Mặc Trạc

Chương 131: Sơn mạch (dãy núi)




"Nhược Hề, sớm!" Cẩn Du đứng gần đống lửa, phía trên đống lửa là cái nồi được treo vào một cái giá đang phát ra từng đợt mùi canh cá thơm nức.
"Sớm, " Duy Nhược Hề cũng cười chào hỏi cùng Cẩn Du.
"Nhược Hề, nhanh lại đây uống canh cá đi. Mấy con cá này là Duy Bảo Bảo bắt từ trong hồ ra.” Cẩn Du vừa nói vừa múc ra hai chén canh cá.
Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua cái nồi được treo trên đống lửa cùng cái chén trên tay Cẩn Du phát hiện ra nó rất quen mắt, mấy thứ này rất giống dụng cụ mà cô để bên trong không gian.
Cẩn Du cũng nhìn thấy được nghi hoặc của Duy Nhược Hề thì giải thích:” Mấy cái đó đều được lấy ra từ trong không gian của cô, là tôi nhờ Bảo Bảo giúp. Lúc lấy ra thì cô còn đang ngủ cho nên không biết thôi.”
Sáng sớm Cẩn Du liền thấy Duy Bảo Bảo bay trở về nên anh nhờ nó lấy một ít dụng cụ trong không gian đem ra. Lấy dụng cụ ra xong Duy Bảo Bảo nhàm chán nhìn Cẩn Du bắt cá một cách cực khổ nên mới giúp anh một chút. Cẩn Du vừa đồng ý xong thì đám cá trong hồ liền gặp tai ương.
Cẩn Du đem chuyện hồi sáng nói đơn giản cho Duy Nhược Hề nghe, sau đó Duy Nhược Hề quay đầu nhìn qua bờ hồ phát hiện một đống cá tôm bị nó hù chết, thế nhưng trong đống cá đó cô còn có thể nhìn thấy hai con rùa nữa. Duy Bảo Bảo này cũng thật lãng phí đi, đồ tốt như vậy mà bị nó làm chết thiệt nhiều.
Duy Nhược Hề cũng không nói gì chỉ nhìn thoáng qua Duy Bảo Bảo đang vù vù ngủ ở bên cạnh. Duy Bảo Bảo là thần thú, chỉ cần nó rống một tiếng thì đa số tôm cá trong hồ sẽ bị nó dọa chết.
Cẩn Du cũng có chút buồn cười nhìn Duy Bảo Bảo một cái, trước đó một khắc nó rõ ràng đang nằm đợi bên cạnh nồi cá nhưng quay qua quay lại nó đã ngủ bên cạnh Duy Nhược Hề, thật đúng là chỉ cần nhắm mắt lại là có thể ngủ. Xem ra dạng chủ nhân gì sẽ có sủng vật kiểu đó a, Cẩn Du trong lòng thầm nghĩ.
"Nhược Hề, mau tới đây ăn canh đi, ăn xong chúng ta còn phải tiếp tục đi nữa.” Cẩn Du vừa nói xong liền bưng chén canh cá đem lại cho Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề đứng dậy đến bên hồ rửa mặt sạch sẽ sau đó tiếp nhận chén canh cá trên tay Cẩn Du uống vào.
"Đúng rồi Cẩn Du, anh có phát hiện cá trong hồ này có cái gì không thích hợp hay không? Chúng có cái gì biến dị không?” Duy Nhược Hề nghĩ đến nếu thỏ có thể phun lửa thì khẳng định cá trong hồ cũng sẽ có thay đổi chút.
Cẩn Du lắc lắc đầu, nói: " Bảo Bảo vừa ra tay thì đám cá này liền chết, tôi căn bản không kịp xem xét bọn chúng có phát sinh biến dị gì hay không.”
Hỏi xong Duy Nhược Hề lại ngẩng đầu nhìn bàn tay của Cẩn Du không biết lúc anh xử lý cá có để miệng vết thương bị ướt hay không?
Cẩn Du thấy Duy Nhược Hề nhìn đến vết thương trên tay của anh thì cười nói:” Tay của tôi không có việc gì, cô yên tâm. Lúc tôi làm cá thì rất nhẹ nhàng không để cho miệng vết thương bị ướt.”
Duy Nhược Hề nhìn kỹ, phát hiện băng gạt chỗ vết thương của Cẩn Du không bị ướt mới an tâm rồi lại vội vàng uống xong bát canh cá. Ăn xong cô đem hết chén bát bỏ vào trong không gian.
Duy Nhược Hề đánh thức Duy Bảo Bảo, phát hiện từ khi đi đến nơi này nó đặc biệt rất thích ngủ.
Đánh thức Duy Bảo Bảo, Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du lại tiếp tục tiến về phía trước. Trải qua một đêm nghỉ ngơi, hơn nữa nơi này lại dày đặc linh khí cho nên nên tinh thần lực của Duy Nhược Hề đã khôi phục gần xong.
