Mặc Trạc

Chương 135: Về nhà




"Cho nên, Tiểu Hề con đừng suy nghĩ việc này nữa. Dạ chủ nhân đã hoàn toàn tan biến mất. Nếu Dạ chủ nhân đã không cảm thấy cái gì cừu hận thì con cũng đừng suy nghĩ nhiều như vậy.” Cổ thụ gia gia đã suy nghĩ cẩn thận, hiện tại Duy Nhược Hề mới chính là chủ nhân của ông còn Dạ chủ nhân đã tan biến mất. Cổ thụ gia gia biết ông không thể cứ nhớ đến Dạ như thế.
"Hơn nữa, Dạ chủ nhân hẳn là rất thích con mới đem cái vòng tay còn lại giao cho con.” Cổ thụ gia gia thở dài một tiếng sau đó lại biến trở về hình dáng của một gốc cây.
Duy Nhược Hề lại hơi giật mình, đúng rồi, cổ thụ gia gia nhắc tới một cái vòng tay khác. Từ khi trích máu nhận chủ đến giờ cô còn chưa biết cái vòng tay kia có lợi ích gì.
Nghĩ như vậy Duy Nhược Hề cảm giác được cảnh sắc chung quanh bắt đầu biến đổi, cô đã đi đến một địa phương khác.
Duy Nhược Hề có chút cứng ngắc xoay đầu nhìn chung quanh, nơi này chẳng lẽ là bên trong vòng tay kia sao? Chẳng lẽ hai cái vòng tay đều có tác dụng giống nhau sao?
Mặt cỏ, bụi cây, đại thụ,... Nơi này không phải là thế ngoại đào nguyên ở bên dưới Thiên Nhai sao?
Chẳng lẽ phía bên dưới Thên Nhai kia chính là không gian bên trong vòng tay? Chính vì vậy khi cô trích máu nhận chủ đã làm cho cảnh sắc bên dưới kia biến mất?
Duy Nhược Hề cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn, hai cái vòng tay có công năng giống nhau. Cô đứng suy nghĩ, càng suy nghĩ lại càng lo lắng. Qua nửa ngày sau Duy Nhược Hề mới lộ ra một cái tươi cười, đúng vậy, cô cứ suy nghĩ nhiều cũng thế. Giống như cổ thụ gia gia đã nói. Nếu Dạ đã theo thế giới này tan biến đi thì cô cũng không cần suy nghĩ nhiều nữa. Dù sao chuyện tình đều xảy ra từ mấy ngàn vạn năm về trước, nếu cô tìm hiểu được cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Hiện tại cô có hai cái vòng tay, hai cái không gian, cũng không biết có thể hay không làm cho chúng nó hợp hai thành một. Nếu được như vậy thì cô sẽ không cần thiết theo hai cái không gian chạy tới chạy lui.
Duy Nhược Hề vừa nghĩ như vậy, thì trước mắt tình cảnh liền xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Di, thế nhưng thật sự có thể hợp hai làm một sao? Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua dải núi ở xa xa, một mảnh rừng xanh biết còn có hồ nước bên cạnh cổ thụ gia gia cùng ba cây ăn quả đang nở rộ những cánh hoa. Cách đó không xa chính là nhóm U Điềm Sinh vật đang thoải mái nằm chơi trên cỏ. Còn Duy Bảo Bảo thì đang hưng phấn ở trên không gian bay tới bay lui. Xem ra hai cái không gian quả thật đã hợp lại thành một chỗ.
Nhóm sinh vật bên trong không gian dường như cũng nhận ra không gian có biến hóa, tất cả đều đứng lên sau đó hướng tới khu vực vừa mới xuất hiện chạy đi. Đối với chúng nó không gian càng lớn thì chúng nó càng thích, dù sao nếu chỉ cư ngụ tại một địa phương nhỏ như vậy vẫn là rất nhàm chán. Hiện tại không gian đột nhiên biến lớn như vậy, khẳng định chúng nó muốn đi thám hiểm một chút.
Ba cái cây ăn quả cũng líu ríu rung cành nói chuyện huyên thuyên.
Duy Nhược Hề lại nhìn thoáng qua cổ tay phải, phát hiện vòng tay thế nhưng lại hiện ra. Rồi cô nhìn sang bên tay trái, trên cổ tay trái trống trơn không thấy cái vòng đâu. Chẳng lẽ hai cái vòng tay cũng hợp lại thành một? Duy Nhược Hề có chút kinh ngạc, nếu không như vậy thì chiếc vòng tay còn lại đâu?
