Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 40: Chương 39






Đêm đã khuya, Mặc Uyên buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu dàng của Dạ Hoa, đặc biệt dưới ánh nến màu vàng ấm áp, ánh mắt Mặc Uyên càng làm Dạ Hoa mê say.
"Đệ cần phải về sao." Mặc Uyên ôn nhu nói.
Tuy rằng sáng nay đã phái người đến Liễu phủ giải thích chuyện Dạ Hoa ở chỗ này, nhưng rốt cuộc Dạ Hoa vẫn là phàm nhân, nên tuân thủ quy củ của Phàm Giới ─ còn chưa thành gia lập thất, không nên luôn ngủ lại bên ngoài.
Dạ Hoa đặt một nét bút cuối cùng lên bức họa.
Trên giấy Tuyên Thành là tranh thủy mặc do Mặc Uyên vẽ, thêm một dòng thư pháp, thanh tao nhã nhặn.
Dạ Hoa buông bút lông, cười gật đầu nói: "Ừm." Rồi sau đó đứng lên, đi về phía Mặc Uyên, đen tay đặt lên vai Mặc Uyên: "Huynh tiễn ta."
"Được." Mặc Uyên nói xong, thì đứng dậy, ôm lấy eo Dạ Hoa, một cái thuấn di, hai người liền đến bên ngoài phủ tướng quân.
Mặc Uyên buông Dạ Hoa ra: "Mau đi vào đi."
Không ngờ Dạ Hoa lại đột nhiên áp sát vào Mặc Uyên, nhẹ nhàng hôn ngài: "Huynh ẩn thân, hôm nay ngủ ở đây với ta đi?"
Mặc Uyên lại không đáp lời, mà đột nhiên nhìn về hướng bên trái.
Mười bước về phía bên trái của họ, là Tố Cẩm đang lườm hai mắt, cứng đờ đứng ở kia, ngơ ngác mà nhìn bọn họ.
Tố Cẩm thấy Mặc Uyên quay đầu nhìn về phía ả, trong lòng cả kinh, vội vã thuấn di biến mất.
Dạ Hoa theo Mặc Uyên quay đầu, lại cái gì cũng không nhìn thấy.
Hiện giờ y là phàm nhân, tất nhiên không cảm nhận được tiên khí của Tố Cẩm rồi, chỉ có thể nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
Mặc Uyên quay đầu nhìn về phía Dạ Hoa, hiện lên nụ cười tươi, bình tĩnh nói: "Ta thiết hạ kết giới ở chỗ này, vừa nãy có chút dao động, không có việc gì đâu."
Dạ Hoa gật đầu, rồi sau đó nói: "Chuyện ta mới vừa nói, huynh đồng ý không?"
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa sủng nịch cười, lắc đầu đem thân mình ẩn đi.

Nhìn Mặc Uyên đột ngột biến mất trước mắt, trong lòng Dạ Hoa bỗng nhiên một trận sốt ruột: "Mặc Uyên?"
Giọng nói dứt, ngay sau đó Dạ Hoa cảm nhận được tay phải của mình bị nắm lấy.
Dạ Hoa lập tức cúi đầu nhìn về phía tay mình, tuy rằng nhìn không thấy tay Mặc Uyên, nhưng Dạ Hoa vẫn vui vẻ lộ ra nụ cười, sau đó siết chặt tay mình lại, gắt gao nắm lấy Mặc Uyên.
"Chiếu Ca!" Đột nhiên cửa lớn của phủ tướng quân mở ra, năm sáu gia đinh cầm đèn lòng trong tay chia ra đứng hai bên, ở giữa là Liễu phu nhân mặt đầy nghiêm túc nhìn Dạ Hoa.
Dạ Hoa nắm Mặc Uyên đi tới Liễu phu nhân, rồi sau đó gật đầu hành lễ với Liễu phu nhân: "Mẫu thân."
Liễu phu nhân ngạnh giọng nói hỏi: "Khi con năm tuổi lần đầu tiên đi Tĩnh Nhã Tiểu Uyển, thì ta dặn dò con, không thể bởi vì mê mẩn đọc sách mà về muộn.
Nhưng hôm qua con vậy mà trực tiếp không về nhà luôn! Hôm nay còn về muộn như thế nữa?"
Dạ Hoa nhìn Liễu phu nhân sau mười mấy năm lần đầu tiên lạnh giọng trách cứ mình, trong lòng cảm thấy áy náy: "Mẫu thân, là Chiếu Ca sai rồi.
Về sau nhất định sẽ không như vậy."
