Mặc Trạc

Chương 154: Cái bóng màu đen




Duy Nhược Hề cùng ba mẹ ở lại nhà cũ ngây người một ngày, sang đến hôm sau cô định cùng với Duy ba và Duy mẹ trở về nhà bên kia thì Duy Nhược Hề lại nhận được điện thoại của Duy Hạo.
Duy Nhược Hề nhìn đến yêu cầu kết nối của một dãy số lạ thì có chút kỳ quái. Tại sao số lạ này không có nằm trong danh sách cho phép liên lạc của cô lại có thể gọi đến cô? Nhưng mà cuối cùng Duy Nhược Hề vẫn đồng ý tiếp nhận câu thông.
Thật không nghĩ tới khi cô chấp nhận kết nối thì trước mặt cô liền xuất hiện hình ảnh của Duy Hạo.
“Tiểu Hạo?” Duy Nhược Hề mở thật to mắt để xác định cô không có nhìn nhầm, quả thực là Duy Hạo.
“Chị, là em a, em dùng thông tin liên lạc của quân đội để liên hệ với chị.” hình ảnh hiện lên chính là Duy Hạo với máy tóc ngắn ngủn còn mặt mày thì đen đi không ít nhưng cũng thành thục lên rất nhiều.
“Chị nhớ em muốn chết, Tiểu Hạo, gần đây trong bộ đội thế nào? Có xuất hiện cái nhiệm vụ gì không? Có bị thương chỗ nào không?” Duy Nhược Hề chỉ hy vọng em trai cô được bình an.
“Chị yên tâm, em trai của chị lợi hại như vậy khẳng định không có việc gì.” Duy Hạo cười hì hì nói.
“Đúng rồi chị, ngày mai em được nghỉ phép nên ngày mai em sẽ trở về, chị phải chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cho em mới được a. Em thật mong muốn được ăn đồ ăn của chị, mỗi ngày phải nuốt dịch dinh dưỡng làm cho em sắp sống không nỗi nữa rồi.” Duy Hạo còn nhớ rõ cảm giác được ăn đồ ăn trong không gian của chị cậu tốt đẹp như thế nào.
“Tiểu Hạo ngày mai được nghỉ phép, thật không?” Duy Nhược Hề vẻ mặt kinh hỷ. Từ lần trước đến thăm Duy Hạo đến giờ cũng đã mấy tháng trôi qua. “Chờ em trở về chị sẽ chuẩn bị cho em thật nhiều đồ ăn.”
“Chị nhớ nha, chuẩn bị thiệt là nhiều đó, ba mẹ có nhà không chị?”
“Có có, ba mẹ đang ở nhà hết.” Duy Nhược Hề nói xong liền nhanh chân chạy đến phòng của ba mẹ cô.
“Ba mẹ, Tiểu Hạo ngày mai được nghỉ phép.” Duy Nhược Hề đem điện thoại đưa cho Duy ba cùng Duy mẹ.
“Thật sự?” Duy mẹ vội vàng nhận lấy máy thông tin, hình ảnh Duy Hạo liền xuất hiện trước mặt mọi người kế tiếp đó là Tiểu Hạo cùng cả nhà tán gẫu một hồi.
Duy ba cùng Duy mẹ phải thao thao hơn nửa tiếng mới chịu ngắt kết nối.
“Tiểu Hề, ngày mai Tiểu Hạo sẽ trở lại, chúng ta cần phải chuẩn bị thật nhiều thức ăn a. Nghe Tiểu Hạo kể thì thật đáng thương, mỗi ngày ở bộ đội chỉ có thể dùng dịch dinh dưỡng để sống a.” Duy mẹ quả thật rất xót con trai.
“Dạ, con biết rồi, con sẽ chuẩn bị thật nhiều đồ ăn.”
“A!” Duy mẹ đột nhiên kêu to một tiếng.
“Làm sao vậy mẹ?”
“Sao vậy Tiểu Mẫn?”
Duy Nhược Hề cùng Duy ba bị Duy mẹ đột nhiên hô to làm cho hoảng sợ.
“Ta quên nói cho Tiểu Hạo biết chúng ta chuyển nhà.” Duy mẹ vừa rồi chỉ lo cùng Tiểu Hạo tán gẫu mà quên nói Duy Hạo biết bọn họ đã chuyển đến Hào gia viên 1.
“Không có việc gì, mấy ngày này chúng ta liền ở lại nơi này là được. Tiểu Hạo trở về đương nhiên là đến đây.”
“Um.”
Vì thế đang chuẩn bị trở lại hào gia viên 1 thì kế hoạch được hủy bỏ. Duy ba, Duy mẹ cùng Duy Nhược Hề phải đem mọi thứ đã cất đi toàn bộ lấy ra.
Duy Nhược Hề cảm thấy hiện tại nghỉ lại nơi này cũng không sao, Bạch Linh Nhi hẳn là còn đang nằm viện đi, không có khả năng cô ta lại tới gây sự với cô trong mấy ngày này còn ba mẹ cô thì có cô ở đây rồi cũng yên tâm.