Đợi nửa ngày, cổ tay bên tay trái vẫn không có động tĩnh gì, Duy Nhược Hề mới khẳng định hai cái vòng tay hẳn là đã thành một rồi.
Hay là vốn chỉ có một cái vòng tay? Duy Nhược Hề có chút không dám xác định, Dù sao Dạ đã biến mất, cô cũng không có khả năng biết được đáp án. Nhưng mà như vậy rất tốt, Duy Nhược Hề cười cười, Bây giờ hai cái vòng tay biến thành một cô đã có một không gian vô cùng lớn rồi.
Nhưng mà không biết cái vòng tay này có thể giống như trước ẩn mình đi không nữa? Duy Nhược Hề sợ nếu cô cứ đeo chiếc vòng sẽ bị người khác để ý, như thế sẽ không tốt lắm. Nếu giống như trước vòng tay ẩn đi thì sẽ phương tiện hơn rất nhiều. Duy Nhược Hề nghĩ như vậy thì phát hiện vòng tay chậm rãi biến thành trong suốt rồi hoàn toàn không thấy nữa.
Xem ra cái vòng tay này có thể tùy theo mong ước của cô mà ẩn nấp, chính vì thế mà tâm của Duy Nhược Hề đã được thả lỏng.
Nhìn về xa một cái Duy Nhược Hề đoán được không gian này có khoản mấy ngàn km. Bởi vì tinh thần lực của cô không thể bao trùm hết không gian.
Nhìn đám sinh vật kia cùng Duy Bảo Bảo hưng phấn không thôi, tinh thần rối rắm mấy ngày nay của Duy Nhược Hề tốt lên không ít.
“Chị Tiểu Hề, em cảm thấy linh khí bên trong không gian giày đặc hơn trước rất nhiều a.” Thanh âm hưng phấn của Đào Đào truyền tới.
Bình Bình cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, chị Tiểu Hề, linh khí nơi này rất dày đặc, bọn em sẽ sớm tu luyên thành hình.”
"Đúng vậy, đúng vậy!" giọng nói của Anh Anh cũng cực kỳ hưng phấn.
Duy Nhược Hề cười hắc hắc, mở miệng nói: "Vậy mấy đứa phải thật cố gắng sớm một chút thành người, thế giới bên ngoài phấn khích hơn rất nhiều.”
“Vâng!” bọn Đào Đào bắt đầu mãnh liệt lung lay nhánh cây.
Sau đó Duy Nhược Hề phải đi ra ngoài ngủ, dù sao không gian lớn như vậy cô cũng không có khả năng thăm thú hết với lại hôm nay cũng quá mệt mỏi. Vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi chờ ngày mai rồi lại tiếp tục nghiên cứu nơi này.
Duy Nhược Hề lắc mình ra không gian, sau đó liền nằm ở trên giường, có thể là bởi vì quá mệt mỏi mà rất nhanh cô liền ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau Duy Nhược Hề đúng giờ tỉnh dậy, hiện tại cô đã hình thành thói quen đúng 5 giờ sáng sẽ thức, sau đó sẽ tu luyện ba giờ kế đó là vào không gian làm bữa sáng.
Cùng Cẩn Du ăn qua bữa sáng đơn giản rồi hai người lại bắt xe về tới Viêm Hoàng.
Chuyện thứ nhất hai người cần phải làm đương nhiên là đi đến chỗ Thường Bí thư báo cáo nhiệm vụ.
"Tiểu Hề, hai đứa đã trở lại?" Thường bí thư vẻ mặt vui vẻ ngẩn lên nhìn hai người trước mắt, “Kết quả thế nào?”
Duy Nhược Hề cười cười, mở miệng nói: "Chú Thường, con đã trở về, thật là nhớ chú nha.”
Thường Trác nghe được Duy Nhược Hề nói như vậy cũng cười hắc hắc nhìn về hai người Cẩn Du cùng Duy Nhược Hề muốn biết kết quả lần này thế nào.
Duy Nhược Hề nhìn Cẩn Du tươi cười bên cạnh phát hiện anh ấy không định mở miệng nói chuyện, thế cô mới nói:” Chú Thường, con đã tới đó xem và dùng tinh thần lực điều tra nhưng mà không có phát hiện chuyện gì dị thường, cũng không thấy có năng lượng gì dao động.”
Duy Nhược Hề căn bản không dám nói cho Thường Trác biết bản thân cô đã đến bên dưới Thiên Nhai, một nguồn năng lượng dao động có thể là do tầng sương đen bên dưới gây ra nhưng Duy Nhược Hề không thể nói đã đi xuống dưới tầng sương đen nên chỉ có thể nói như vậy.