Liễu phu nhân yêu thương Liễu Chiếu Ca từ nhỏ đến lớn, tuy rằng đối với chuyện hôm qua không về có chút tức giận, nhưng nhìn thấy Chiếu Ca ngoan ngoãn nhận sai, vả lại còn bảo đảm.
Liễu phu nhân lập tức mềm lòng, chỉ có thể cau mày thở dài: "Thôi, mau đi vào đi.
Ăn cơm chưa? Để ta kêu phòng bếp hâm nóng đồ ăn cho con, có muốn ăn hay không?"
Dạ Hoa trong lòng ấm áp, cười lắc đầu: "Con ở Tĩnh Nhã Tiểu Uyển ăn rồi.
Đêm đã khuya, là Chiếu Ca bất hiếu, phiền mẫu thân tới giờ phút này mà còn chưa được nghỉ ngơi."
Liễu phu nhân nghe được lời này, trong lòng tức giận hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại tràn đầy vui mừng và cảm động.
Dạ Hoa đi theo Liễu phu nhân đi đến hậu viện mở rộng chi nhánh địa phương, dừng lại bước chân nói: “Mẫu thân, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, ta chính mình trở về phòng.”
“Được rồi, vậy con nghỉ ngơi sớm một chút.” Liễu phu nhân cuối cùng công đạo xong Dạ Hoa, liền đi theo gia đinh xách đèn lồng rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng Liễu phu nhân hoàn toàn biến mất, Dạ Hoa giơ tay lấy đèn lòng từ một gia đinh: "Các ngươi đều lui ra đi."
"Vâng." Hai gia đinh hành lễ xong với Dạ Hoa, liền rời đi.
Dạ Hoa tay trái mang theo đèn lồng, trên mặt nở ra nụ cười hài lòng, bước chân chậm rãi bước về hướng phòng mình.
Ánh trăng bàng bạc chiếu xuống, soi tỏ mà không quá sáng chói, ánh đèn lồng mờ ảo nhuộm quần áo trắng của Dạ Hoa thành màu cam, ở một nơi nào đó mà phàm nhân không thể nhìn thấy, Dạ Hoa và Mặc Uyên chặt chẽ nắm tay nhau, một đường tuy không tiếng động, lại tràn đầy hạnh phúc.
Vào phòng, trắc gian đã đặt một thùng nước ấm, tất cả chăn mền còn có áo ngủ đều đã được đặt ở một bên.
Nghĩ là sau khi Liễu phu nhân biết Dạ Hoa trở về, đã lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị.
Mặc Uyên lúc này đã không ẩn thân nữa, nhìn tay đang bị Dạ Hoa gắt gao nắm lấy hiện lên thiển tiền (chịu) tươi cười.
Dạ Hoa lại không cảm thấy e lệ, càng lôi kéo tay của Mặc Uyên không buông, nắm ngài đi thẳng vào bồn tắm chỉ có thể chứa một một nam tử thành niên, sau khi vươn tay trái thử thử ấm xong, quay đầu hỏi: "Muốn tắm gội không?"
Mặc Uyên nhìn Dạ Hoa ý cười càng sâu: "Được."
Dạ Hoa rốt cuộc cũng buông tay nắm Mặc Uyên ra, nhưng lại giơ hướng về phía quần áo Mặc Uyên, giọng nói bình tĩnh: "Ta giúp huynh thay quần áo."
Mặc Uyên tự động nâng tay lên hai bên, không ngờ Dạ Hoa lại nhân cơ hội một tay xuyên qua dưới cánh tay ngài, ôm chặt lấy.
Môi Mặc Uyên cũng bị Dạ Hoa hôn.
Dạ Hoa nhắm mắt lại, môi liếm mút Mặc Uyên trong chốc lát, nhẹ giọng nói: "Huynh cởi quần áo."
"Được." Mặc Uyên khi nào mà không thỏa mãn yêu cầu Dạ Hoa? Ý niệm vừa động, quần áo trên người Mặc Uyên và Dạ Hoa tất cả đều biến mất.
Mặc Uyên không hề bị động, cùng Dạ Hoa hôn sâu chốc lát, ngược lại tiến công tới cổ Dạ Hoa, cẩn thận ở nơi đó lưu lại mấy dấu hôn, mới tiếp tục đi xuống phía dưới.
Ngực bị Mặc Uyên công chiếm, Dạ Hoa nhắm hai mắt, chỉ cảm nhận được râu Mặc Uyên nhẹ nhàng mà lướt qua điểm mẫn cảm của mình.… Còn có đầu lưỡi linh hoạt kia, cùng với đôi tay ở trên phần eo y lướt lên lướt xuống… Này hết thảy làm Dạ Hoa động tình, mê muội, nhịn không được thở dốc một tiếng, ôm chặt lấy đầu trước ngực, hai tay không tự chủ được mà lộn xộn, làm rối tung mái tóc buộc gọn gàng của Mặc Uyên.