Vừa tiến về phía trước Duy Nhược Hề vừa dùng tinh thần lực quan sát chung quanh. Duy Nhược Hề phát hiện ở phía trước cách đây vài cây số có một dãy núi. Thấy được dãy núi kia Duy Nhược Hề kích động không thôi, đời này cô chưa từng nhìn thấy qua dãy núi nào. Không nghĩ đến ở trong này lại có thể thấy núi. Duy Nhược Hề thử dùng tinh thần lực kiểm tra một chút phát hiện dãy núi này rất lớn nhưng tinh thần lực của cô không đủ để dò hết dãy núi.
Duy Nhược Hề tiếp tục dùng Tinh thần lực muốn nhìn một chút tình hình bên trong dãy núi kia nhưng lại phát hiện ra tinh thần lực của cô không thể dò xét bên trong dãy núi.
Duy Nhược Hề thử lại một lần nữa phát hiện mỗi khi cô muốn dùng tinh thần lực tra xét bên trong xẽ bị một cái gì đó chặn lại cho dù Duy Nhược Hề có cố gắng thế nào thì tinh thần lực cũng không thể tiến vào trong dãy núi.
"Nhược Hề, thế nào? Có phát hiện ra tình huống gì hay không?” Cẩn Du biết Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực tra xét tình huống bên trong thì hỏi.
Còn Duy Bảo Bảo thì đã biến lại nhỏ cở bàn tay ngoan ngoãn đậu trên bả vai của Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề thu hồi Tinh thần lực, mở miệng nói: "Phía trước mấy km có một dãy núi nưng mà không hiểu tại sao tinh thần lực của tôi không thể tiến vào tra xét bên trong.”
"Tinh thần lực không thể đi vào sao?"
"Phải, giống như có cái gì đó chặn lại tinh thần lực ngăn không cho tinh thần lực xâm nhập vào. Đúng rồi Bảo Bảo ngày hôm qua có phát hiện ra dãy núi kia không?” Duy Nhược Hề quay sang hỏi Duy Bảo Bảo lại thấy nó đang ngủ gà ngủ ngật.
"Có thấy nhưng mà không có tiến vào.” Duy Bảo Bảo nói xong lại tiếp tục ngủ ở trên vai Duy Nhược Hề, cũng không hiểu tại sao càng tiến gần đến dãy núi nó lại càng cảm thấy buồn ngủ.
"Nhược Hề, nếu như thế chúng ta tiến lên nhìn qua một chút được không?” Cẩn Du hỏi.
“Được.” Duy Nhược Hề cũng rất hiếu kỳ với dãy núi kia cũng muốn vào trong đó nhìn thử.
Hai người phải đi liên tục suốt buổi sáng mới đến được dãy núi kia. Bởi vì Duy Bảo Bảo luôn ngủ gà ngủ ngật cho nên Duy Nhược Hề đã cho nó vào trong không gian.
Hai người nhìn đến dãy núi uốn lượn trước mắt thì vô cùng rung động. “Chúng ta tiến vào thôi.” Duy Nhược Hề nhìn thoáng qua Cẩn Du đang ở bên cạnh thì mở miệng nói.
Cẩn Du gật gật đầu, sau đó cùng Duy Nhược Hề đi vào bên trong núi.
Cây cối bên trong dãy núi hoàn toàn không giống ở bên ngoài, ở trong này cây cối vô cùng cao lớn và dày đặc. Những tán cây che khuất cả ánh mặt trời, chỉ có một chút ánh sáng nhỏ nhoi len lỏi được xuống dưới làm cho bên trong dãy núi vô cùng âm u. Hơn nữa nhiệt độ ở bên trong này cũng thấp hơn ở bên ngoài rất nhiều. Duy Nhược Hề ẩn ẩn cảm thấy cả người rét run.
Kỳ quái, vừa rồi dùng tinh thần lực thì không thể tra xét vào. Vì sao bây giờ bản thân cô lại tiến vào được? Duy Nhược Hề cảm thấy có chút kỳ quái sau đó lại thử dùng tinh thần lực tra xét ngược ra bên ngoài phát hiện tinh thần lực lại đột nhiên biến mất. Nhưng rõ ràng Duy Nhược Hề không hề cảm thấy tinh thần lực của cô có chút gì lưu động.
"Cẩn Du, không hiểu tại sao tinh thần lực của tôi lại đột nhiên biến mất?” Duy Nhược Hề có chút bối rối hỏi Cẩn Du bên cạnh.
Cẩn Du nghe Duy Nhược Hề nói như vậy cũng thử sử dụng tinh thần lực của anh lại phát hiện tinh thần lực cũng biến mất giống như Duy Nhược Hề. “Nhược Hề, tinh thần lực của tôi cũng không còn,cô đừng lo lắng, có thể là do chúng ta tiến vào trong dãy núi này. Vừa rồi lúc ở bên ngoài không phải cô còn có thể dùng tinh tinh thần lực kiểm tra chung quanh sao? Tinh thần lực biến mất có khả năng là quan hệ với dãy núi này.” Cẩn Du an ủi Duy Nhược Hề mặc dù anh cũng không dám khẳng định nguyên nhân tinh thần lực biến mất có phải do bọn họ tiếp cận vào dãy núi hay không.
