Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 73:




Đoán thử nguyện vọng của ngươi
” Chưởng quầy, có người ăn quỵt.”
Người chạy bàn vạn phần kinh sợ phóng lên lầu, cái mũi bã rượu càng thêm đỏ ửng.
” Nga?”
Thanh âm trầm thấp mà từ tính, theo tiếng bàn tính rung động lap lap lại vang lên.
” Thiếu bao nhiêu?”
“….. Mười hai!”
Tiểu nhị thấp giọng ngập ngừng, tựa hồ đã đoán được một sự kiện đáng sợ nào đó.
” Cái gì? Năm hai? Ngươi ngu ngốc à!”
Thanh âm đột ngột chuyển, báo trước cuồng phong bão táp, một mỹ nhân cực kỳ tức giận chạy vội ra, tóm cổ tiểu nhị hỏi.
” Ngươi có phải muốn đem tửu lâu quý nhất của chúng ta dâng lên luôn không?”
” Không…. Không….”
Tiểu nhị gian nan thở, gương mặt cũng căng phát tím.
” Khách nhân nhiều như vậy không phải không có tiền chính là nhà giàu mới nổi, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra?”
” Nhìn, nhìn người nọ có vẻ có tiền… hơn nữa lão nhân kia hình như biết chút yêu pháp… Chúng ta… Chúng ta không làm gì được lão.”
Cho xin, cổ gã sắp đứt rồi, liền ở ranh giới chỉ mành treo chuông, tay ngọc của mỹ nhân rốt cuộc đại phát từ bi nới lỏng, xoay người tiêu sái chạy đến thang lầu, sau đó ném một câu cuối cùng khiến gã hận đến nghiến răng nghiến lợi.
” Ngươi làm tửu lâu tổn thất mười hai bạc, dù đòi được tiền về cũng là công lao của ta, cho nên bảy tháng lẻ hai mươi lăm ngày kế tiếp ngươi đến lao động không công cho tửu lâu bù trừ tiền nợ.”
Khách nhân nhiều hơn tửu lâu, người đến kẻ đi, khách quý chật nhà, nguyên nhân một phần chính là vì nơi này có đồ ăn ngon nhất thành Lạc Dương, phần còn lại là do nơi này có mỹ nhân không thua bất cứ một kỹ viện nào, mỗi mười lăm đầu tháng nhất định sẽ đánh một khúc đàn trên lầu, diễm quan Lạc Dương.
Bây giờ, mỹ nhân đang dáng vẻ vạn phương từ trên lầu đi xuống, một nếp cười cũng hồn xiêu phách lạc, y khẽ mở môi hồng, một đôi tay mơn mởn dựa trên lan can.
” Xin hỏi mới vừa rồi là vị khách nhân nào ăn một bàn thức ăn mười hai bạc?”
Mọi người trong đại sảnh nhìn chăm chăm vị nào đó, xung quanh người nọ đã vây quanh mấy kẻ chạy bàn, bao gồm mấy người nằm trên mặt đất, mọi người nhìn y mong đợi, chờ đợi chưởng quầy tính nợ trăm năm khó thấy.
” Liễu Sinh Hương, quả nhiên hoạt sắc sinh hương.”
Người ăn quỵt thong dong hớp một ngụm rượu, râu dài hoa râm theo gió vũ động, y phục trên người cũng vô cùng tốt, hơi có chút tiên phong đạo cốt, nhưng đôi mắt kia lại nóng bỏng chằm chằm nhìn mỹ nhân ở cửa thang lầu, trong không khí bay bay thuần hương Nữ nhi hồng năm mươi năm chưng cất, mỹ nhân trong lòng quặn đau, lại vẫn treo nụ cười mỉm rất có phong độ.
” Ha ha, vị khách quan, ngươi nếm hết món ngon mỹ tửu, phải chăng nên gửi chút tiền cơm lại?”
Nhẫn nại, nhẫn nại, phong độ là quan trọng nhất.
” Sinh Hương, ta tới nơi này cũng không chỉ vì phẩm rượu.”
Khách ăn quỵt đôi mắt hạch đào khô thêm khe rãnh ngang dọc, khóe miệng cũng cong thành một độ cung đẹp, trong đại sảnh vang lên một trận hút khí, mọi người ở thành Lạc Dương hiểu rõ, bất cứ ai cũng có thể chọc ghẹo, chính là lão bản Liễu Sinh Hương của Khách nhân nhiều hơn tửu lâu thì trăm triệu lần không đùa giỡn được, vì tất cả những kẻ từng trêu ghẹo y không chết cũng tàn phế, cũng từng có người nói câu tương tự, hiện tại người kia chỉ có thể đến nói với Diêm vương gia, một kiếm khách thần bí nào đó sẽ ở thời khắc nào đó không biết lặng lẽ xuống tay, hắn thường hay đại diện cho lời mời của Tử thần.
