Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 39:




Tiểu công tiếp tục công…
Thiên nhai ở trong tâm, rất gần cũng rất xa, có thể cả đời cũng không đến được, cũng có thể cả đời thân đều ở trong đó.
Lạc Vô Trần ôm Liễu Sinh Hương, họ đang ngắm trăng, lâu lắm rồi không nhìn kỹ ánh trăng, vẫn quang huy xán lạn như vậy, vẫn mỹ lệ mê ly như thế.
Trên mặt trăng là thế giới gì, cũng có yêu hận tình thù hay sao? Tranh danh đoạt lợi hay sao?
” Vô Trần, không nhiễm bụi trần… Tại sao lại gọi là Vô Trần nhỉ?”
Liễu Sinh Hương cười hơi nhạt, cũng cười chân thật, rất đẹp, rất say mê.
” Hơi giống pháp danh hòa thượng, ta gọi ngươi Vô Trần hòa thượng nhé!”
” Không khí đều bị ngươi phá hết.”
Dạy người khó thấy, Lạc Vô Trần mím môi, hắn từ trước đến nay số lần động thủ nhiều hơn số lần nói chuyện.
” Ha ha, ngươi xem mình đi, thanh tâm quả dục, làm sao giống một ma đầu được, hòa thượng cũng chẳng khác nhiều.”
Liễu Sinh Hương nhéo mặt hắn, trơn trơn mịn mịn, thật sự không phải cảm giác hảo bình thường.
” Vậy ma đầu là cái dạng gì?”
” Ân… Phải giết người không chớp mắt (cái này hình như không thiếu được), nơi nơi tìm hoan mua vui, phong lưu phóng khoáng, chốn chốn lưu tình…”
” Ngươi muốn ta có hoa tâm?”
” Hắc hắc, hoa tâm gì?”
” Ta chỉ muốn ngươi.”
Lạc Vô Trần ôm chặt y, ánh mắt thâm sâu như đêm tối dán vào y, đầu càng rũ càng thấp.
” Chỉ muốn một mình ngươi.”
Lạc Vô Trần đè y xuống thạch bàn, cũng bất kể đây là nơi công cộng, tóm lại, đã hôn đến quên hết tất cả.
Liễu Sinh Hương thì sao, y hưởng thụ nhắm chặt hai mắt, tay luồn vào trong tóc người phía trên, khóe miệng tràn ra một chút rên rỉ, vạt áo bán giải, phong tình huyễn mục nói không nên lời.
” Để ta có được ngươi đi…”
Thanh âm mê đắm, ngữ điệu băng lãnh của Lạc Vô Trần thêm một chút khàn khàn ***.
Thân thể vốn như nước của Liễu Sinh Hương bỗng nhiên cứng ngắc, tựa như bị tạc một gáo nước lạnh mùa đông vào đầu, cứ như vậy, y không phải thật sự liền trở thành mặt dưới?
Không được nha, trong lòng y hô to, muốn ổn định địa vị tiểu công thật không dễ dàng, nếu không cẩn thận nhuyễn xuống dưới, như vậy vĩnh viễn không có ngày trở thân lên.
Nhớ hồi trước có thể lừa ma vương lên giường, còn không phải dựa vào “Lấy ‘ cường’ lăng ‘ nhược"”, sau đó chính là vừa lừa vừa ghẹo vừa cuỗm, đều nhanh chóng sơn cùng thủy tận.
” Cái này…”
Cố sức đẩy người nào đó đang chìm trong mê muội ra, Liễu Sinh Hương thở hổn hển.
” Đây là trong viện của người ta.”
” Vậy thì sao?”
Bất cần, bất kể, ma vương đại nhân lại áp lên. Liễu Sinh Hương cũng nhanh thành cá chết.
” Hi hi..”
” Ai?”
Lộ chút hàn tinh, bỗng dưng công kích vào một góc nào đó, Lạc Vô Trần đã ngồi thẳng thân thể, đôi mắt hắn đen mà trầm tĩnh, không nửa điểm lo sợ.
” Hi hi… Muốn biểu diễn cũng đừng biểu diễn trước công chúng, ta cũng không phải không biết thẹn thùng.”
Trầm Ngọc mỉm cười từ trong bóng đêm đi tới, trường sam xanh nhạt vũ động theo gió, phiêu dật xuất trần.
” Ta không muốn ngươi xem.”
Lạnh lùng ương ngạnh, Lạc Vô Trần liếc nàng không tức giận. Liễu Sinh Hương lại ở trong lòng hô to vạn tuế, nếu không có nàng, e rằng mình đều bị lột ra ăn sạch, ngay cả chút vụn thừa cũng không dư lại.
” Tiểu đệ đệ Liễu Sinh Hương thông minh đáng yêu lại thanh tú, ngươi nên thương hương tiếc ngọc một chút, như ngươi vừa rồi, không đem người ta dọa chạy mất mới là quỷ.”