Duy Nhược Hề gật gật đầu, nghe được Cẩn Du nói như vậy thì cô cũng bình tĩnh lại một chút. Rất có khả năng là do tiến vào dãy núi cho nên tinh thần lực mới đột nhiên biến mất.
Cẩn Du lại tiếp tục kiểm tra lại dị năng của anh thế nhưng phát hiện ra ngay cả dị năng cũng biến mất.
"Nhược Hề, một lát nữa khi chúng ta tiến vào bên trong thì nhất định phải cẩn thận. Dị năng của tôi cũng đã biến mất. Xem ra dãy núi này vô cùng cổ quái.” Cẩn Du cũng lo lắng cho sự biến mất của tinh thần lực cùng dị năng của anh. Nhưng mà điều anh lo lắng nhất chính là anh và Duy Nhược Hề hiện tại đã biến thành người thường, không hề có một chút bản lĩnh nào để phòng thân. Anh sợ dãy núi này có cái gì đó dị thường sẽ thương tổn đến Duy Nhược Hề.
Duy Nhược Hề nghe Cẩn Du nói như vậy cũng thận trọng gật đầu. Nếu ngay cả dị năng của Cẩn Du cũng biến mất thì quả thật dãy núi này vô cùng bí ẩn.
Hai người tiến vào trong sơn đạo thì Duy Nhược Hề phát hiện dãy núi này không hề khác gì với những dãy núi ở kiếp trước. Những thực vật ở bên trong núi Duy Nhược Hề cũng nhận biết được một vài loại. Chính là có một vấn đề mà cô không hiểu. Từ khi tiến vào núi đến giờ cô không hề nhìn thấy qua một con vật gì.
Hơn nữa tại nơi hoang vu này Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du phát hiện ra rất nhiều trái cây hoang dại. Đa số giống Duy Nhược Hề chưa từng gặp qua. Bởi vì cảm thấy nơi này rất kỳ quái cho nên Duy Nhược Hề cũng không dám tùy ý ngắt lấy trái cây ăn.
Bên trong dãy núi này có rất nhiều dây leo kỳ quái cùng những tản đá với hình thù kỳ dị. Bởi vì chưa từng có người tiến vào cho nên ngay cả đường mòn cũng không có. Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du chỉ có thể vừa tiến tới vừa chặt cành cây tìm đường đi.
"Nhược Hề, cô nói thử xem, chúng ta đi xa như vậy mà ngay cả một con vật nhỏ cũng không thấy?” Cẩn Du đã bắt đầu phát hiện ra.
Duy Nhược Hề lắc lắc đầu, "Tôi cũng không biết." Hơn nữa Duy Nhược Hề lại phát hiện ra bên trong dãy núi này có rất nhiều dược thảo. Bởi vì cô nhi viện của cô ở kiếp trước gần một quả núi cho nên viện trưởng thường dẫn bọn họ lên núi hái thuốc để bán lấy tiền. Chính vì thế mà Duy Nhược Hề nhận biết được rất nhiều thảo dược.
Bên trong sơn mạch cô nhận biết được rất nhiều thực vật nhưng cũng có nhiều loại mà cô không hề biết tên.
Duy Nhược Hề suy nghĩ không biết có nên kêu Duy Bảo Bảo đi ra hay không. Hiện tại cô cùng Cẩn Du chính là một người bình thường không có một chút khả năng nào. Nếu thật sự găp được cái gì đó cô có thể trốn vào không gian nhưng mà Cẩn Du lại vào không được. Về điểm này thì đến bây giờ Duy Nhược Hề vẫn không thể giải thích được vì sao chỉ có một mình Mặc Diễm có thể đi vào không gian cùng với cô còn người khác thì không thể.
Bởi vì không có Tinh thần lực, Duy Nhược Hề lại bi ai nhận thấy cô không thể liên hệ được với Duy Bảo Bảo. Duy Nhược Hề chỉ còn một biện pháp là vào không gian trực tiếp gặp mặt Bảo Bảo.
Vào trong không gian Duy Nhược Hề lại thấy Duy Bảo Bảo biến về hình thể lớn đang nằm ngủ ngon lành. Trên người hỏa diễm vẫn cháy liên tục không ngừng, mấy con sinh vật trong không gian căn bản không dám đến gần nó.
Duy Nhược Hề biết hỏa diễm trên người Duy Bảo Bảo sẽ không thương tổn đến cô cho nên cô tiến đến chuẩn bị đánh thức Duy Bảo Bảo nhưng mà kêu cả nửa ngày Duy Bảo Bảo vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Sao lại thế này? Duy Nhược Hề nhìn Duy Bảo Bảo đang ngủ say lại bắt đầu lo lắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.