Mặc Trạc

Chương 126: Sương đen




Duy Nhược Hề đương nhiên cũng biết nơi này chính là nơi bí ẩn nhất của thế giới. Chỉ là nhìn qua làm cho người ta có một cảm giác rung động, xa xa mênh mông đều là sương trắng lượn lờ tạo nên một không gian đồ sộ vô cùng.
"Đẹp quá!" Duy Nhược Hề mở miệng tán thưởng, kỳ thật phong cảnh nơi này rất tuyệt. Ánh mặt trời chiếu rọi lên màn sương trắng lượn lờ làm cho người ta có cảm giác phi thường thoải mái.
Duy Nhược Hề nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi sau đó mạnh mẽ mở mắt ra, “Bắt đầu công tác thôi.” Duy Nhược Hề nói xong liền dùng tinh thần lực khuếch tán xuống dưới Thiên Nhai.
Còn Cẩn Du thì ở một bên yên lặng nhìn Duy Nhược Hề thi triển tinh thần lực kiểm tra tình huống không có mở miệng quấy rầy.
Duy Nhược Hề dùng Tinh thần lực cứ tiếp tục tra xét xuống dưới nhưng cô phát hiện bên dưới toàn bộ đều là sương trắng ngoài ra chẳng thấy gì.
Rốt cuộc Thiên Nhai này sâu bao nhiêu? Tại sao cho đến bây giờ vẫn không nhìn thấy đáy. Càng thăm dò sâu xuống phía dưới cũng chỉ là sương trắng lượn lờ. Duy Nhược Hề cảm thấy có chút kỳ quái.
Duy Nhược Hề mạnh mẽ đem Tinh thần lực thu trở về đồng thời thở dài một hơi.
"Nhược Hề, thế nào?" Cẩn Du ở bên cạnh hỏi.
Duy Nhược Hề lắc lắc đầu, "Phía dưới toàn bộ đều là sương trắng, cái gì cũng không nhìn thấy. Căn bản không biết được nơi này sâu bao nhiêu.”
"Thường bí thư không phải nói nơi này có một nguồn năng lượng dị thường sao?” Tinh thần lực của Cẩn Du mặc dù không bằng Duy Nhược Hề nhưng cũng khá cao mà cũng không có cảm giác được nơi này có nguồn năng lượng nào dị thường.
Duy Nhược Hề tiếp tục lắc lắc đầu, "Cái gì cũng không có cảm giác được." Xác thực Duy Nhược Hề cũng không cảm nhận ra được nguồn năng lượng nào đang di động.
Cẩn Du nghe Duy Nhược Hề nói như vậy cũng lấy dụng cụ kiểm tra do Thường Trác cấp từ trên xe đem xuống nhưng lại phát hiện mấy cái số hiện lên trên dụng cụ bắt đầu nhảy loạn lên.
"Mấy cái dụng cụ sao lại thế này?" Duy Nhược Hề cũng phát hiện bộ dụng cụ kia dị thường.
"Không biết, hẳn là nơi này có một ít năng lượng kỳ quái dao động. Bằng không thì các dụng cụ kia cũng không nhảy loạn lên như thế.” Đối với phương diện này Cẩn Du cũng không có bao nhiêu hiểu biết.
Hai người tiếp tục nhìn kỹ lại bộ dụng cụ lại thấy số liệu trên đó nhảy càng lúc càng nhanh sau đó thì tắt hẳn không hiển thị nữa. Cẩn Du vẫy vẫy cái dụng cụ một xong khẳng định nó đã hỏng toàn bộ.
“Toàn bộ dụng cụ đều hư hết rồi.” Cẩn Du nhìn Duy Nhược Hề mở miệng lên tiếng.
"Để tôi dùng tinh thần lực tra xét lại một chút.” Duy Nhược Hề nói xong thì phóng tinh thần lực hướng bên dưới Thiên Nhai. Thật không ngờ trong lúc tra xét bên dưới Duy Nhược Hề lại phát hiện trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường giống như tinh thần lực bị một cái gì đó ngăn cản, lại giống như phía bên dưới có thứ gì đó đang kêu gọi cô.
Duy Nhược Hề luôn cảm thấy phía dưới kia có thứ gì đó đang tiếp đón cô, bất tri bất giác cô bước lên phía trước hai bước sau đó cảm giác phía dưới chân chính là hư không.
"Nhược Hề, cẩn thận!" Cẩn Du kinh hô hét ra tiếng, mạnh mẽ đem Duy Nhược Hề kéo trở lại mới tránh khỏi việc Duy Nhược Hề rớt xuống dưới kia.
Nghe Cẩn Du kêu và kéo trở lại xong Duy Nhược Hề mới đột nhiên bừng tỉnh lại vội vàng đem Tinh thần lực thu trở về, bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở.
