Ma Vương Đích Bán Mình Nam Hoan

Chương 8:




Ám Dạ nhuyễn ngôn an ủi khiến tâm trạng thấp thỏm lo âu của Thiệu Đê Vĩ rốt cuộc cũng được trấn định. Bởi vì y biết rõ Ám Dạ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thương tổn đến mình, y có thể tin tưởng hắn.
Thừa dịp Thiệu Đê Vĩ thả lỏng hết sức, Ám Dạ gia tốc động tác trên tay......
“A...... Dạ......”
Lần thứ hai trong cơ thể dâng lên khoái cảm khác thường, nhưng y lại không thể kháng cự được loại khoái cảm kỳ dị này, chỉ có thể liều mạng mà vặn vẹo thắt lưng mảnh khảnh.
“Thoải mái không?” Ám Dạ hỏi bằng thanh âm khàn khàn.
Thiệu Đê Vĩ nguyên bản vì dục vọng mà khuôn mặt thanh tú hồng nhuận lên, càng vì lời nói của Ám Dạ mà cháy sạch lửa đỏ.
Ám Dạ thấy vật nhỏ trong lòng hai má đỏ hồng như lửa, lại nhìn đến đôi mắt to bối rối bất an của y lóe ra một tia xấu hổ, hắn rốt cuộc không thể khắc chế được dục vọng mãnh liệt của bản thân, điên cuồng mà hôn lên hai cánh hoa ôn nhu non mịn của Đê Vĩ, tay lại chuyển động nhanh hơn.....
Tiếng rên rỉ dồn dập của Thiệu Đê Vĩ đều bị Ám Dạ nuốt hết, từng đợt từng đợt khoái ý mãnh liệt không ngừng đánh úp về phía y. Không thể thừa nhận y chỉ có thể ở dưới thân Ám Dạ phát run vặn vẹo, song chưởng mảnh khảnh gắt gao ôm chặt tấm lưng rộng lớn của Ám Dạ......
Rốt cục, Thiệu Đê Vĩ dưới sự âu yếm của Ám Dạ đã ở trong tay hắn bắn ra ** nóng bỏng...... (trong bản QT nó ghi là ** ấy, bạn vô tội =]])
Lúc này, Ám Dạ cũng buông cái miệng nhỏ nhắn sưng đỏ của y ra.
Thiệu Đê Vĩ không ngừng thở hổn hển, tinh mâu nhắm chặt đắm chìm trong khoái cảm vừa rồi......
Ám Dạ yêu thương hôn nhẹ lên mi mắt đang nhắm chặt của vật nhỏ, rồi sau đó khẽ liếm ** dính ướt trên bàn tay mình......
Thiệu Đê Vĩ vừa mở mắt đã nhìn thấy hành động phiến tình đó của Ám Dạ, ngay lập tức khuôn mặt lần thứ hai đỏ bừng lên.
Ánh mắt Ám Dạ dừng ở khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng dưới thân, nghĩ thầm, này vật nhỏ thật đúng là dễ dàng đỏ mặt, vì sao hắn trước kia không phát hiện ra nhỉ? Bất quá hiện tại không phải là thời điểm nghĩ đến chuyện này, bởi sau khi bắt gặp ánh mắt ươn ướt của vật nhỏ đang nhìn mình, dục vọng trong khố hạ hắn vì dục hỏa thiêu đốt mà càng thêm kiên quyết rục rịch đứng lên.
Khố hạ khó nhịn không ngừng thúc giục Ám Dạ, hắn đưa tay trái vuốt ve làn da trơn mềm vì khoái cảm mà ửng hồng cùng nóng lên của Thiệu Đê Vĩ, mà tay phải lại bá đạo hướng về phía u cốc của y tấn công.
Còn chưa khôi phục lại sau một lần khoái cảm, Thiệu Đê Vĩ đã bị động tác bất ngờ của Ám Dạ làm giật mình...... Y trợn to mắt, giật mình nhìn khuôn mặt tuấn tà của Ám Dạ vì dục hoả không thể phát tiết mà thống khổ cố nén.
“Ngươi......” Thiệu Đê Vĩ kinh ngạc nói không ra lời, có vẻ thất kinh.