Trầm Ngọc đến gần một khối đại băng vạn năm nào đó, mặc dù hơi sợ bản thân cũng biến thành băng khối, nhưng vẫn đưa tay vỗ vỗ bả vai khối băng kia, trên mặt cười xán lạn.
” Ta không quấy rầy nhị vị, bất quá trong phòng rất ấm áp, sẽ không nhiễm lạnh, hơn nữa, nhị vị muốn làm cái gì ta cũng không thấy được.”
Nữ nhân kỳ quái, Lạc Vô Trần liếc ngang nàng, đem Liễu Sinh Hương kẹp dưới tay trở về ( Hương Hương hô to: tại sao mỗi quay về đều dùng phương thức này?)
Khóe mắt hơi nhếch, Trầm Ngọc cùng Liễu Sinh Hương nhanh chóng đối mắt, họ có âm mưu gì sao?
” Ngô…”
Lạc Vô Trần vẻ mặt ửng hồng, không kiên nhẫn vặn vẹo thân thể.
” Liễu… Ngươi này…. Hỗn… Hỗn đản..”
Trong phòng sắc đèn ảm đạm, chiếu đến gương mặt lúc sáng lúc tối của Liễu Sinh Hương, hơi có chút mùi ma quỷ.
” Hắc hắc, ngươi không biết sao, Trầm Ngọc ủng hộ ta vô điều kiện…”
Động mạnh thân, hai người đều phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn.
” Bảo bối, ngươi xem ngươi thoải mái ghê chưa, ngươi rất thích như vậy sao?”
” Cút… Ân… Ahh…”
Bất giác, Lạc Vô Trần uốn thân lên, mong muốn vào sâu thêm, khát vọng sâu thêm, là cái gì đây, có hạnh phúc bọn họ mong đợi sao?
Hay là tuyệt vọng.

36
Thế giới kia…
Chuẩn bị tốt chưa? Kì ảo, lộ trình thám hiểm mỹ lệ.
Có lẽ đây là đoạn đường chỉ có một người, cô đơn, yên lặng.
Cũng có lẽ đây là một thế giới không thể tưởng tượng, huyên náo ồn ào.
Có hoa khai, có mộng vỡ, có tâm đau.
Chỉ là không có dục vọng.
Dục vọng.
Hoặc đơn giản, hoặc bé nhỏ, hoặc gian tà.
Nơi này chỉ có một mảnh trời cao biển rộng, trống đến một cánh hải âu cũng không có.
” Chuẩn bị tốt chưa?”
Thanh âm nam nhân mang sự bình lặng không đồng dạng, bình lặng khiến người ta cảm thấy ngay sau đó chính là băng sơn nứt rạn.
” Ân.”
Lạc Vô Trần trả lời đơn giản, hắn từ trước tới giờ đều cân nhắc từng câu từng chữ, chỉ vì mỗi câu đều là lời hứa hắn phải phụ trách tới cùng.
Liễu Sinh Hương nhìn hắn, trên khuôn mặt hài hước trước giờ cũng là bình lặng.
Chỉ là bình lặng.
Y suy nghĩ gì đây, bỗng nhiên mày đẹp nhăn lại, là cái gì khiến y nghĩ đến nhập thần như thế, lại là nguyên nhân gì làm y thất thần như vậy.
” Nhân tâm, lúc yếu ớt nhất chính là lúc nguy cấp nhất, dục vọng cũng cường liệt nhất, cho nên muốn đi vào tâm một người, chẳng những cần pháp lực, còn cần kỳ ngộ.”
Kỳ ngộ, chính là cơ hội lúc nguy cấp nhất sao? Thế nào mới tính là nguy cấp nhất, là khoảnh khắc tử vong sao?
” Không sai!”
Huyết Ma nhìn ánh mắt Lạc Vô Trần, tối đen mà chợt lóe qua sợ hãi.
” Cái gọi là kỳ ngộ, chính là tử vong.”
Người sắp chết, hồn sắp diệt, trong nháy mắt tiêu vong này, có một không gian vĩnh hằng yên lặng, chết, thì cái gì cũng không còn, còn sống, không gian đó vẫn chưa mở ra.
Cho nên đó là một kỳ ngộ, kỳ ngộ trong nháy mắt sinh tử.
” Phải làm thế nào?”
Lạc Vô Trần dõi theo, không một chút do dự, hắn chỉ tin, lời hứa, nhất định phải thực hiện, bất kể sinh hay tử, chỉ cần đã làm, sẽ không hối hận.
” Ngươi phải hiểu được, nếu không thể tiến vào hồn phách của hắn, cũng không thể tiêu diệt dục vọng của hắn, ngươi cùng hắn, đều hồn phi phách tán, ngay cả đầu thai chuyển thế cũng không làm được.”
” Ta hiểu.”
Thâm sâu liếc Liễu Sinh Hương có chút mơ màng, khóe miệng Lạc Vô Trần nổi lên một nụ cười.
