Mặc Sắc Nhiễm Hoa

Chương 26: Chương 26






Dạ Hoa trở về Thiên cung sau liền đi thẳng đến tẩm cung Thiên Quân.
Thiên Quân vui vẻ nhìn Tôn nhi làm ông ta rất tự hào phía dưới, đầy mặt hòa ái nói: "Dạ Hoa, vết thương trên người như thế nào rồi?"
Dạ Hoa cung kính trả lời: "Bẩm Thiên Quân, Tôn nhi thương thế đã không trở ngại, chỉ là tu vi còn chưa khôi phục."
Thiên Quân gật đầu: "Thương thế không có việc gì thì tốt, chuyện tu vi, không vội."
Dạ Hoa nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôn nhi lần này tới, chính là muốn xin Thiên Quân bế quan, cho đến lúc Tôn nhi khôi phục tu vi."
Thiên Quân đầu tiên là nhíu mày, suy tư trong chốc lát sau rồi nói: "Vậy cũng tốt, nếu tu vi của ngươi nhanh chóng khôi phục, thì có thể sớm thụ ấn."
Dạ Hoa hành lễ: "Tôn nhi định sẽ không có phụ kỳ vọng của Thiên Quân."
Như thế, Dạ Hoa trở về Tẩy Ngô Cung, trực tiếp bế quan, Tẩy Ngô Cung không triệu kiến bất kì ai.
Vào lúc này Thiên Quân tiếp nhận triều chính một lần nữa, chỉ đợi sau khi Dạ Hoa xuất quan thụ ấn, đến lúc đó, ông ta có thể chính thức sách phong Dạ Hoa làm Thái Tử, qua không lâu nữa, truyền lại vị trí Thiên Quân, từ đây cũng có thể học Đế Quân sống những ngày tiêu dao.
Chỉ nghĩ đến đây thôi, Thiên Quân nằm mơ cũng phải cười tỉnh dậy.
Sau khi Dạ Hoa bế quan, Mặc Uyên cũng định bế quan để khôi phục tu vi mau chút, chỉ là ngày ấy ánh mắt của Dạ Hoa lúc rời đi, vẫn luôn quanh quẩn trong đầu ngài, dần dần, Mặc Uyên càng suy nghĩ nhiều hình ảnh.
Tỷ như khi mới gặp, Dạ Hoa dường như rưng rưng hai mắt, giọng nói chậm chạp "Đại ca"; tỷ như trong miệng Chiết Nhan, Dạ Hoa vì mình hỉ, vì mình bi, thậm chí còn vì mình không tiếc hao hết toàn bộ tu vi; tỷ như nhiều ngày ngồi thiền, Dạ Hoa lặng lẽ nhìn mình bằng ánh mắt nóng như lửa kia.
Sau đó, Mặc Uyên nghĩ tới chính mình.
Tỷ như khi ngài tỉnh lại, ở chủ điện Côn Luân Hư ngồi ba ngày, chỉ là vì chờ đợi Dạ Hoa; tỷ như lúc Dạ Hoa xuất hiện trước mặt mình, cảm xúc chính mình vô cùng vui vẻ; tỷ như ngài luôn muốn sủng Dạ Hoa, dắt tay y, xoa đầu y, nhìn y ở trước mặt mình cười…
Mặc Uyên thở dài, trong lòng có việc, sợ cũng không thể an ổn bế quan.
Thôi, thông qua phương pháp khác chậm rãi khôi phục tu vi vậy, mà Kình Thương bây giờ cũng tạm thời an phận.
Cứ thế một vạn năm qua đi, Dạ Hoa rốt cuộc cũng xuất quan.
Sau khi xuất quan Dạ Hoa lại không chút chậm trễ đi gặp Thiên Quân.
"Dạ Hoa, lần này ngươi bế quan, không chỉ có tu vi khôi phục, lại còn thêm tinh tiến hơn!" Thiên Quân nhìn quanh thân Dạ Hoa toát ra khí tức càng trầm ổn, trong lòng rất vui vẻ: "Bổn quân lập tức chuẩn bị việc thụ ấn cho ngươi.
Dạ Hoa, Tứ Hải Bát Hoang này giao cho ngươi, bổn quân có thể yên tâm rồi!"

