Mặc Trạc

Chương 71: Đản Đản thú ăn cà chua




Sau đó Duy Nhược Hề liền phát hiện một chuyện càng làm cho cô không thể nói gì. Con quái vật giống ngựa kia lúc ở bên ngoài đã đổ máu sắp chết rồi thế mà giờ nó đang dùng hai con mắt siêu bự không nhúc nhích nhìn chằm chằm cô.
Duy Nhược Hề lập tức đem tinh thần lực bao xung quanh người của cô, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm lại con quái vật. Cái đao nhỏ cũng đang nắm chặt trong tay. Tư thế ngươi mà tiến lại ta sẽ cho ngươi một đao.
Con quái vật kia thấy Duy Nhược Hề cầm cái đao chỉ vào mình lại lộ ra cái vẻ mặt thật ủy khuất, Duy Nhược Hề nhìn thấy được sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi cái đao đang cầm trên tay.
Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc của cô bây giờ thật hỗn độn, lại quay đầu nhìn hai con Đản Đản thú, cô do dự không biết có nên bắt tay mần thịt luôn hai con này không!!!
Còn bọn Đào Đào, hôm nay bắt gặp Duy Nhược Hề vào trong không gian thế mà không thèm nói với bọn chúng một tiếng cho nên mãnh liệt phe phẩy nhánh cây.
“Đáng chết, rốt cuộc là nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ phải ở trong này đem mấy đứa chúng bây giải quyết hết sao?” Duy Nhược Hề nhìn chằm chằm con quái vật trước mắt lại thì thào tự nói. Hiện tại không có biện pháp nào khác, cô không có khả năng đi ra ngoài, bên ngoài còn nguyên một đám quái vật đang chờ cô.
Con quái vật kia nghe Duy Nhược Hề nói như vậy dường như càng thêm ủy khuất.
“Chị Tiểu Hề, không cần giết chúng nó nha.” Đào Đào đang lung lay nhánh cây bỗng nhiên cất giọng nói.
“Tại sao? Chúng nó là bọn quái vật xâm chiếm nhà của chị.” Duy Nhược Hề khó hiểu nhìn Đào Đào sau đó lại tiếp tục nhìn chằm chằm con quái vật trước mắt.
“Nhưng mà chị Tiểu Hề, em lại cảm thấy chúng nó căn bản không có ác ý, chỉ là bọn chúng không phải nhân loại thôi, nhưng em có thể cảm giác được chúng nó có thiện tâm, tuyệt đối không giống như lời chị nói là quái vật đi xâm chiếm nhà của chị.” Đào Đào phản ánh.
“Đúng vậy đấy chị Tiểu Hề, bọn em cũng có thể cảm giác được.” Bình Bình cùng Anh Anh cũng bắt đầu phụ họa theo.
Duy Nhược Hề nghi hoặc nhìn ba cây ăn quả, ba đứa này không có khả năng lừa cô, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi? Nhưng mà lịch sử cũng không nói dối, mấy trăm năm trước từng có một hồi chiến tranh khốc liệt, không lẽ còn có vấn đề ở chỗ nào sao?
“Chị Tiểu Hề, chị là chủ nhân của không gian, nếu là các sinh vật ở trong không gian này chị đều có thể cảm thụ được tâm của chúng nó, cảm xúc hỉ nộ ái ố của chúng.”
Duy Nhược Hề ngẩn ra, thật cô nghĩ sai sao? Thử cảm thụ tâm của con quái vật trước mắt này, Duy Nhược Hề lại phát hiện được nó bất an, nó sợ hãi, nó thương tâm, nó thiện lương cùng mâu thuẫn.
Con Định Thân thú này chính là Định Y Y trong miệng hai con Đản Đản thú, lúc nhân loại trước mắt này đả thương nó, nó thật sự nghĩ rằng nó sẽ chết đi bởi vì bộ tộc của nó mặc dù có thể đem người khác trở nên bất động nhưng mà có một cái nhược điểm trí mạng chính là chỉ cần một vết thương nho nhỏ cũng làm cho bọn chúng chảy hết máu mà chết.
Nhưng mà khi nó nghĩ đến chuyện nó phải chết đi thì nhân loại này lại đưa nó đến một nơi kỳ quái, khi đến nơi này vết thương của nó thế nhưng ngừng đổ máu, thể lực cũng bắt đầu hồi phục, hơn nữa nó còn nghe được mùi vị của thực vật. Càng làm cho nó kỳ quái hơn nữa chính là nơi đây có mùi của một nhân loại, mùi vị này làm cho nó cảm thấy thân thiết vô cùng. Nhưng mà khi nó nghĩ đến hàng ngàn hàng vạn đồng bào của nó chết trong tay nhân loại, nó lại cảm thấy mâu thuẫn, nó không hiểu tại sao chính nó lại thích mùi của nhân loại này. Nhưng mà nó thật sự rất thích mùi của nhân loại này a.