” Ta sẽ cứu hắn.”
” Muốn đi vào thiên nhai, Liễu Sinh Hương nhất định phải chết, chỉ có trong lòng tràn ngập yêu thương, tràn ngập quyết tâm, ngươi mới có thể chứng kiến hồn phách hắn sắp sửa biến mất, mà không từ bỏ ý định tiến vào tâm hắn.”
” Chính là như thế sao?”
Tựa hồ rất đơn giản, nhưng mình thật sự có quyết tâm đó sao, hai người thật sự có thể tâm ý tương thông sao? Người nói những lời này trên đời có rất nhiều, thời điểm sinh tử, tánh mạng có thể lấy để chứng minh, ai thật ai giả. Nhưng có ai có thể làm được đây, có lẽ chưa từng có.
” Ha ha, chúng ta có thể làm được.”
Liễu Sinh Hương ôm vai Lạc Vô Trần, dường như để khẳng định, y cắn cắn môi, cười xán lạn.
” Ta rất yêu hắn.”
Thật sự rất yêu sao?
Tại sao, một khắc kia, thấy trong ánh mắt như trăng lưỡi liềm của y quét qua một sắc thái mê hoặc.
Lạc Vô Trần thật sự rất yêu Liễu Sinh Hương, ngay cả chính hắn cũng khó hiểu, một đoạn tình cảm lại có thể trả giá nặng như vậy.
Hồn phi phách tán, đúng là khoảnh khắc đẹp như vậy, mọi sự vật thế gian, lúc đẹp nhất chẳng phải đều là giây phút nó tiêu vong sao? Sắc thái sa đọa bao phủ tử vong kia, khoảnh khắc mở ra địa ngục, đẹp quỷ dị sâu thẳm.
Tà dương tanh ngọt, như trường kiếm nhiễm máu, sợi tóc bạch sắc của Liễu Sinh Hương cuồng vũ trong gió, vũ điệu biến thành màu đỏ. Trong phút giây Huyết Ma đánh chưởng, vạn đạo hào quang phun ra, sắc thái chói lọi loá mắt, ngay cả trời chiều cũng phải bị nó nuốt hết, đây là sắc thái của linh hồn sao? Đẹp mà hoành tráng, trong ánh mắt màu đen của Lạc Vô Trần tràn ngập sắc trắng, vầng sáng hoa lệ, sáng đẹp đến muốn thổi mù mắt hắn.
Rất lâu, yên lặng rất lâu, tâm hắn chỉ chứa một người, người kia đôi khi cười cười nghịch ngợm, đôi khi làm một cái mặt quỷ kỳ dị, rất nhiều ảo tưởng linh tinh cổ quái, rất nhiều kiểu đắc ý dương dương tự đắc tiểu nhân, chỉ là, Lạc Vô Trần hắn vẫn cứ thích.
Hoa lệ rồi cũng tán đi, rốt cuộc phát hiện, thế giới chỉ còn lại một mình hắn, nơi này chính là trong tâm Liễu Sinh Hương sao? Cái thiên nhai hắn có thể chạm vào?
Một con phố, lạnh lùng không chút ý ấm, vốn nên là đêm đen không tiếng người, lại bị một tiếng khóc trẻ con cắt qua, tiếng khóc kịch liệt, bất lực, như muốn khắc vô tâm.
Một gian nhà gỗ nhỏ cũ nát, cánh cửa đã không còn, gió lạnh ngày đông ào ào quất tới, hài nhi nằm trong một mảnh cỏ tranh, cái mũi nhỏ nhỏ nhăn nhăn, khép lại hợp, đã khóc rất lâu sao, tiếng khóc khàn đặc, chỉ có thể rên rỉ ách tắc, Lạc Vô Trần nhìn nó, hài nhi rất nhỏ, lại có chút khó hiểu, hài tử nhỏ như vậy làm sao mà sống sót?
Bỗng dưng xoay người, phía sau đã thêm một thân ảnh, tâm mãnh liệt nhảy lên, người kia, là Liễu Sinh Hương.
Liễu Sinh Hương lạnh lùng liếc hài tử góc tường, đi qua, ôm lấy nó, tựa như nhặt lên một khối vải vụn.
Lạc Vô Trần lại ngây ra tại chỗ, Liễu Sinh Hương thẳng tắp xuyên qua thân thể hắn, không hề cách trở, hoá ra mình chỉ là một khán giả trong thế giới mờ mịt của y.
Dục vọng của y rốt cuộc là cái gì? Nơi này có thể tìm ra đáp án không?
Liễu Sinh Hương đã đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại, chằm chằm nhìn chỗ Lạc Vô Trần đứng, ý cười nổi lên khuôn mặt. Nhưng y vẫn xoay người rời đi, mạt cười bỡn cợt kia lại làm Lạc Vô Trần đỏ mặt. Y thấy được mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.