Trên mặt Dạ Hoa lại không hề có cảm xúc, trong mắt cũng không gợn sóng, bình bình đạm đạm mà hành lễ với Thiên Quân: "Tôn nhi sẽ chuẩn bị tốt thụ ấn, chỉ là còn có một chuyện, Tôn nhi muốn đi làm."
Thiên Quân nhíu mày nghi hoặc nói: "Chuyện gì?"
Dạ Hoa chậm rãi nói: "Vì bảo vệ yên ổn cho Tứ Hải Bát Hoang, trước khi Tôn nhi thụ ấn, cũng muốn giống như Đế Quân, xóa bỏ nhân duyên trên Tam Sinh Thạch."
Thiên Quân trong lòng khiếp sợ, sửng sốt một lát, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, Dạ Hoa đến nay chưa lịch Tình Kiếp, nếu như tương lai khi trở thành Thiên Quân, mới có Tình Kiếp… Thiên Quân lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng: "Dạ Hoa ngươi suy nghĩ không tồi, ngươi vẫn còn trẻ, tuy rằng tu vi cường đại, nhưng kinh nghiệm trả qua tình cảm thì còn rất kém… Bổn quân sẽ đi thỉnh cầu Đế Quân, để lão giúp ngươi xóa bỏ tên trên Tam Sinh Thạch."
Dạ Hoa đạm nhiên như cũ, đôi tay chấp ở trước bụng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Thiên Quân: "Tôn nhi muốn tự mình làm chuyện này."
Dạ Hoa chưa giải thích vì sao mình lại khăng khăng muốn làm việc này, Thiên Quân cau mày, trong đầu đã nghĩ tới nguyên do cho Dạ Hoa.
Thiên Quân nghĩ, Dạ Hoa chưa có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu, phải xóa tên trên Tam Sinh Thạch, đã rất bi ai, nếu mà còn phải giao cho người khác đi làm, lại càng tàn nhẫn hơn.
Thiên Quân gật đầu, trong lòng nhất thời có chút đau lòng, nhưng vì Tứ Hải Bát Hoang, Thiên Quân vẫn nói: "Như thế, thì ngươi đi đi." Muốn xóa tên Tam Sinh Thạch, đầu tiên phải có thể thấy được chữ trên Tam Sinh Thạch.
Tuy không biết như thế nào mới có thể nhìn thấy chữ trên Tam Sinh Thạch, nhưng Dạ Hoa có dáng vẻ định liệu trước như vậy, chắc là đã hỏi phương pháp ở chỗ Mặc Uyên rồi.
Thiên Quân không lo lắng Dạ Hoa một mình đi xóa tên, rốt cuộc Mặc Uyên cũng chưa tới ngăn cản, không phải sao?
Dạ Hoa sắc mặt nghiêm túc, cung cung kính kính hướng tới Thiên Quân hành một lễ, chậm rãi rời khỏi tẩm cung Thiên Quân, đi về phía Tam Sinh Thạch.
Bước chân trầm ổn từng bước một đi đến gần Tam Sinh Thạch, trong lòng Dạ Hoa càng thêm kích động.
Y đợi thời khắc này, chờ một vạn năm rồi!
Chỉ còn trăm bậc cầu thang nữa, thì có thể nhìn thấy Tam Sinh Thạch.
Dạ Hoa dừng lại, nâng tay trái của mình lên, vén lên tay áo nhìn cổ tay không có gì.
Tuy rằng trên cổ tay cái gì cũng đều không có, nhưng đợi lát nữa khi phá kết giới Tam Sinh Thạch, nếu mà bị thương, Mặc Uyên nhất định sẽ cảm nhận được, rồi sau đó tới ngăn cản mình.
Dạ Hoa buông tay áo xuống, xoay người lập một kết giới ở tại chỗ, kết giới này không giống như kết giới bình thường khác, mà là kết giới liên kết với nguyên thần Dạ Hoa.
Nếu kết giới này phá, chắc chắn Dạ Hoa sẽ bị phản phệ.
Làm xong mọi chuyện, Dạ Hoa nâng bước tiếp tục đi hướng lên trước.

Chờ một vạn năm, rốt cuộc đã đi tới trước khối đá lớn màu nâu đỏ.