Chẳng qua Duy Nhược Hề quyết định phải chú ý một chút để tránh trường hợp ngoài ý muốn xảy ra. Bởi vậy mà Duy Nhược Hề chạy đến trong không gian kêu Duy Bảo Bảo ra ngoài, cho Duy Bảo Bảo biến nhỏ xong cô đem nó đến bên cạnh ba mẹ là được.
Duy Bảo Bảo là thần thú, có nó ở cùng với Duy ba cùng Duy mẹ thì Duy Nhược Hề tự nhiên an tâm thật nhiều.
Duy Nhược Hề chạy tới gõ cửa phòng của ba mẹ cô.
“Tiểu Hề, chuyện gì a?” Duy mẹ vừa mở cửa liền thấy con gái cùng sửng vật của con gái đang ở ngoài cửa nhìn bà.
“Mẹ, đây là Bảo Bảo, là thú cưng của con, chẳng qua nó không muốn ngốc trong không gian cho nên con định nhờ ba mẹ dưỡng giúp con. Ba không phải mỗi ngày đều than chán sao? Con chim này rất thông minh. Nếu ba mẹ gọi nó nó sẽ đáp lại sau đó bay đến bên cạnh hai người.” Duy Nhược Hề nói xong liền cười hì hì nhìn mẹ cô.
“Thật không? Để mẹ đi gọi ba con, cho ông ấy dưỡng, nếu để cho mẹ dưỡng mẹ sợ làm chết nó.” Duy mẹ nói xong liền gọi Duy ba đi ra. Duy mẹ biết đây là con chim còn sống thật sự chứ không phải làm bằng máy móc. Một con chim còn sống thật sự vô cùng quý gia bà sợ không cẩn thận làm chó chết thì thật đáng tiếc.
Duy ba vốn rất thích mấy thứ này chính vì vậy mà Duy Nhược Hề vừa nói thì Duy ba lập tức đáp ứng. Hơn nữa Duy Nhược Hề còn nói cho Duy ba không cần uy đồ ăn cho Bảo Bảo bởi vì nó có thể tự mình tìm ăn.
Cứ như vậy bên cạnh Duy ba cùng Duy mẹ liền có một cái thần thú làm bảo tiêu, Duy Nhược Hề làm xong liền không cần lo lắng an toàn cho ba mẹ cô nữa. Bởi vì Bảo Bảo là thần thú cho nên nó thể cảm ứng được địch ý của những người xuất hiện bên cạnh.
Sau khi đem Bảo Bảo đưa cho ba mẹ thì cô trực tiếp đi ra ngoài. Vốn định hôm nay trở về tiểu khu bên kia nhưng mà không đi. Duy Nhược Hề ngốc ở nhà cũng không có việc gì làm cũng không thể tu luyện bởi vì ngày hôm qua đã dùng hết tinh thần lực làm cho thực vật sinh trưởng.
Hiện tại Duy Nhược Hề căn bản không biết tinh thần lực của cô rốt cuộc cao bao nhiêu, lần trước thí nghiệm cùng Thường Trác thì lúc đó tinh thần lực của cô là đạt cấp 25 nhưng đến hiện tại Duy Nhược Hề không biết là cấp bao nhiêu rồi vì cô cảm giác được tinh thần lực của cô tăng lên nhiều.
Cô ẩn ẩn cảm giác tinh thần lực của bản thân có thể đạt đến cấp 30, trên thế giới này chỉ có một người đạt đến cấp 30 là cách đây mấy trăm năm.
Với tinh thần lực hiện tại của Duy Nhược Hề thì có thể làm hai bồn thực vật lớn dần lên. Chỉ có điều cô không biết năng lực này có thể có lợi ích gì? Thúc đẩy thực vật phát triển? Nếu vậy thì trực tiếp gieo trồng bên trong không gian là được rồi. Nhưng mà Duy Nhược Hề vẫn tiếp tục luyện tập về phần đề cao sự tăng trưởng xem như một cách để tu luyện.
Ra đến bên ngoài, bởi vì tinh thần lực đã tiêu hao hết chưa phục hồi kịp cho nên hôm nay cô không còn thấy bầu trời mênh mông đầy bụi nữa. Chuyến ra ngoài này cô chuẩn bị mua một ít đồ dùng.
Bởi vì Tiểu Hạo về nhà nghỉ phép cho nên cả nhà không thể trở lại Hào gia viên 1 cho nên đồ dùng còn thiếu một chút.
Đi đến chỗ siêu thị bên trong tiểu khu Duy Nhược Hề lại thấy được đám cô nhi của ngày hôm qua chỉ có điều lần này bọn nhỏ không có đi theo cô như hôm trước chỉ là dùng ánh mắt tò mò nhìn Duy Nhược Hề.