Dạ Hoa đụng tới phát quan vấn tóc vàng đồng trên đầu Mặc Uyên, nỗ lực lấy lại một chút thần trí, sợ sẽ làm Mặc Uyên đau, liền vươn tay rút đi trâm vàng trên phát quan, đem cây trâm cùng phát quan ném xuống mặt đất.

Trong lúc nhất thời, mái tóc dài của Mặc Uyên rối tung xõa ra, có vài tia nghịch ngợm đảo qua eo nhỏ Dạ Hoa, dẫn đến y động tình tới cực điểm, nhịn không được nhẹ nhàng run thân mình một chút.
"Mặc Uyên…" Giọng nói Dạ Hoa khàn khàn ngắn ngủi mà hô.
Mặc Uyên lại biết Dạ Hoa muốn biểu đạt cái gì ─ Dạ Hoa không đứng nổi nữa.
Mặc Uyên tay phải vòng qua chỗ cong nơi đầu gối Dạ Hoa, một tay đem Dạ Hoa bế lên, Dạ Hoa lại nhân cơ hội ghé vào vai Mặc Uyên vai, ở trên cổ Mặc Uyên dùng sức hôn.
Mặc Uyên bị Dạ Hoa trêu chọc như thế, liền thi pháp trong nháy mắt dời thân đến một bên giường, liền bắt đầu cùng Dạ Hoa triền miên mây mưa.
Bên này, Tố Cẩm vất vả mới thoát khỏi Tam điện hạ giám thị chạy ra, vì cảnh tượng vừa mới chứng kiến hình ảnh mà thất hồn lạc phách lang thanh ở vùng ngoại ô kinh đô.
Tố Cẩm trong lúc nhất thời không biết nên nghĩ cái gì, nên làm cái gì, hai mắt vô thần, đầu trống rỗng.
Cái đả kích này đối ả quá lớn! Từ khi Dạ Hoa ba vạn tuổi ả đã hạ quyết tâm cuộc đời này trừ y ra không gả! Vì cái mục tiêu đó ả đối xử tốt với y, mọi chuyện vì y mà nghĩ! Mà tính Dạ Hoa lãnh đạm như thế nào, ả cũng vui vẻ chịu đựng….
"Dạ Hoa!" Tố Cẩm đau lòng thét, nước mắt không ngừng chảy xuống.
"Dạ Hoa! Dạ Hoa…." Tố Cẩm chống một bên cây đại thụ, nắm chặt ngực mình: “Dạ Hoa, chàng sao có thể đối xử với ta như vậy! A!" Tiếng la của Tố Cẩm dọa bay vô số sống chim chóc ở trên cây.
Dạ Hoa…… Không! Tố Cẩm đột nhiên hoàn hồn: "Không! Kia không phải Dạ Hoa, hắn là Liễu Chiếu Ca! Nhất định là….
Nhất định là do Mặc Uyên!"
Tố Cẩm điên khùng vừa khóc lại vừa cười mà nói: "Nhất định là do Mặc Uyên!" Đem tầm mắt chuyển tới kinh đô bên trong thành, Tố Cẩm ngữ khí trào phúng lên án mạnh mẽ nói: "Mặc Uyên! Uổng cho ngươi thân là Tôn Thần chí cao vô thượng, thế nhưng đối với đệ đệ ruột của mình lại mang tâm tư như vậy! Thừa dịp Dạ Hoa lịch kiếp, đi bước từng bước một để lừa hắn vào trong tay! Mặc Uyên! Ngươi làm thế nào đối mặt chúng thần Tứ Hải Bát Hoang? Như thế nào để đối mặt với Dạ Hoa!"
"Yo! Triệu huynh, nơi đây đang có một nữ nhân nổi điên này!" Phía sau Tố Cẩm có hai nam tử khoác tay nải đến gần.
Này hai người là đồ háo sắc, ngày gần đây vì lên đường, đã lâu chưa ăn thịt, nhìn thấy Tố Cẩm kia vừa khóc rồi lại vừa cười, hai người nhìn nhau cười, chậm rãi đi đến bên Tố Cẩm.
Vị Triệu huynh kia cười tà đi tới trước mặt Tố Cẩm, một tên khác thì đứng ở sau Tố Cẩm.