Dạ Hoa lấy ra Thanh Minh Kiếm, biến ra trâm Linh Tố, khi Thanh Minh Kiếm bổ về phía Tam Sinh Thạch, thời điểm Tam Sinh Thạch xuất hiện đạo thiên lôi, phất tay đem trâm Linh Tố đặt trước người mình, trâm Linh Tố tự động biến ra kết giới cường mạnh, chắn thiên lôi cho Dạ Hoa.
Lúc trước Đông Hoa, Chiết Nhan, Mặc Uyên ba người hợp lực phá kết giới Tam Sinh Thạch, mất tám mươi mốt ngày, nhưng Dạ Hoa đã chém Thanh Minh Kiếm tám mươi mốt ngày, kết giới Tam Sinh Thạch lại không có một chút nới lỏng.
Ánh mắt Dạ Hoa vẫn kiên định như cũ, không chút hoảng loạn, bình tĩnh tiếp tục vung Thanh Minh Kiếm trong tay.
Năm đó ba người Mặc Uyên khi phá Tam Sinh Thạch, Thiên giới mới ít ỏi mấy người, hiện giờ Thiên giới mấy ngàn mấy vạn người, sấm của Tam Sinh Thạch đánh mãnh liệt, dẫn tới không ít người Thiên tộc vây xem, đứng xếp một hàng dài như con rồng bên ngoài kết giới của Dạ Hoa.
Đông Hoa cũng bị kinh động, nhìn thiên lôi màu tím lam không ngừng thoáng hiện trong kết giới, bình tĩnh hỏi Tư Mệnh: "Đã qua mấy ngày rồi?"
Tư Mệnh vẻ mặt nghiêm túc: "Thái tử điện hạ đã ở bên trong tám mươi mốt ngày rồi."
Đông Hoa híp mắt suy nghĩ trong chốc lát sau, cuối cùng vẫn nói: "Ngươi mau đi đến Côn Luân Hư, gọi Mặc Uyên tới đây."
Tư Mệnh lĩnh mệnh, vội vàng đi đến Côn Luân Hư.
Bên trong Côn Luân Hư, Mặc Uyên đang ngồi trên ngọn núi cao kia uống trà đọc sách.
Sau khi Dạ Hoa bế quan, ngài liền mệnh cho Lệnh Vũ xây một ngôi đình tại đây để hóng gió, khi không có việc gì, thì ở lại đình hóng gió làm chút chuyện gì đó giết thời gian, đợi Dạ Hoa xuất quan.
Ngài đã suy nghĩ cẩn thận ý nghĩa trong ánh mắt kia của Dạ Hoa, cũng thuận tiện đem ý nghĩ của bản thân chải chuốt cho rõ ràng, chỉ đợi Dạ Hoa xuất quan, liền xách theo rượu đi đến Tẩy Ngô Cung, thuyết giáo đứa nhỏ chỉ biết trốn tránh này cho tốt mới được.
Mặc Uyên buông quyển sách trên tay xuống, chậm rãi nói: "Đông Hoa tìm ta có việc gì?"
Tư Mệnh nhanh chóng thi lễ, sốt ruột nói: "Không phải Đế Quân, mà là Thái tử điện hạ đang phá kết giới Tam Sinh Thạch, đã qua tám mươi mốt ngày rồi!"
Mặc Uyên cả kinh mở to hai mắt, lập tức biến mất ở Côn Luân Hư.
Tư Mệnh sửng sốt, vội vàng đi về hướng Thiên cung.
Đông Hoa nhìn Mặc Uyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, thở dài: "Thiên lôi của Tam Sinh Thạch, vẫn chưa có một chút suy giảm nào."
Mặc Uyên sốt ruột, muốn xông vào kết giới Dạ Hoa bày ra.

Đông Hoa nhanh chóng giữ chặt ngài lại: "Ngươi điên rồi hả! Kết giới này liên kết với nguyên thần của Dạ Hoa, nếu ngươi xông vào, Dạ Hoa sẽ trực tiếp bị phản phệ, thiên lôi của Tam Sinh Thạch đánh một cái thôi, Dạ Hoa có thể lập tức tan thành tro bụi."