"Nhược Hề, cô có sao không?" Cẩn Du hoảng sợ, vừa rồi phát hiện ra Duy Nhược Hề kỳ quái bước lên phía trước. Cẩn Du lúc đó thấy cô có nguy cơ rớt xuống dưới mới vội vàng nhảy ra giữ lại cô.
Cẩn Du vỗ vỗ lưng Duy Nhược Hề làm cho cô thoải mái hô hấp một chút.
Duy Nhược Hề há mồm thật to thở phì phò sau đó lắc lắc đầu, “Tôi không sao.” Vừa rồi cảm giác rất kỳ quái, tại sao cô dùng tinh thần lực tra xét xuống dưới lại cảm giác được giống như có cái gì đó triệu hồi cô xuống dưới. Chẳng lẽ bên dưới kia thật sự có cái gì kỳ quái sao? Duy Nhược Hề vừa thở dốc vừa suy nghĩ.
"Nhược Hề , thật sự không có việc gì chứ?" Cẩn Du có chút lo lắng cho Duy Nhược Hề. Xong anh lại kéo Duy Nhược Hề tiếp tục lùi lại phía sau sợ hãi Duy Nhược Hề lại hành động như lúc nãy là bước tới muốn nhảy xuống vực.
"Khi tôi đem tinh thần lực tra xét xuống dưới thì dưới sâu kia có chút kỳ quái. Giống như có cái gì đó ngăn cản lại tinh thần lực.” Đến bây giờ Duy Nhược Hề mới thư thái được một chút không có thở dốc như lúc nãy. Hiện tại Duy Nhược Hề đã bắt đầu tò mò không biết bên dưới Thiên Nhai rốt cuộc có cái gì.
"Ngăn cản?" Cẩn Du cũng cảm thấy kỳ quái, cái gì có thể ngăn cản tinh thần lực chứ?
“Phải.” Duy Nhược Hề gật đầu sau đó nhìn về Cẩn Du tiếp tục nói, “ Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Tiếp tiếp tục ở nơi này thăm dò hay phải trở về?”
"Tiếp tục ở lại nơi này nhìn một chút đi.” Cẩn Du đề nghị.
Hai người ở lại Thiên Nhai ngây người khá lâu nhưng không có tình huống gì phát sinh. Hiện tại Duy Nhược Hề cũng không dám dễ dàng phóng thích tinh thần lực xuống bên dưới Thiên Nhai.
"Nếu không chúng ta cho toa xe hạ xuống dưới nhìn một chút? Nếu thấy cái gì không thích hợp thì chúng ta trở lên?” Cẩn Du cũng bắt đầu tò mò với Thiên Nhai hơn nữa nếu hai người cứ đứng ở trên này cũng không phải là biện pháp. Tuy rằng Thường bí thư nói nhiệm vụ này không hoàn thành cũng không có quan hệ gì nhưng mà Cẩn Du thật sự muốn biết phía dưới Thiên Nhai đang xảy ra chuyện gì. Những người đi xuống vì nguyên nhân gì mà không một ai trở lên.
Duy Nhược Hề nghe được Cẩn Du nói như vậy thì cũng động tâm, “Được, vậy chúng ta đi xuống dưới nhìn một chút.” Duy Nhược Hề cũng thấy rất tò mò không biết dưới kia là cái gì kêu gọi cô, rốt cuộc là cái gì cản trở tinh thần lực cô thăm dò xuống dưới.
Hai người leo lên toa xe kiểm tra lại an toàn một lần nữa sau đó mệnh lệnh toa xe đi xuống bên dưới Thiên Nhai.
Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du ngồi ở bên trong toa xe phi hành xuống xưới, đại khái là do đi xuống quá sâu cho nên Duy Nhược Hề cảm giác đầu cô có chút choáng. Hơn nữa Duy Nhược Hề phát hiện hai bên vách Thiên Nhai toàn bộ đều là đất đen, vách thì dựng đứng.
Hai người ngồi ở trong toa xe hơn hai giờ thế nhưng vẫn không thể đến đích, xung quanh toàn là sương trắng lượn lờ.
“Rốt cuộc Thiên Nhai này sâu bao nhiêu a?” Duy Nhược Hề sợ hãi than một tiếng quay đầu nhìn Cẩn Du.
"Chưa từng có người biết qua, hơn nữa mọi người đi xuống không thấy ai lên cho nên căn bản không có ai biết nó sâu bao nhiêu.” Cẩn Du cười nhìn Duy Nhược Hề một cái, Cẩn Du phát hiện ra anh không hề cảm thấy khẩn trương.
Sau đó lại qua một giờ nữa nhưng hai người vẫn không thể xuống đến đáy, Duy Nhược Hề có chút không kiên nhẫn, đầu óc cũng bắt đầu hơi đau.Đúng lúc này lại có sự biến đổi thật lớn, Duy Nhược Hề phát hiện xung quanh bỗng dưng toàn một mảnh tối đen.