” Nga? Vậy ngươi là tới nhìn ta?”
Liễu Sinh Hương trong lòng ác lạnh vì kiểu xưng hô nào đó của người nọ. Nghĩ thầm ngươi dám dùng cách Vô Trần gọi ta, hắn chắc chắn nửa đêm sẽ đem ngươi tháo ra tám khối rồi vứt sông uy cá, không tồi, vị mỹ nhân diễm quan Lạc Dương bề ngoài thiên tiên nội tâm ma quỷ, chính là Liễu Sinh Hương không ai địch nổi của chúng ta, cũng là một vị gian thương hỗn thế tham tiền thành thói không hơn không kém. ( Hương Hương: Láo, ngươi bôi nhọ ta! Tiểu Biên: hắc hắc, ta chỉ giúp mọi người nhận rõ bộ mặt đích thực của ngươi thôi. Hương Hương: đóng cửa, thả Vô Trần.)
” Có phải thế không.”
Khách ăn quỵt nhìn đại mỹ nhân đi đến trước mặt thướt tha dừng lại, trong ánh mắt đáng khinh có chút tinh quang.
” Ta biết Khách nhân nhiều hơn tửu lâu cũng không chỉ có một vị mỹ nhân.”
” Sao, khách nhân là muốn trái ôm phải ấp, còn lấy món ngon mỹ tửu trợ hứng?”
Liễu Sinh Hương lúc này cười chắc chắn rất đẹp, mỹ lệ đẹp mắt, rất nhiều người thấy đều là sửng sốt, bao gồm khách ăn quỵt ăn cơm bá vương vô liêm sỉ này. Tuy đẹp không sao tả xiết, nhưng mỗi người đều đột ngột cảm thấy một trận hơi lạnh thấu xương, Liễu Sinh Hương mỉm cười đặt tay lên vạt áo khách ăn quỵt, đột ngột nắm chặt lại.
” Ngươi con mẹ nó bản mặt không biết xấu hổ, còn dám có chủ ý với Vô Trần của ta, ngươi muốn chết như thế nào nói mau!”
” Ta….”
Khách ăn quỵt trắng cả một mặt, miễn cưỡng xuất ra một chút mỉm cười.
” Sinh Hương…”
” Ngươi con mẹ nó còn dám gọi ta như vậy!”
Ba, tiếng tát vang dội thanh thúy, gương mặt tái nhợt của khách ăn quỵt in một dấu năm ngón tay thật đẹp.
” Liễu… Liễu đại gia…”
” Có rắm thì phóng, ngươi rốt cuộc trả tiền hay không?”
Nguy hiểm kề sát, gương mặt bạch ngọc của Liễu Sinh Hương phóng đại.
” Đừng, đừng, ta hôm nay thật sự không mang theo, nếu sớm biết ta chắc chắn sẽ mượn thần tài chút của, nhưng hắn gần đây cho vay nặng lãi, tiểu lão không có tiền, sợ là xương cốt cũng bị hắn hủy…”
Xung quanh cười vang một trận, Liễu Sinh Hương nở ra một nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.
” Hoá ra ngươi không sợ xương cốt bị ta hủy, thật là thú vị, thú vị.”
” Liễu đại gia, chính là cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám.”
Khách ăn quỵt sờ sờ hai gò má sưng đỏ.
” Còn không phải người kia nói với ta nơi này có hai nhân nhi còn hơn Hằng Nga Hậu Nghệ, bảo ta kéo tơ hồng cho bọn hắn… Còn nói, nếu ta giúp đỡ chu đáo chuyện tốt của họ, bữa cơm này họ chắc chắn vui lòng mời…”
” Láo, ngươi còn dám nguyền rủa ta cùng Vô Trần thiên nhân vĩnh viễn xa cách, ngươi mẹ nó chán sống.”
Lại là một cái tát vô cùng vang dội, hai gò má hồng nhuận trắng nõn của lão nhân lập tức biến thành mông khỉ, Liễu Sinh Hương hung tợn từ trên cao nhìn xuống, bỗng nhiên giật mình một cái.
” Ngươi là Nguyệt lão?”