"Liên kết với nguyên thần Dạ Hoa?" Mặc Uyên nghe Đông Hoa nói xong, lại nhìn kỹ kết giới che trước mặt, quả nhiên là như thế.
Vừa rồi ngài quá mức sốt ruột, không có nhìn kỹ, thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thì…
Thế nhưng!
Mặc Uyên ngẩng đầu nhìn những đạo thiên lôi kia, hai mắt đỏ hoe, cuối cùng vẫn chỉ có thể đứng trước kết giới cứng đờ như cục đá, dùng nắm đấm nỗ lực khống chế chính mình.
Một bên này Thiên Quân vẻ mặt đưa đám nhìn Đông Hoa và Mặc Uyên: "Đế Quân, thượng thần, Dạ Hoa sẽ không có việc gì chứ?" Phía sau Thiên Quân là Đại hoàng tử Ương Thác, Liên Tống, Nhạc Tư nương nương còn có Tố Cẩm, ánh mắt đều nôn nóng nhìn Đế Quân và Mặc Uyên, chờ bọn họ trả lời.
Đông Hoa còn chưa đáp lời, ánh mắt Mặc Uyên của đã lạnh nhạt nhìn Thiên Quân: "Thiên Quân cũng biết, Dạ Hoa muốn phá kết giới Tam Sinh Thạch sao?"
Thiên Quân bị dọa sợ dưới sự lạnh nhạt hiếm có của Mặc Uyên, Mặc Uyên tuy là chiến thần, nhưng từ trước đến nay khí chất ôn hòa, chưa bao giờ sắc bén như vậy.
Thiên Quân bàng hoàng nói: "Dạ Hoa nói muốn đi xóa bỏ tên mình trên Tam Sinh Thạch, Bổn quân cho rằng, nó đã nói cùng ngươi…"
"Xóa bỏ? Tên của mình?" Trong ánh mắt Mặc Uyên nhất thời hiện lên khó hiểu, quay đầu ngơ ngác nhìn đạo thiên lôi đang đánh nơi đó.
Dạ Hoa, vì sao?
Tám mươi mốt ngày, lại một cái tám mươi mốt ngày nữa trôi qua, tổng cộng đã ba cái tám mươi mốt ngày! Thiên lôi của Tam Sinh Thạch đánh xuống mới dần dần biến mất.
Dạ Hoa lấy kiếm chống đất, toàn thân run rẩy, lại không dám thả lỏng một chút nào, bởi vì kế tiếp, còn có Hoang Hỏa…
Thời khắc đạo thiên lôi cuối cùng biến mất, đầy trời Hoang Hỏa từ Tam Sinh Thạch vụt ra, vây quanh Dạ Hoa.
Hoang Hỏa là thiêu nguyên thần, trâm Linh Tố đối với nó cũng vô dụng, chỉ có thể lẳng lặng hạ xuống mặt đất bên cạnh Dạ Hoa.
Nguyên thần bị thiếu đốt cảm giác cực kỳ đau đớn, huống chi Dạ Hoa đã chống đỡ 243 ngày thiên lôi, tu vi còn lại không được bao nhiêu.
Nhìn bên trong kết giới đầy trời Hoang Hỏa, tim Mặc Uyên càng thắt lại.
Dạ Hoa, đệ không thể trực tiếp đối mặt với tình cảm của mình sao? Hay là không muốn mất đi ta?
Ngài là một người đã nhiều lần đối mặt với tử vong, thậm chí đã bị tiêu tan nguyên thần, rốt cuộc lần đầu tiên cảm thấy hoảng hốt.
Nếu trên Tam Sinh Thạch, nhân duyên của Mặc Uyên ngài không phải Dạ Hoa, vẫn có thể tìm một biện pháp thay đổi.
Nhưng nếu Dạ Hoa đem tên chính y xóa đi… Mặc Uyên nhịn không được nhắm hai mắt lại.
Hoang Hỏa thiêu đốt Dạ Hoa 56 ngày, cuối cùng tan đi.

Dạ Hoa đầu óc toàn là Mặc Uyên, phải dựa vào hai chữ này mới có thể chống đến tận bây giờ.
Đợi Hoang Hỏa tan đi, Dạ Hoa nhịn không được cười lên ─ rốt cuộc thì y cũng có thể nhìn thấy được nhân duyên của Mặc Uyên.