“Sao lại thế này?" Duy Nhược Hề có chút khẩn trương hỏi Cẩn Du ở bên cạnh.
"Đừng lo lắng, cái này hẳn là sương đen bên dưới Thiên Nhai.” Cẩn Du cũng gắt gao cầm tay Duy Nhược Hề để giúp Duy Nhược Hề giảm bớt khẩn trương.
Duy Nhược Hề cẩn thận nhìn bên ngoài cửa sổ xe, chờ ánh mắt thích ứng với bóng tối chung quanh thì chỉ nhìn được một màn sương mù màu đen bên ngoài.
"Như thế nào lại có sương mù đen? Vừa rồi chung quanh chỉ có sương trắng.” Duy Nhược Hề không hiểu tại sao lại xuất hiện sương đen, hơn nữa với bóng tối thế này hoàn toàn không thể nhìn thấy cái gì cả, chung quanh chỉ là một màu đen mịt mù.
"Không rõ lắm." Cẩn Du cũng không hiểu được tại sao sương trắng lại đột nhiên biến thành sương đen.
Hai người còn đang nghi hoặc thì thân xe đột ngột rung lên sau đó bắt đầu rơi xuống dưới.
"Lại sao lại thế này?" Bỗng dưng xe bị rớt đột ngột với tốc độ vô cùng nhanh nên Duy Nhược Hề cảm thấy ngực nặng nề không thôi.
Duy Nhược Hề thử mệnh lệnh xe đi ngược trở lên nhưng phát hiện nó một chút phản ứng cũng không có.
“Nhược Hề, nhanh cởi bỏ dây an toàn.” Cẩn Du đột nhiên bình tĩnh ra lệnh. Cẩn Du biết nếu cứ tiếp tục như vậy hai người không thể toàn mạng.
Duy Nhược Hề nghe được thanh âm của Cẩn Du nên vội vàng đem dây an toàn trên người cởi bỏ.
Qủa thật Duy Nhược Hề không hề sợ hãi ngã xuống dưới bởi vì cô còn có Hỏa Phượng Hoàng. Nhưng mà nếu Duy Bảo Bảo đi ra Cẩn Du sẽ biết ngay. Duy Nhược Hề do dự không biết có nên kêu Duy Bảo Bảo đi ra hay không. Cuối cùng cô vẫn quyết định chờ xe rơi ra khỏi vùng sương đen này xem có thể khôi phục lại trạng thái bình thường hay không.
Cẩn Du gắt gao nắm lấy tay Duy Nhược Hề sau đó an ủi Duy nhược Hề, “ Nhược Hề, trước hết đừng quá lo lắng tôi sẽ cố gắng nghĩ biện pháp.” Cẩn Du cũng suy nghĩ chờ xe qua khỏi vùng sương đen rồi nhìn xem nó có thể khôi phục lại hay không.
Trong bóng tối Duy Nhược Hề trầm mặt không nói lời nào chỉ tùy ý Cẩn Du cầm tay an ủi cô.
"Nhược Hề, không có việc gì, chỉ cần ra khỏi vùng sương đen này không có chuyện gì cả.” Cẩn Du thấy Duy Nhược Hề không nói lời nào nghĩ rằng Duy Nhược Hề sợ hãi sau đó lại tiếp tục gắt gao cầm lấy tay cô an ủi.
Xe vẫn đang rơi xuống rất nhanh Duy Hề đang suy nghĩ lại ngẩn đầu lên nhìn Cẩn Du. Cô chỉ có thể nhìn thấy đại khái hình dáng của Cẩn Du không rõ được biểu cảm trên gương mặt anh chỉ biết anh đang vỗ lên mu bàn tay an ủi cô.
Duy Nhược Hề âm thầm thở dài một hơi sau đó trong lòng thầm nghĩ kêu Duy Bảo Bảo đi ra. Bình thường chỉ cần trong đầu Duy Nhược Hề suy nghĩ kêu Duy Bảo Bảo thì Duy Bảo Bảo sẽ lập tức xuất hiện. Duy Nhược Hề vừa gọi Duy Bảo Bảo thì Duy Bảo Bảo liền cảm ứng được, không quá nửa giây Duy Bảo Bảo đã từ trong không gian đi ra.
Kết quả, bên trong xe liền cảm giác được một cỗ nóng rực. Thân mình của Duy Bảo Bảo vốn sắp sỉ ba thước, nó xuất hiện bên trong toa xe làm cho toa xe liền chật chội.
Kế tiếp sau đó Duy Bảo Bảo phun ra một ngụm lửa làm tan biến mất cái nóc xe. Duy Nhược Hề cùng Cẩn Du bị rơi ra khỏi toa xe. Chiếc xe của Duy Nhược Hề do Duy mẹ cải trang xem như hoàn toàn bị hủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.