Hiện tại Duy Nhược Hề không thể giúp được bọn chúng, trong thế giới này cá lớn nuốt cá bém những người không có năng lực chỉ có thể qua cả đời trong cảnh bần cùng. Nếu Duy Nhược Hề ngày nào cũng cho bọn chúng ăn hoặc cho tiền thì bọn chúng sẽ chỉ biết ỷ lại mà không có chí tiến thủ. Điều đó chính là hại bọn họ cho nên bọn nhỏ cần có khả năng của chính mình rồi Duy Nhược Hề mới có thể trợ giúp một chút.
Đám cô nhi kia kỳ quái nhìn Duy Nhược Hề trong mắt cũng có một chút chờ mong và Duy Nhược Hề đương nhiên thấy rõ được điều đó và trong lòng cô không khỏi âm thầm thở dài một hơi. Xem ra ngày hôm qua không nên nhất thời hảo tâm mua bánh bao.
Ghé vào siêu thị mua một ít đồ dùng xong Duy Nhược Hề lại nhìn thoáng qua khu thực vật cô khẽ hít một hơi, quả thực nhìn qua thật không muốn ăn chút nào. Xách trên tay đồ dùng đi ra ngoài cô liền thấy đám cô nhi kia trong mắt chờ mong giờ là thất vọng.
Duy Nhược Hề nhìn lướt qua bọn nhỏ một chút sau đó xách đồ rời đi.
Đám cô nhi kia chỉ là yên lặng ở phía sau nhìn Duy Nhược Hề chăm chú, không rõ tại sao cô gái ngày hôm qua mua bánh bao cho bọn họ thì hôm nay giống như không gặp qua bọn họ lần nào hết. Chỉ có Tiểu Tam từ khi nhìn thấy Duy Nhược Hề giống như đang nghĩ tới cái gì đó.
Đi đến một chỗ không có ai thì Duy Nhược Hề trực tiếp đem đồ dùng toàn bộ bỏ vào trong không gian sau đó lại nơi nơi đi dạo tiếp.
Khu bình dân có rất nhiều tòa cao ốc nhưng mà các nhà cửa nhỏ bé rách nát lại càng nhiều hơn. Duy Nhược Hề tùy tiện đi khắp nơi cứ chốc lát lại dừng xem. Nhìn thấy từ xa xa những nhà cửa rách nát làm Duy Nhược Hề nhớ tới thế giới của ngàn năm trước tuy nhà đất giá rất cao, tham quan cũng thật nhiều nhưng mà so với hiện tại hạnh phúc hơn không biết bao nhiêu lần. Ở nơi này con người ta không biết ăn ngon là thế nào.
Đang nghĩ ngời chợt Duy Nhược Hề nhìn đến một bóng dáng màu đen chợt lóe mà lướt qua cô.
Duy Nhược Hề cảm thấy rùng mình một cái sau đó liền rượt đuổi đi theo nhưng lại phát hiện chẳng có điều gì.
Cô nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ cô lại nhìn lầm sao? Duy Nhược Hề lại nhìn khắp bốn phía một lượt nhưng cũng không tìm được chút khả nghi.
Nhìn nhìn sắc trời đã sắp đến giữa trưa cho nên cô cũng xoay người chuẩn bị về nhà.
Trên đường trở về Duy Nhược Hề lại thấy được đám cô nhi kia, bọn chúng đang tụ tập tại một góc sáng sủa. Duy Nhược Hề nhìn lướt qua lại thấy trong đó có mấy đứa trẻ sắc mặt thật tái nhợt.
Cô nhíu mày, chính bản thân cô có phải quá ngoan tâm hay không? Bọn họ chỉ là những đứa nhỏ ăn không đủ no còn bản thân cô rõ ràng có rất nhiều tiền, tối thiểu có thể giúp bọn chúng ăn no nhưng mà cô lại không có giúp bọn chúng.
Duy Nhược Hề nhìn lướt qua siêu thị sau đó lại nhìn những người chung quanh, cô phát hiện mọi người đều là ánh mắt vô tình lướt đi. Duy Nhược Hề cắn răng. Rõ ràng đám cô nhi có thể được ăn no mặc ấm, chỉ cần bọn họ trở về tìm viện trưởng sau đó buộc viện trưởng đem tiền tham ô gia ra là có thể được ăn no. Chủ yếu là cần nhìn sem bọn chúng có biện pháp gì bắt tên viện trưởng nhả ra tiền tham ô.
Duy Nhược Hề lại nhìn mấy đứa nhỏ một lần phát hiện ra những đứa nhỏ có sắc mặt tái nhợt tựa hồ có chút kỳ lạ.
Đáy lòng cô nổi lên một tia nghi hoặc, vì sao cô lại có cảm giác thật kỳ quái? Duy Nhược Hề lại nhìn thoáng qua bốn phía nhưng vẫn không thấy chỗ nào khác biệt cả.
Tại sao trong lòng cô lại bất an? Duy Nhược Hề đưa tay đè lên ngực, cô có cảm giác giống như sắp có sự tình gì phát sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.