Nếu là y, là y… Vậy thì thật tốt.
Dạ Hoa chịu đựng đầu choáng váng, cũng không biết ý chí mạnh mẽ từ đâu mà ra, lấy kiếm chống đất, tập tễnh mà đi tới trước Tam Sinh Thạch.
Nâng lên đôi tay vô lực, trong lòng mặc niệm tên Mặc Uyên, nhẹ nhàng vung lên Tam Sinh Thạch.
Chờ nhìn thấy chữ trên Tam Sinh Thạch, hai mắt Dạ Hoa chảy nước mắt, "Phụt!", Dạ Hoa phun ra một ngụm máu tươi, quỳ rạp xuống đất, nhìn thẳng Tam Sinh Thạch, trong miệng yếu ớt nỉ non: "Mặc Uyên… Liên Tẫn…"
Kết giới của Dạ Hoa cuối cùng biến mất, Mặc Uyên nhanh chóng thuấn di đến bên cạnh Dạ Hoa đang hôn mê bất tĩnh: "Dạ Hoa!"
Đông Hoa giơ tay vung lên, lại ở đằng này lập một kết giới, ngăn trở một đống tiên nhân muốn tới gần.
Nhạc Tư và Tố Cẩm trong lòng nôn nóng, lại bị kết giới của Đông Hoa ngăn trở.
Tố Cẩm lập tức quỳ rạp xuống đất, hướng tới Đế Quân bên trong kết giới dập đầu, đầy mặt nước mắt, nói: "Đế Quân, cầu xin Đế Quân để Tố Cẩm vào nhìn Dạ Hoa đi, cầu xin Đế Quân hãy cho Tố Cẩm vào trong đi! Đế Quân! Tố Cẩm từ nhỏ đã cùng Dạ Hoa lớn lên, Tố Cẩm chỉ muốn nhìn Dạ Hoa một chút thôi, biết Dạ Hoa không có việc gì là được rồi, Đế Quân…"
Nhạc Tư cũng mặt đầy nước mắt, hướng tới Đế Quân cầu xin: "Đế Quân, ta là mẫu thân của Dạ Hoa, cầu xin Đế Quân, để ta vào nhìn một cái, một cái thôi được không."
Sắc mặt Đông Hoa thờ ơ nhìn đám người bên ngoài kết giới, lại phất tay một cái, âm thanh của những người làm phiền kia đều ẩn đi, lúc này mới xoay người đi tới chỗ Mặc Uyên và Dạ Hoa.
Tuy rằng Thiên Quân cũng lo lắng, nhưng nếu Đông Hoa ra tay lập kết giới, ông ta cũng không dám nói cái gì.
Huống hồ Đông Hoa cùng Mặc Uyên ở đây, Dạ Hoa chắc chắn không có việc gì, ông ta không bằng lẳng lặng ở chỗ này chờ kết quả.
Thiên Quân nhắm mắt, có chút mệt mỏi nói với Nhạc Tư và Tố Cẩm: "Hai người các ngươi, yên tĩnh chờ kết quả đi."
Ương Thác ôm Nhạc Tư vào lòng an ủi, để bà nằm ở đầu vai mình khóc lóc.
Tố Cẩm nghe được tiếng Thiên Quân, liền ngừng khóc lớn, đổi lại khóc nức nở nho nhỏ.
Đông Hoa thấy Mặc Uyên đỡ thân thể Dạ Hoa thi pháp, liền giương mắt nhìn về phía Tam Sinh Thạch: "Liên Tẫn… Liên hoa sinh tẫn, như hỏa mà tẫn.
Thế nhân đều biết phượng hoàng niết bàn đẹp tuyệt vời, lại không biết, ngọn lửa cháy lên từ hoa sen tàn cũng là cảnh sắc cực hạn."
Mặc Uyên nghe thấy Đông Hoa nói, giương mắt nhìn về phía Tam Sinh Thạch, hai mắt tràn đầy khiếp sợ: "Liên Tẫn?"
Đông Hoa cúi đầu nhìn hồn phách đã không ở trong cơ thể Dạ Hoa, giơ tay vung lên Tam Sinh Thạch: "Không biết, Dạ Hoa liệu có xóa được tên mình hay không?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.