Cảm giác được bàn tay Ám Dạ cố ý thâm nhập vào cổ gian cấm địa của chính mình, Thiệu Đê Vĩ hốt hoảng nắm lấy tay hắn ngăn lại.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Y nhìn ngân mâu mê hoặc kia mà run run hỏi.
“Đừng sợ, ta chỉ muốn cho ngươi thả lỏng hạ thể, bằng không chút nữa ngươi sẽ cảm thấy rất đau.”
“Rất đau?” Trong đầu Thiệu Đê Vĩ lóe lên một dấu chấm hỏi khó hiểu, nhưng mà còn không kịp hiểu rõ nguyên nhân, cái miệng khẽ nhếch lên của y lại đã bị Ám Dạ hôn trụ.
Mà bàn tay Đê Vĩ đang đè lại vẫn đang tiếp tục cố ý tham hướng u cốc của y.
Rốt cục cũng hiểu được ý đồ của Ám Dạ, Thiệu Đê Vĩ bối rối nghĩ muốn thoát ra, nhưng tay trái Ám Dạ đã cố định xương chẩm dưới của y, khiến y không thể động đậy. Đê Vĩ đành phải nhanh bắt lấy bàn tay kia của Ám Dạ, làm cho hắn không thể di động.
“Vật nhỏ, ngươi không tín nhiệm ta sao?”
Tiếng nói khàn khàn yếu ớt vang lên bên tai Thiệu Đê Vĩ.
“Không, ta tin tưởng ngươi!” Thiệu Đê Vĩ thấp giọng kêu, bởi vì trừ bỏ cha mẹ ra, Ám Dạ là người duy nhất có thể làm cho y toàn tâm tin tưởng. Đến chính bản thân y còn cảm thấy có chút khó hiểu về việc đó, dù sao bọn họ quen biết không lâu.
“Tốt lắm!” Ám Dạ hôn thật mạnh vào đôi môi đỏ mọng của y.
“A...... Đau......”
“Ngoan...... Lập tức sẽ không......” Ám Dạ thương tiếc hôn hôn lên trán Thiệu Đê Vĩ. Cảm giác được vật nhỏ đã bình tĩnh trở lại, lúc này ngón tay mới bắt đầu ôn nhu trừu sáp......
Nhưng cho dù hắn tái ôn nhu, Đê Vĩ vẫn cảm thấy rất đau đớn, y thống khổ nhíu chặt lông mày.
“A...... Không cần...... Ta từ bỏ...... Dạ, đem ngón tay ngươi rút ra, được không...... Ta van cầu ngươi...... Thật sự đau quá......” Nói xong lời cuối cùng, Thiệu Đê Vĩ rốt cuộc chịu không được mà nghẹn ngào.
Thanh âm nghẹn ngào của Thiệu Đê Vĩ khiến tâm Ám Dạ hơi chùng xuống. Nhưng nếu không có bước đột phá này thì việc hoan ái không thể nào thực hiện được. Mà dục vọng của hắn đang gào thét bức thiết muốn xâm nhập giày vò thân hình mảnh khảnh dưới kia lắm rồi......
Cho nên, Ám Dạ quyết tâm không để ý tới lời van xin của vật nhỏ trong lòng, cúi đầu che lại cái miệng của y, ngón tay lại trừu sáp với tốc độ nhanh hơn.
Mới đầu Thiệu Đê Vĩ là không thể chịu nổi mà mãnh liệt phản ứng, thế nhưng dần dần, y lại bị một cỗ cảm giác không thể nói thành lời mê hoặc chế trụ, cái đầu nhỏ nãy giờ lắc qua lắc lại, lúc này đã bất giác đình chỉ.
Hỗn tạp đau đớn cùng khoái cảm không thể nói khiến Thiệu Đê Vĩ nhịn không được ưm ra tiếng.
Ám Dạ biết y có cảm giác, vì thế lại đưa thêm ngón tay thứ hai vào.
“A......” Thân thể Thiệu Đê Vĩ giống như yêu cầu càng nhiều khoái cảm mà nhấp nhổm đong đưa.
