Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 90: Trước Cửa Bí Cảnh






Nhìn hai nàng nhắm mắt ngủ ngon, Dạ Khinh Ưu khẽ cười, giúp hai nàng đắp chăn rồi ra khỏi phòng.
Hắn thấy Phượng Thiên Nhã đang đứng đó chờ hắn, lúc này nàng sớm đã thay một bộ y trang khác, trang y của thiếp thân nha hoàn, kèm theo trên mặt là một lớp hóa trang biến thành một khuôn mặt thanh tú, kỹ năng ngụy trang của nàng quả nhiên đỉnh cao, không thua kém hắn chút nào.
" Cô gia có hài lòng không ạ… "
" Thiên Nhã, đừng gọi ta là cô gia nữa… Tạm thời như vậy đi.
"
Nghe nàng suốt ngày gọi hắn là cô gia làm hắn nhớ tới Thánh Nữ của Phượng Hoàng Yêu Tộc, cô nàng kia thật sự hắn không dám nghĩ tới.
Đánh cái lắc đầu, chỉ thấy Phượng Thiên Nhã hơi mờ mịt nhìn hắn, dĩ nhiên không biết tiếp theo nên xưng hô hắn thế nào.
Dạ Khinh Ưu cười đi qua phòng bên cạnh, lại nói.
" Được rồi, đi theo ta.
"
" Vâng.
"
Phượng Thiên Nhã ngoan ngoãn đi theo, vừa vào phòng, Dạ Khinh Ưu lấy giấy bút vẽ ra một bộ y trang, rồi đưa cho nàng.
Phượng Thiên Nhã nhìn vào trong hình, đưa mắt nhìn hắn tỏ vẻ không hiểu.
" Cô… Công tử, bộ trang phục này sao kỳ lạ như vậy? "
" Đúng rồi, đây là trang phục của một nơi ta vừa ghé qua… Gọi là trang phục hầu gái.
"
Nhớ tới kiếp trước hầu gái chính là chức nghiệp mà nam nhân nào cũng mơ ước bên người có một nàng.

Giờ đây đến thế giới này, hắn cũng có thể thỏa mãn ý nguyện này, hắn thấy không ai khác hợp với nó hơn Phượng Thiên Nhã cả, nàng toát ra tính cách khí chất của một hầu gái kiểu mẫu.
" Thiên Nhã, bộ trang phục này rất hợp với cô… Cô nên may vài chục bộ, tiện mặc thay đổi, về sau có khi còn có nhiều thêm vài người mặc nó.
"
" Vâng, công tử… "
Phượng Thiên Nhã cúi người lễ giáo đồng ý, Dạ Khinh Ưu khoát tay chặn lại, khẽ kêu.
" Gọi chủ nhân.
"
" Vâng, chủ nhân.
"
Phượng Thiên Nhã không thấy gì không đúng, dù sao thì nàng cũng là người của Dạ Khinh Ưu, là một phần của hồi môn đi theo tiểu thư.
Cho nên hắn nói gì nàng nghe đấy, thấy nàng ngoan ngoãn như vậy Dạ Khinh Ưu rất hài lòng.
Nhớ tới chuyện cần làm, Dạ Khinh Ưu liền dặn dò Phượng Thiên Nhã.
" Lần này Nguyệt Tàn Cổ Tích mở ra, ta phải đi một chuyến rồi.
Mọi chuyện ở đây giao cho ngươi giải quyết...!"
" Vâng, chủ nhân… Cứ để đó cho Thiên Nhã lo.
"
Hắn đã giải thích rõ để Phượng Thiên Nhã ở đây, chờ được phi thuyền của hắn đi đến, tránh để ai có ý đồ không tốt mà cướp mất Phi Đăng Thuyền.

