Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 4:




Yêu thương ta, được chứ?
” Ngô, lạnh quá.”
Liễu Sinh Hương xốc chăn lên, lăn một cái liền rút vào trong chăn của Lạc Vô Trần.
“Cách xa ta một chút!”
Tiếng gầm giận dữ vang lên, nhưng chỉ có khí thế chứ không có động tĩnh.
” Hắc hắc, để ta hôn một cái đi..”
“Ngươi….. Ngô……”
Chăn lay động kịch liệt, còn pha lẫn tiếng cười đắc ý của Liễu Sinh Hương.
” Bảo bối, đừng lộn xộn, cái lão già ấy bảo ngươi không được tái động, coi chừng vĩnh viễn cũng tốt lên không nổi nha…. Ngươi đâu muốn cả đời cũng không xuống giường được phải không?”
Lạc Vô Trần đau này, hối hận này, sự tình sao lại phát triển đến nước này chứ?
“A…… Ngô… Đừng……”
Bị đụng đến bộ vị quan trọng, ma vương cũng chịu không được rên rỉ ra tiếng.
” Hắc hắc, bảo bối, ta thích nhất tiếng kêu của ngươi, tái kêu lớn một chút nữa đi”
“A!”
Tiếng kêu như giết heo vang lên, cảm nhận được một cái nào đó giống như đao cùn xỏ xuyên qua mình, Lạc Vô Trần toàn thân đều run rẩy, nam nhân này, ngày sau nhất định phải đem y bầm thây vạn đoạn.
” Hắc.”
Liễu Sinh Hương thỏa mãn rên một tiếng.
” Ngươi biết không, ta vừa gặp ngươi liền thấy hợp ý, ha ha, bộ dáng lãnh khốc tới như vậy….. Ngươi thật sự rất mê người……”
” Cút……. Ân….. A…….”
Cảm giác kỳ quái nào đó dần dần dâng lên, kèm theo thanh âm không khí trong thân thể bị trừu tống, lý trí từng chút bị hút ra khỏi đại não, Lạc Vô Trần sợ hãi, đó là cảm giác gì? Chẳng lẽ hắn lại cảm thấy khoái cảm từ tư thế khuất nhục thế này? Một bên bi ai nghĩ nghĩ, thân thể lại càng nóng rực, tiếng kêu thỏa mãn như không muốn ngừng lại xuất ra.
“Ân… Ngươi đừng quên, mạng của ngươi là do ta cứu….. Làm đệ tam phòng của ta được không… Ta nhất định sủng ái ngươi….. A…..”
Trong không khí tràn ngập vị tanh nồng. Liễu Sinh Hương ngã nhẹ trên người Lạc Vô Trần, bàn tay dao động ở bên eo hắn, dường như ý còn chưa dứt.
Lạc Vô Trần khuất nhục nhắm mắt lại, nam nhân cùng nam nhân chính là như vậy sao? Hắn thế mà lại ở dưới, ngẫm lại quả không thể chịu được, xem ra lần này thật sự bị thương quá nặng, gân mạch tổn hại nghiêm trọng, xương tay gãy, chân bị đâm thủng, bây giờ còn bị nam nhân thượng, chỉ sợ cả cuộc đời cũng chưa từng thảm hại tới vậy.
” Làm sao vậy, bảo bối….”
Liễu Sinh Hương hôn tới hôn lui mặt hắn, có chút miên mang, còn mang theo giọng điệu châm biếm. Ở chỗ sâu trong thân thể giống như bị thứ gì đấy hung hăng va đập một cái, trên miệng lại thêm trêu đùa.
” Ha hả, cũng không phải lần đầu tiên, sao còn như vậy chứ? Có phải muốn làm lại hay không hả, bảo bối….”
” Ta sẽ giết ngươi.”
Lạnh lùng trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, kẻ nhu nhược trói gà không chặt, chỉ là một tiểu lão bản tham tiền, nhân vật như vậy, hắn thậm chí không thèm giết y.
” Ha ha, ta đây sẽ khiến ngươi yêu thương ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.