Nhìn đến hai tròng mắt mơ màng, đôi môi khẽ hé mở thở dốc động lòng người của vật nhỏ, Ám Dạ có cỗ xúc động muốn lập tức tiến vào trong cơ thể y. Nhưng hắn vẫn cố nén lại, bởi vì Ám Dạ không đành lòng làm cho cục cưng của chính mình chịu tí xíu thương tổn gì, hắn muốn cho vật nhỏ trong lòng lần đầu nếm trái cấm phải thực sự sung sướng.
Cảm giác được hoa trong cốc kia đã không còn cứng ngắc như trước nữa, Ám Dạ lại đem ngón tay thứ ba sáp nhập bừa bãi vào u cốc nọ......
“A...... Cáp...... A......” Cái miệng nhỏ của Thiệu Đê Vĩ không ngừng dật ra khoái ý.
Điều đó khiến lý trí Ám Dạ như diều đứt dây, lập tức không do dự mà tiến công.
Cái miệng nhỏ nhắn vừa mới phát ra tiếng rên rỉ sung sướng, trong nháy mắt đã đổi thành âm thanh nức nở.....
“Đau...... Đau quá......” Nước mắt Thiệu Đê Vĩ theo tiếng khóc của y mà lăn xuống hai gò má trắng bệch.
Ám Dạ cường tự nhẫn nại xúc động, cúi đầu hôn lên nước mắt Đê Vĩ.
“Ngoan, lập tức không đau, ngươi nhẫn nại một chút nữa, được không?”
“Ô...... Ta không cần..... Thật sự đau quá...... Đau quá......”
Thiệu Đê Vĩ không để ý tới sự an ủi dịu dàng của Ám Dạ, ngược lại liều mạng vặn vẹo thân thể, một lòng thầm nghĩ làm cho dục vọng nóng rực đang ở trong cơ thể mình lọt ra ngoài, nhưng mà y không nghĩ tới hành động này của mình đã phản tác dụng hoàn toàn.
Dục vọng nóng rực đang ở bên trong người Thiệu Đê Vĩ, bởi vì bị y vặn vẹo ma sát mà càng thêm trướng to.
Ám Dạ kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay to ngăn chặn cơ thể đang ngọ nguậy không ngừng dưới thân mình.
“Không nên cử động!”
Mới vừa nói xong, vật nhỏ lại một trận lộn xộn, này thật khiến lý tính Ám Dạ hoàn toàn bay mất.
Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi bắt đầu đong đưa thắt lưng.
“A...... Ô...... Đau...... Ám Dạ...... Van cầu ngươi...... Buông tha ta...... Được không...... Ta thật sự đau quá......”
Âm thanh cầu xin thút thít của Thiệu Đê Vĩ làm cho tâm Ám Dạ thắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc rống thất thanh, nước mắt nóng bỏng chảy dài khiến hắn vô cùng đau lòng. Ngừng hay không ngừng ở trong đầu Ám Dạ xoay quanh, nhưng mà động tác chuyển động thắt lưng của hắn lại vẫn như cũ không có dừng. Đến cuối cùng dục vọng tăng vọt đã chiến thắng cận tồn đích lý trí......
Thiệu Đê Vĩ từ từ tỉnh dậy, nghiêng người y không khỏi nhăn lại mặt, tiếng rên rỉ yếu ớt từ trong đôi môi sưng đỏ khẽ bật ra.
“Ô...... Ân......”
Đê Vĩ cảm thấy được chính mình xương cốt toàn thân đều như đang tan ra, y lắc lắc cái đầu vẫn còn đang trì độn ngơ ngác, không biết chính mình vì sao lại như thế, mà đến khi nhớ được hết sự việc đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi đỏ bừng lên.
Nhớ tới đêm qua đủ loại...... A! Thật sự là mắc cỡ chết người...... Thiệu Đê Vĩ xấu hổ đưa tay lên che hai gò má nóng rực của mình.
May mắn là Ám Dạ đã sớm dời đi, bằng không y thật không hiểu mình sẽ dùng cái loại biểu tình gì đối mặt với hắn nữa.
Thiệu Đê Vĩ xoay người đến bên cạnh giường, khẽ thở dài.