Nguyệt lão đáng thương hề hề gật gật đầu, lão không hiểu gì bỗng nhiên lại bị hung hăng quạt cho một cái tát, Liễu Sinh Hương hổn hển.
” Cái… Cái kẻ đó nhất định là Nguyệt Dương, mẹ nó, lão tử trúng kế điệu hổ ly sơn của hắn, đều là tên xúi quẩy nhà ngươi làm.”
Hung tợn buông lão ra, Liễu Sinh Hương lấy vận tốc ánh sáng phóng lên lầu, mấy tháng qua, y vẫn gắt gao quấn lấy Lạc Vô Trần, hai người thật có thể nói thân mật khăng khít, không chút khoảng cách, trong lúc y trọn vẹn phát huy tinh thần cỏ dại, trong bấp bênh vẫn lập nhà giương cờ nước, năng lực chống trả công kích, năng lực phòng thủ bảo vệ, năng lực mặt dày cướp đoạt cũng được đề cao cực đại, nguyên nhân cuối cùng vẫn là không để một kẻ nào đó như hổ rình mồi có thể thừa cơ, y lại vì mười hai bạc gạt bỏ bảo bối yêu dấu, còn, còn cấp cho người kia thời gian quý giá đem Vô Trần bắt đi!
” Vô Trần Vô Trần Vô Trần Vô Trần….”
Liễu Sinh Hương hoa dung thất sắc, âm điệu cất cao cũng mang theo một chút run rẩy.
Thế giới một mảnh tĩnh mịch…
” Ngươi kêu đủ chưa?”
Thanh âm uy nghiêm lại băng lãnh, một trận gió nhẹ lướt qua, trong đại sảnh bỗng nhiên thêm một hắc y nam tử, mày kiếm mắt sao, khí vũ hiên ngang, y sam màu đen không gió vẫn bay, mang một cỗ khí phách vương giả, khóe mắt lướt qua người nào đó chuyển bi thành hỉ, ánh mắt băng lãnh lộ ra bất đắc dĩ thản nhiên, còn một chút sủng nịch người ngoài không thể phát hiện.
” Vô Trần, ta biết ngươi sẽ không bỏ ta!”
Liễu mỹ nhân hoan hô tung tăng muốn nhảy vào lòng người yêu thương nhung nhớ, lại bị một bóng dáng nhanh như chớp chắn chính giữa, cho nên, cuối cùng trong ngực mỹ nhân chính là một nam tử tuấn tú đắc ý cười đến vô cùng gian trá, dù ngay sau đó liền bị họ Lạc thưởng cho một miếng mắt gấu mèo.
” Vô Trần, ngươi thật xấu, ta trăm đắng ngàn cay chạy tới nhìn ngươi.”
Trình Giảo Kim tự dưng lòi ra vẫn không chịu buông tha vòng lấy eo Lạc Vô Trần, còn không quên làm nũng một cái thật to, cả lầu đều nghe thấy âm thanh leng keng long cong nổi da gà. Khuôn mặt màu mật ong của Lạc Vô Trần hiện lên một tầng màu đỏ khả nghi, muốn vận lực chấn khai lại sợ làm bị thương cái người nào đó được “chiều chuộng” không ai bằng.
” Nguyệt Dương… Ngươi…. Muốn…. Chết!”
Rốt cuộc Liễu đại mỹ nhân bùng nổ, xắn tay áo lên, mày liễu dựng thẳng, ánh mắt hung tợn, rất có khí phách phường vô lại lúc liều mạng.
” Các ngươi đều nháo đủ chưa!”
Một tiếng thét mang theo nội lực làm đầu mọi người cũng ong ong tác hưởng, Lạc Vô Trần vẻ mặt tức giận như tận thế giáng xuống.
” Không muốn chết thì mau cút!”
Đầu người động động, Khách nhân nhiều hơn tửu lâu nháy mắt sạch trơn, chỉ còn lại ba người quay quần thành một cục chính giữa đại sảnh, cuối cùng, Lạc Vô Trần lấy ưu thế tuyệt đối, đem hai mỹ nam tay trói gà không chặt chế đến khó có thể nhúc nhích, nhìn hai người bất động bị điểm huyệt đạo với tư thế quái dị, Lạc Vô Trần thở dài một hơi.
” Nguyệt Dương, ngươi vì sao muốn tới tìm ta?”
” Ta nhớ ngươi, Trần Trần.”