Triệu huynh vốn dĩ từ bóng dáng liền nhìn ra Tố Cẩm ả này nhất định là cực phẩm, sau khi nhìn chính diện, cảm thấy bản thân và Lý huynh thật kiếm hờ rồi! Diện mạo nữ tử này dường như là thiên tiên! Gã sống lâu như vậy, chưa bao giờ gặp qua nữ tử mỹ lê như vậy.
Chỉ thấy mắt hạnh kia ướt át nhìn mình, gã liền cảm thấy hạ thân nóng lên!

Phía sau Lý huynh thấy Triệu huynh cười ngớ ngẩn ngốc lăng bộ dáng, nghi hoặc đi lên đi, chờ nhìn đến Tố Cẩm tướng mạo sau, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng: “Triệu, Triệu Triệu huynh, này, này quá mỹ!”
Triệu huynh hoàn hồn, giả ý ho khan một tiếng, ngữ khí nhẹ nhàng nói với Tố Cẩm: "Cô nương, đêm khuya thế này, cô một mình đứng ở đây, sợ là không an toàn, muốn chúng ta đưa cô đến nơi an toàn hay không?"
Lý huynh gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, cô nương, chúng ta sẽ để cô rất an toàn! Lại còn có thoải mái, xung sướng nữa ~"
Hai người không đợi Tố Cẩm đáp lời, si mê giơ tay đi đụng vào khuôn mặt và vai Tố Cẩm.
Tố Cẩm vốn là tâm tình không tốt, thế mà còn đụng phải hai thứ dơ mắt, trong lúc nhất thời nhịn không được, sử tiên pháp đâm về phía cổ hai người, này hai tên háo sắc mất mạng ngay tại chỗ, máu giữa cổ chảy không ngừng.
Đêm khuya vùng ngoại ô, mùi máu tươi chỉ thoáng chốc đã che lấp hương cỏ thơm trên đất, Tố Cẩm lúc này mới lấy lại tinh thần ─ ả giết hai tên phàm nhân!
Tố Cẩm cả kinh lui về phía sau một bước, Tứ Hải Bát Hoang nghiêm lệnh không được giết hại phàm nhân!
Mặc Uyên! Đều là do Mặc Uyên hại!
Mặc Uyên, ta nhất định phải làm ngươi tan thành tro bụi! Tố Cẩm lau khô nước mắt, trong ánh mắt tràn ngập hận ý.
Lại vung tay lên, thi thể hai tên phàm nhân liền biến mất.
Tứ Hải Bát Hoang đều biết, Mặc Uyên là chiến thần, duy nhất một lần chiến bại, chính là đối chiến Kình Thương….
Tố Cẩm khóe miệng câu ra một tia cười nhạt, đi về hướng sông Nhược Thủy.
Mặt trời lên cao, ngoài cửa phòng Dạ Hoa truyền đến tiếng rõ cửa nhẹ nhàng, rồi sau đó một giọng nói tỳ nữ vọng vào: "Tam thiếu gia? Đã dậy chưa?"
Dạ Hoa mở hai mắt, quay đầu nhìn Mặc Uyên đã mặc xong quần áo ngồi ở kia, ánh mắt tràn ý cười.
"Đem đồ rửa mặt đều đặt ở đó đi, ngươi lui hạ cũng luôn xuống luôn đi." Dạ Hoa phân phó với tỳ nữ ngoài cửa.
Đợi tỳ nữ lui ra, Dạ Hoa mới chậm rãi ngồi dậy, chăn hạ xuống, chỉ thấy trên người Dạ Hoa trên tràn đầy dấu hôn tinh mịn.
Dạ Hoa không chút nào để ý thân thể trần chuồng ở trước mặt Mặc Uyên, đi đến thùng nước hôm qua còn chưa dùng hết, thấy nước trong thùng bốc khói trắng, vươn tay sờ, nước nóng vừa phải.
Dạ Hoa lộ ra ý cười, chậm rãi bước vào thùng tắm, khi nước ấm ngấm thân thể y, ngập thẳng đến cổ y, Dạ Hoa mới thoải mái thở dài, nhắm mắt lại dựa vào mép gỗ bên cạnh.
Lúc này Mặc Uyên đến gần, cầm lấy khăn ướt ở một bên nói: "Chỉ có miếng vải này, ta vừa nãy tắm đã dùng rồi."
Dạ Hoa cái gì cũng không nói, tự giác đi đến đầu kia thùng gỗ, đôi tay gác lên mép thùng, thoải mái gối đầu lên tay.
Mặc Uyên đứng ở bên thùng, múc nước xối lên lưng Dạ Hoa, sau đó cầm khăn ướt, bắt đầu giúp Dạ Hoa tắm gội..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.