Dù sao tu vi của Phượng Thiên Nhã cùng là Thần Tôn tam giai, thực lực Địa Tôn tiếp cận Thiên Tôn, không có mấy người ở Song Thiên Đại Lục có thể đánh thắng nàng.
Qua phòng Kiếm Si, định rủ hắn đi cùng, nhưng tên này kêu muốn bế quan tu luyện, Dạ Khinh Ưu cũng không làm phiền, tùy tiện thôi.
Nhìn hắn đóng cửa lại, Kiếm Si bĩu môi thầm nghĩ.
" Đi theo ngươi để ngươi tiếp tục show tình ái cho ta nhìn à… Ta thà bế quan còn hơn.
"
Dạ Khinh Ưu không muốn đi chơi một mình, nên hắn giục hai nữ đi cùng, dù trải qua đại chiến một đêm nhưng nhờ hắn giúp đỡ, cả hai đã dần khôi phục.
Nghe hắn muốn đi cổ tích, cả hai đều đồng ý không kiến nghị.

Ngay trước cửa điện Nguyệt Tàn Cổ Tích, nhiều thế lực đã bắt đầu tập trung lại.
Có cả người của Hỏa Vân Thần Quốc, Thượng Quan gia tộc, Tây Sơn Môn, Thanh Đạo Môn, Phong Linh Tông, Bạch Huyền Giáo, Đường Môn.
Vô vàn nhân sĩ có tiếng đều có mặt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cửa cổ tích đã đóng lại.
Vài tu sĩ tập hợp thành một nhóm, mong có thể giúp đỡ nhau.
Tây Sơn Môn dù nhận được tin tức Hà Đông Thành đã chết nhưng không có dấu hiệu bỏ qua cơ hội này, thậm chí mọi người đều biết đây là một hồi cơ hội cho Tây Sơn Môn bởi vì Hà Đông Thành chết thì người xứng đáng làm thiếu chủ kế nhiệm là Hà Nhất Đao, đây mới là nhân tài tốt nhất, cũng là đệ tử có thiên phú nhất Tây Sơn Môn.
Có thể nói Hà Nhất Đao còn phải cảm ơn Dạ Khinh Ưu nhiều đây.
Bên Hỏa Vân Thần Quốc, hơn 10 vị công chúa và hoàng tử xuất kích, có cả Hạ Kiêu và Hạ Thanh Thanh.
Mà đáng chú ý ngay cả Hạ Nhu Nhi cũng có mặt ở đây, nàng đang ở cùng một vị công chúa khác của Hạ gia là Nhị Thập Bát (28) công chúa - Hạ Ngư Ngạn.
Ba người Dạ Khinh Ưu vừa đến nơi, lập tức ánh mắt nhiều người liền dán lên, Dạ Khinh Ưu vẻ đẹp phi tiên, có thể hấp dẫn bất cứ ánh mắt của nữ nhân nào, ngay cả nữ nhân nổi tiếng băng lãnh như Hạ Thanh Thanh cũng bị hắn thu hút, tim gia nhịp một cái.