Thường Trác nghe Duy Nhược Hề thì trên mặt cũng lộ ra biểu tình thất vọng, dù sao thiên nhai quá mức thần bí, ông cũng không thể chỉ trông cậy vào Duy Nhược Hề là có thể điều tra ra được cái gì.
"Ai, kỳ thật ta sớm nghĩ đến sẽ có kết quả như vậy.” Thường Trác thở dài một hơi. Vốn Thiên Nhai là nơi cấm địa nhưng cứ luôn có một số người đi đến đó thám hiểm, cứ lâu lâu sẽ có người phát hiện ra ít dị động bên dưới. Thường Trác muốn Duy Nhược Hề tra xét một chút chỉ hy vọng phát hiện ra được vấn đề tránh cho một số người thám hiểm toi mạng.
Duy Nhược Hề nghe được Thường Trác thở dài cũng chỉ là đứng ở một bên không ở nói chuyện.
"Vậy hai đứa về nghỉ ngơi đi, hai người chạy mấy ngày nay chắc là rất mệt rồi.”
“Vâng, vậy bọn con đi trước nhé.
Thường Trác gật gật đầu, sau đó Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du xoay người ly khai.
Hai người cùng nhau đi xuống lầu Duy Nhược Hề lại phát hiện Cẩn Du lại biến trở về bộ dáng thờ ơ, hoàn toàn bất đồng với lúc hai người ở bên dưới Thiên Nhai. Hơn nữa lúc trong văn phòng của Thường Trác thì Cẩn Du không hề nói một câu nào, chỉ lúc mới bước vào có gật đầu chào Thường Trác một cái và mỉm cười mà thôi. Từ đầu đến cuối không hề mở miệng.
"Cẩn Du, anh phải đi về sao?" Duy Nhược Hề lại nhìn thoáng qua cái người đang tươi cười sáng lạn kia, giống như toàn bộ chuyện bên dưới Thiên Nhai anh đều quên hết, không có chút nghi vấn cũng không hiếu kì.
Cẩn Du gật đầu nói: "Tôi muốn trở lại dị tổ, hiện tại tôi tạm thời ở tại chỗ đó.”
Duy Nhược Hề nghe xong cũng gật đầu nói: "Vậy tôi đây đi về trước."
Cẩn Du mỉm cười nhìn theo Duy Nhược Hề ly khai. Chờ Duy Nhược Hề đi xa Cẩn Du vẫn như trước đứng ở nơi đó thật lâu không hề động.
Duy Nhược Hề gọi một chiếc xe, rất nhanh đã về đến nhà. "Ba mẹ, con đã về rồi!" Vừa mở cửa ra Duy Nhược Hề liền vọng nói vào nhưng mà bên trong lại dị thường im lặng, không có ai trả lời cô.
Duy Nhược Hề nghĩ đến hẳn là ba mẹ đang ở trong phòng thí nghiệm, cho nên cũng không có để ý, trực tiếp lên lầu trở về phòng nhưng lại nhận thấy Duy Nhị cùng Duy Tam không gác bên ngoài phòng thí nghiệm. Cô cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó vào từng phòng tìm nhưng mà tìm khắp nhà cũng không phát hiện ra ai ở nhà.
Đều đi nơi nào? Chẳng lẽ là đi ra ngoài? Duy Nhược Hề lại cảm thấy kỳ quái, Duy ba cùng Duy mẹ rất ít đi ra ngoài dạo phố, trừ bỏ đi mua một ít đồ vật về làm nghiên cứu thì bọn họ không có ra cửa.
Duy Nhược Hề nhíu mày sau đó đi đến phòng ngủ của ba mẹ cô, bên trong bày trí chỉnh tề, trên cửa sổ còn bày mấy bồn hoa mà Duy Nhược Hề lúc trước trồng, bồn hoa đã cao gần nửa thước. Trên cửa sổ và cái bàn cũng không tìm thấy một hạt bụi, chứng tỏ Duy ba cùng Duy mẹ không phải là mấy ngày không ở.
Duy Nhược Hề đang chuẩn bị gọi tìm ba mẹ thì nghe tiếng cửa mở ở bên ngoài, cô tưởng rằng Duy ba cùng Duy mẹ đã trở lại nên vội vàng chạy xuống lầu nhưng chỉ là một mình Duy Đại trở về.
"Tiểu thư, cô đã trở lại?" Duy Đại vẻ mặt kích động nhìn Duy Nhược Hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.