Nguyệt Dương vẻ mặt thâm tình nhìn Lạc Vô Trần khóe mắt giật giật, thanh âm cực kỳ bi ai.
” Ngươi vì cứu ta thiếu chút nữa hồn phi phách tán, cho nên ta cũng muốn trả giá vì ngươi, ta bây giờ đã tróc tiên cốt, ta muốn bạch đầu giai lão với ngươi.”
” Không được.”
Bác bỏ quả quyết khá nhất trí. Liễu Sinh Hương cảm động nhìn Lạc Vô Trần, nghĩ thầm ngươi rõ là ái nhân yêu dấu của ta biết rõ chỉ yêu một mình ta, bằng không hai người sao hiểu ngầm thống nhất.
” Ngươi là Thần quân thiên thượng, sao có thể tùy hứng làm bậy vì tục ái phàm trần.”
Lạc Vô Trần tràn ngập ý vị than thở, lời nói mang theo mất mát nhàn nhạt, hắn đã có Liễu Sinh Hương, từ nay về sau trở thành một gia đình bình thường, sống trong thế tục, lại không bị thế tục quấy rầy, chẳng lẽ, là vì nguyện vọng ưng thuận ngày đó sao? Lạc Vô Trần có chút giật mình, tiếp đó bật cười, xem ra bản thân chung quy quá mức đa tình.
” Trần Trần, lúc trước ngươi chắc chắn là ưng thuận nguyện vọng muốn cùng ta đầu bạc đến già, cho nên ta mới càng thêm kiên định quyết tâm, đúng không?”
Tróc đi tiên cốt, phải đau đớn phệ tâm hủ cốt thế nào, Nguyệt Dương vẫn tùy hứng như vậy. Lạc Vô Trần nhớ tới bản thân khi đó, mình sắp mất đi chủ tâm, lại vẫn yêu thâm sâu Liễu Sinh Hương như vậy, thâm sâu nhung nhớ Nguyệt Dương không thể quên được. Hoa Vong Hương chí linh chí tính thiên địa, lại vẫn tham không thấu một chữ tình, cho nên, tâm nguyện mấy vạn năm qua của hoa Vong Hương, lại chẳng qua chỉ là một câu ngạn ngữ phàm nhân: chỉ nguyện người hữu tình rồi sẽ thành thân thuộc, chỉ nguyện Liễu Sinh Hương cùng Nguyệt Dương đều hảo hảo mà sống, chỉ nguyện hắn trọn kiếp bình phàm, yêu hận tình thù chung quy là hoa trong gương, trăng dưới nước, huyết ảnh báo thù oanh oanh liệt liệt còn không bằng nhà trúc đạm nhạt tầm thường.
Liễu Sinh Hương thấy Lạc Vô Trần có khoảnh khắc thất thần, trong lòng càng gấp.
” Ta không cần biết quyết tâm gì đó của ngươi, gia hỏa ngươi quấn Vô Trần nữa, ta cho ngươi đẹp mặt.”
” Hừ, ai sợ ai nào!”
Trong đại đường bỗng nhiên thêm hai loài đấu khí…
” Đủ rồi, hai người các ngươi đều cút cho ta!”
Họ Lạc nào đó trước giờ hành động nhanh hơn nói chuyện đem hai vật thể không xác định ném ra lâu, nện bể vô số thứ.
Thế giới rốt cuộc an tĩnh, Lạc Vô Trần ngồi trên lầu nhàn nhã phẩm trà, ngoài cửa là đám người rộn ràng nhốn nháo, vây coi hai đại mỹ nam đánh nhau, khí thế ngất trời.
Nguyện vọng sao? Tuy thật lâu về sau có hai cái gia hỏa đáng ghét không ngại phiền phức quấn lấy hắn, uy hiếp dụ dỗ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng Lạc Vô Trần lại cười mà không đáp, nhìn hai kẻ dở hơi kia tiếp tục đấu đến ngươi chết ta sống thắng bại khó phân, đây là cuộc sống sao, tiểu đánh tiểu nháo, lại chịu chút dấm chua nhàn nhã, vô cùng đơn giản, lại phong phú vô danh.
Có nên nói cho họ hay không, Lạc Vô Trần có khi suy nghĩ, cuối cùng, hắn hạ một quyết định, chờ lúc bọn hắn từ từ tóc trắng phiêu phiêu, chọn một ngày đẹp trời rủ rỉ nói tới.
Chỉ nguyện người hữu tình rồi sẽ thành thân thuộc, đây quả thật là một nguyện vọng rất khó đoán sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.