Hai nữ bên cạnh hắn tuy đeo khăn che mặt nhưng người ngu cũng biết chắc chắn là mỹ nữ, thậm chí thân phận cả hai nhanh chóng được lột trần, là Hàm Sương tiên tử và xú tiên tử Thượng Lan Kỷ Linh.
Hàm Sương mọi người có thể không quá để ý, dù sao Dạ Khinh Ưu ưu tú như vậy thì nàng lọt vào ma trảo của hắn là bình thường.
Điều mọi người kỳ quái một người như Thượng Lan Kỷ Linh hắn cũng thu, phải biết nữ nhân này nổi tiếng tính cách lẫn dung mạo không ai dám theo.
Bất quá thấy nàng như mèo con ngoan ngoãn nép một bên tay hắn, cả đám người đều có cảm giác không dám tin.
Nữ nhân kia dịu hiền như vậy từ lúc nào?
Thượng Quan Yến đang ở cùng Thượng Quan gia tộc, xung quanh nam tử bu quanh nàng vô số, nàng cũng chú ý tới hắn, hiện ra vẻ mặt bất ngờ.
" Không ngờ là hắn… "
Mà Hạ Nhu Nhi vừa nhìn thấy hắn liền giật bắn lên, mau chóng giấu mặt đi, không dám nhìn, trốn sau lưng của Hạ Ngư Ngạn, hai tay nàng siết chặt mép áo.
Hạ Ngư Ngạn kỳ quái nhìn nàng, hỏi.
" Nhu Nhi, muội sao thế? "
" Không… muội không sao, chỉ có chút lo lắng… "
Hạ Nhu Nhi miễn cưỡng cười, so với khóc còn khó coi hơn nhưng vẫn thu hút vô số ánh nhìn của nam nhân, trong đó có vài hoàng tử có suy nghĩ muốn nạp nàng làm phi rồi.
Hạ Ngư Ngạn vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ giọng an ủi.
" Nếu muội sợ thì chúng ta có thể quay trở về gia tộc… Ta đã hứa với tứ thúc là chăm sóc muội thật tốt rồi.
"
" Không… muội không sợ… "
Hạ Nhu Nhi không muốn về, nàng muốn mạnh mẽ hơn, ít nhất để cho nam nhân kia nhìn vào mà không còn chút coi thường nào với nàng.
Dạ Khinh Ưu cũng nhìn thấy Hạ Nhu Nhi nhưng hắn cũng không có đến chỗ nàng, hắn vẫn tiếp bước đi đến trước cửa Nguyệt Tàn Cổ Tích.
Chỉ thấy nơi này có hơn một trăm nhân mạng đang liên tục công kích vào cửa đá, một chút sứt mẻ đều không có, tu vi từ Thiên Huyền đến Thánh Linh cửu giai đều có.
Nhìn thấy mấy người này cứ lề mề như vậy, Dạ Khinh Ưu có chút không chịu được, liền bước tới.
Thấy một tiểu tử tuấn mỹ ung dung bước đến, một tên tu vi Thiên Huyền bát giai cười đe dọa.

" Tiểu bạch kiểm, về nhà với mẫu thân đi… chỗ này ngươi đi không được.
"
" Hừ, tướng công ta đi không được thì còn ai có thể.
"
Thượng Lan Kỷ Linh rút bạch kiếm chĩa thẳng cổ tên mới khinh thường người yêu nàng, Hàm Sương cũng không vui, cũng muốn giúp sư phụ một tay.
Dạ Khinh Ưu nhàm chán, thản nhiên bước tiếp, lần này tên kia không dám ngăn cản vì sợ nữ nhân kia đánh thật.
" Linh Nhi, mặc kệ… chúng ta đi tiếp.
"
" Vâng, tướng công… "
Giọng của Thượng Lan Kỷ Linh vang lên, êm dịu như hoàng yến làm đám nam nhân xung quanh lâm vào cuồng si, không nghĩ nữ tử này lại có âm thanh nhu cốt như vậy.
Hận lúc trước không kịp truy đuổi nàng để mỗi ngày lắng nghe tiếng nàng, đặc biệt còn có thể lắng nghe âm thanh này rên rỉ mỗi ngày.
Thấy Dạ Khinh Ưu tới trước cửa cổng, tất cả đều dừng công kích lại.
Tất cả muốn xem tên nam nhân đẹp mã này có gì tốt.
Hắn không quan tâm ai nhìn hắn, một cánh tay hắn vung lên, trong không gian lờ mờ nhìn từng ánh quang màu tím va chạm vào cánh cổng Nguyệt Tàn Cổ Tích.
Nhẹ nhàng vung tay rồi chắp tay sau lưng.
Rầm…
Cánh cửa Nguyệt Tàn Cổ Tích chỉ bị hắn vẩy nhẹ một cái đã bị đánh sập, lộ ra lối đi bên trong.
Tất cả mọi người há hốc mồm, không thể nghĩ tới Dạ Khinh Ưu lại lợi hại như vậy.
Lúc đám người tỉnh táo lại, Dạ Khinh Ưu đã cùng hai nữ nhân của mình tiến vào.
Bọn họ cũng lần lượt vào theo sau, bắt đầu cuộc thám hiểm cầu phú quý trong hiểm nguy...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.