòa khúc chiết.
“……
Ánh mắt của em, lướt qua anh,
Dừng lại ở một phong cảnh vô tận xa xăm.
Thanh âm của anh, lẻ loi,
Giống như một tiếng ve cuối cùng trong ngày hè.
Làm ngôi sao rơi xuống thành ảnh ngược.
Làm cánh chim bay vào giữa đám mây.
Anh vẫn như trước ở tại chỗ,
Viết những thứ em chưa từng thấy.
Hát những giai điệu buồn em chưa một lần được nghe.
Tình yêu này muốn nói lại thôi,
Tiễn ngươi rời đi ngày đêm đó,
Trong lòng của anh,
Nở rộ thành một đóa hoa.
……”
Nguyên lai, thời điểm hắn ca hát, lại động tình như thế.
Làm cho người ta bất giác rơi vào một nỗi buồn vu vơ.
Một khúc chưa xong, mà thời hạn đã đến. Mạch Thượng Sắc Vi lại lần nữa xuất hiện ở quảng trường thánh thành, mau, giống như một cơn mộng mới vừa bừng tỉnh.
Hết thảy trở lại như cũ.
Dĩ Mạch rời khỏi trò chơi, đi trên mạng tìm ca khúc, lại không thấy có chỗ nào đăng.
Nàng có chút nghi hoặc mở trang web tìm kiếm, nhìn thấy rất nhiều tin tức như vầy.
“Tuyển tập ca khúc mới nhất của tài tử âm nhạc Tô Viễn Ca sắp ra mắt, qua bao phen tìm hiểu, nghe đồn ca khúc chủ đề có tên là [Thứ Thanh]”.
– Sau thế nào, thổ lộ sao?
– Không có.
– Vì sao?
– Không có cơ hội thích hợp.
– Làm ơn, không có cơ hội thì sáng tạo cơ hội.
– Lúc ấy viết bài hát cho nàng, chẳng qua, thủy chung không có cơ hội hát cho nàng nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.