Y chậm rãi ngồi dậy, thanh âm rên rỉ yếu ớt lần thứ hai phát ra, Đê Vĩ rất muốn tái nằm trở về nghỉ ngơi trong chốc lát, chính là cứ nằm như vậy ngược lại khiến y càng dễ dàng miên man suy nghĩ, cho nên y mới dứt khoát đẩy ra chăn xuống giường.
Đột nhiên, hai chân hư nhuyễn vô lực hại Thiệu Đê Vĩ thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất, may mắn là y đúng lúc bắt lấy giường trụ, bằng không chỉ sợ tiểu mông đáng yêu của y sẽ hôn lên sàn nhà.
Ngay tại lúc Thiệu Đê Vĩ đang cảm thấy thật may mắn vì đã không té ngã thì tại cổ gian y lại ồ ồ chảy ra ** bạch trọc, trong đó còn mang theo tơ máu đỏ tươi......
Xúc cảm lạnh như băng tại cổ gian khiến cả người Thiệu Đê Vĩ trở nên run rẩy, cũng khiến cho y xấu hổ đến toàn thân nóng đỏ......
Thiệu Đê Vĩ dựa vào trí nhớ mơ hồ mà tìm ra được Liệt Mị.
Hồ nước lượn lờ khói trắng nhìn giống như không sâu lắm, nhưng kỳ thực lại không phải vậy. Người không rành kỹ năng bơi lội, nói đơn giản chính là người không biết bơi, sẽ không thể dễ dàng đến được bên trong nước suối Liệt Mị, bằng không sẽ phải bị chìm đến ngập đầu, cuối cùng thậm chí còn bị chính nước suối nơi đây ăn mòn toàn bộ thân thể để làm nguồn sinh lực duy trì năng lực cho nước suối nữa.
Mà Thiệu Đê Vĩ mỗi lần đi vào Liệt Mị đều có Ám Dạ đi cùng, bởi vậy mà người không rành kỹ năng bơi cũng chẳng rõ sự lợi hại của nước suối Liệt Mị — Thiệu Đê Vĩ, vừa nhìn thấy ôn tuyền đã cao hứng đem tất cả mọi chuyện lẳng ra sau đầu, lập tức cởi bỏ quần áo, khẩn cấp tiến vào dòng suối ấm áp.
Một cước bước vào trong nước, Đê Vĩ kinh ngạc phát hiện nước suối so với tưởng tượng của y sâu hơn rất nhiều, đến độ y cơ hồ không thể chạm tới đáy, đang muốn thu hồi chân thì đột nhiên, chân còn lại bị trượt khiến cho cả người Đê Vĩ ngã vào trong Liệt Mị sâu thẳm......
“Ô......”
Sau khi liên tiếp uống vài ngụm nước Thiệu Đê Vĩ mới trồi được lên trên mặt nước, y liều mạng nhô đầu lên hô hấp và không ngừng quẫy đạp trong bối rối sợ hãi......
Nhưng mà, vừa mới trải qua một đêm tình cảm mãnh liệt như vậy khiến thân thể Thiệu Đê Vĩ không có nhiều thể lực, y rất nhanh liền tiêu hao tất cả khí lực của mình.
“Ách...... Ô...... Dạ...... Cứu ta......”
Thiệu Đê Vĩ vô lực hò hét, nước mắt chảy xuống, trong đầu hiện ra khuôn mặt anh tuấn của Ám Dạ.
Trong lòng không ngừng hi vọng, ít nhất trước khi chết, phải nhìn thấy Ám Dạ lần cuối.
Cho nên, y liều mạng vùng vẫy cánh tay, cố gắng nghĩ muốn trồi lên mặt nước......
“Cô...... Ô......”
Nước suối ấm áp không ngừng ộc vào trong miệng khiến y khổ sở nghĩ muốn phun, hơn nữa thân thể càng ngày càng ngập sâu trong nước, ý thức sớm vì thiếu dưỡng khí nghiêm trọng mà trở nên mơ hồ......
Rốt cục, Thiệu Đê Vĩ buông xuôi hai cánh tay bủn rủn vô lực, thân thể gầy nhỏ dần dần chìm xuống.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.