Không bao lâu nó lại phát hiện nhân loại này quay trở lại thế nhưng Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương cũng trở vào được, hai đứa bọn họ giống như đang hôn mê, nó khẳng định Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương rất lo lắng cho nó cho nên sẽ đi theo vào, quả nhiên là bạn tốt.
Sau đó nó lại tiếp tục phát hiện nhân kia lại mang vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm nó, điều này làm cho Định Y Y rất là thương tâm.
Tại sao lại có thể như vậy? sao lại có thể như thế, vì sao lại hoàn toàn không cảm giác được nó hung tàn? Chẳng lẽ cô thật sự nghĩ sai rồi? Duy Nhược Hề ảo não bức tóc của mình.
Sau đó Duy Nhược Hề phát hiện con quái vật kia lại đi đến chỗ cô dùng đầu cọ cọ cô.
Duy Nhược Hề ngây người, con quái vật này đang lấy lòng cô sao?
Duy Nhược Hề rối rắm sờ sờ đầu con quái vật phát hiện xúc cảm thoải mái rất ấm áp.
Quên đi, nhìn thấy nó không có ác ý coi như mình nuôi một sủng vật là được.
Giải quyết xong một con, Duy Nhược Hề đi đến hai con Đản Đản thú đang ngất xỉu kia. Phát hiện hai con này không có phản ứng gì, cô dùng chân đá đá hai chúng nó một chút, cũng không có phản ứng. Sau đó cô lại ngồi xổm xuống lấy tay chọt chọt, cũng không biết chỗ cô chọt là nơi nào.
Minh Đại Vương, Minh Tiểu Vương: ai nha, ngủ thật là thoải mái, không khí thật tốt, hương vĩ tuyệt vời, chính là có cái gì đó là sờ sờ chọt chọt vô mông nó, có chút đau.
Định YY bắt gặp nhân loại kia thế nhưng dùng tay chọt mông của Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương thì bắt đầu Ngao ngao ngao kêu lên, hai cái vị này ngủ giống như chết nha.
Qủa nhiên khi Định YY kêu hai tiếng với Minh Đại Vương và Minh Tiểu Vương thì hai tên kia liền tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại Minh Đại Vương cùng Minh Tiểu Vương phản ứng không giống nhau, Minh Đại Vương vẻ mặt kinh hỉ hướng một bên vội vàng chạy qua còn Minh Tiểu Vương lại là vẻ mặt mê hoặc nhìn chằm chằm nhân loại trước mắt. Nó không biết tại sao mình lại đột nhiên thích mùi của nhân loại này? Sau đó lại thấy được Định YY dịu ngoan ngồi bên cạnh.
“Định YY, cậu không có việc gì chứ?” Minh Tiểu Vương nhìn Duy Nhược Hề bên cạnh Định YY.
Duy Nhược Hề nhìn thấy con Đản Đản thú đang hướng tới con thú bên cạnh cô kêu lên.
“Ta không sao, là cô ấy đem ta đến nơi này, ta phát hiện ở trong này miệng viết thương của ta lại tự động khép lại nha.”
Duy Nhược Hề lại nhìn thấy con quái bên cạnh hướng về con Đản Đản thú ngao ngao kêu lên.
Duy Nhược Hề đầu đầy hắc tuyến, chẳng lẻ bọn chúng biết nhau, hiện tại là đang nói chuyện?
Duy Nhược Hề lại quay đầu nhìn một con vừa tỉnh lại liền bỏ chạy, phát hiện nó đang ở chỗ trồng rau trên tay ôm một quả cà chua ăn thấy thương.
Duy Nhược Hề hết chỗ nói, tình huống này là sao nha? Ai có thể nói cho cô biết?
“Minh Đại Vương, ngươi không có được sự đồng ý của người khác liền ăn đồ của người ta, ta thấy ngươi là anh thật là hổ thẹn, hừ.”Minh Tiểu Vương thấy Minh Đại Vương ôm thứ gì đó ăn ngon lành với vẻ mặt hèn mọn thì chạy qua hét lên. Sau đó nó lại thấy Minh Đại Vương đang ôm quả hồng hồng tản ra mùi thơm mê người thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Thật là đói nha, Minh Tiểu Vường sờ sờ bụng mình, mỗi ngày hắn đều phải ăn bùn đất thật là muốn ói nha. Ô ô…..
Duy Nhược Hề lại thử tìm hiểu tâm tình chúng nó liền phát hiện tâm tình con thú chạy lại chỗ trồng rau rất tốt, nó rất thích ăn, nó cảm thấy ăn rất ngon, còn một con còn lại phát hiện nó rất đói cũng thực muốn ăn. Mà con Thảo Nê Mã thú bên cạnh (Duy Nhược Hề đến bây giờ còn tưởng rằng nó là Thảo Nê Mã thú) cũng phát ra tâm tình rất muốn ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.