Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 81: Đệ Tử Thanh Dương Tông






Cũng đã rất lâu chưa nếm trải tư vị cuộc sống bình thường, từ sáng sớm đã có người chuẩn bị nước tắm và đồ ăn sáng cho hai người, phải nói hai người được chào đón vô cùng nồng nhiệt, khiến Hàm Sương rất vui vẻ, còn Dạ Khinh Ưu không nói gì cũng sớm đã được dân làng quen rồi.
Ban ngày dân làng thường ra ngoài làm đồng án, còn Hàm Sương ở lại dạy lũ trẻ học chữ, Dạ Khinh Ưu chỉ ở một bên nhìn, thấy nữ nhân này thật sự rất chuyên tâm, Dạ Khinh Ưu nhàm chán nhìn thấy nam hài bị cắt lưỡi ngồi một góc, hắn suy nghĩ một chút rồi tiện tay sử dụng y thuật.
Đạt đến trình độ như hắn, đừng nói chỉ là bị cắt lưỡi dù là thân thể nát tương hay không còn thân thể thì hắn vẫn cứu được, chỉ qua một lát từ khi mấy y phu trong làng nhìn hắn chữa bệnh, liền to mắt mà khâm phục, không thấy hắn làm gì nhiều mà đứa trẻ kia liền có thể mở miệng nói được, vết cắt lưỡi cũng biến mất, cứ y như mọc ra cái mới.
Đối với mấy ánh mắt ngượng vọng hắn cũng không để ý, lạnh nhạt không nói, mà đám phu y cũng hiểu nam tử này không thích nói nhiều nên cũng không dám hỏi chi.
Hàm Sương còn truyền dạy công pháp tu luyện cho đám trẻ, Dạ Khinh Ưu nghi hoặc một chút với nàng, nói sao thì công pháp bổn môn không truyền ra ngoài, nàng cứ như vậy liệu không sợ bị trách mắng sao.
Hai tuần ở đây, tuy không dài nhưng cũng không thể nói là ngắn đặc biệt là với người thường, Hàm Sương cũng dần nhận ra nam nhân kia không hoàn toàn đáng hận như nàng nghĩ, nàng cũng dần mở lòng mình ra, chủ động học và làm tốt trách nhiệm của một nha hoàn.
Trong thời gian này, Hàm Sương đối với hắn cũng có bộ mặt tốt, không còn vẻ gay gắt phản nghịch, đôi khi còn quay qua cùng hắn bông đùa vài lúc.
Thật có lúc nàng nghĩ, nếu có thể như vậy cũng thật tốt.
Nàng vốn từng là một cô nhi không nơi nương tựa, cuộc sống từ nhỏ vốn cực khó khổ cực, ngày ngày phải sống lê lết tìm bữa ăn, nhiều khi còn bị đánh gãy tay chân, dù đau cũng không ai khóc cho nàng, cũng chưa từng có ai quan tâm.
Cũng may nàng được sư phụ nhìn ra tư chất tu luyện hơn người, đem về Thanh Dương Tông làm đệ tử chân truyền, thân phận siêu thoát, không còn trải qua cuộc sống đói khổ trước kia, nhưng từ khi nhập tông nàng không có việc gì khác ngoài tu luyện, từng ngày trải qua khổ đau, từ bỏ vui thú nhân gian chỉ để theo đuổi đại đạo vô định.
Đến giờ nàng vẫn tự hỏi bản thân muốn gì, nàng chưa từng biết, nhưng nàng cảm thấy rất quý phút giây hiện tại, tuy là chán ghét ở cùng Dạ Khinh Ưu một chút nhưng như vậy cũng làm nàng thỏa mãn.
Công pháp tu luyện của Thanh Dương Tông nàng cũng không ngại truyền cho những hài tử ở đây, cũng dặn kỹ chúng không được lộ ra ngoài.
Bất chợt âm thanh bạo nổ vang vọng, tiếng kêu la thảm thiết khiến nàng cảnh tỉnh, lập tức phi nhanh đi.
Ở ngay phía cổng làng, một nam tử mặc đạo bào màu xanh, bên trong có từng phiến viền trắng, giữa ngực có hiện hình đóa hoa bát giác lam nhạt, chứng minh thân phận đệ tử Thanh Dương Tông.

Tên đệ tử này cũng được xem là có vai vế trong tông, nội môn đệ tử Từ Hạc, hắn đánh bay một nam tráng trong làng, gân cốt của nam tráng kia gãy hết, miệng không ngừng chảy máu, mà mấy hài tử chạy ra liên tục khóc lóc, xem ra là hài tử của nam tráng kia.
Một đám dân làng bức xúc, chỉa mũi gậy, cuốc về phía Từ Hạc.
"Các ngươi là ai..
Vào làng của chúng ta tại sao lại đánh người."
"Hừ...!một đám kiến cỏ, bản tiên đến đây là vinh dự cho cái làng này rồi."
Từ Hạc mỉa mai cười, hắn dứt lời thì từ phía sau truyền đến âm thanh lạnh nhạt.
"Ngươi không cần phải nói nhiều với chúng...!Mau tìm cho ra Hàm Sương, ta cảm giác nàng đang ở đây."
"Sư huynh nói phải..."
Từ Hạc vậy mà khúm núm cười với một thiếu niên cưỡi tiên hạc, phía sau là hơn 10 đệ tử cũng mặc tông phục Thanh Dương Tông, thiếu niên dẫn đầu bối phận rất cao trong tông, là đệ tử của một vị thái thượng trưởng lão, tên Lam Phương.
Không dám chậm trễ giờ khắc, Từ Hạc quét mắt nhìn đám dân làng, tỏ ra vô cùng khinh thường, kiêu ngạo mà quát.
"Nhìn cái gì...!Mau nói ta biết, gần đây có nữ tử xinh đẹp không."
"Vị công tử này, có gì từ từ nói..."
Trưởng làng là một lão nhân cũng gần đất xa trời, đầu đã bạc hết nhưng vẫn khúm núm sợ đắc tội Từ Hạc.

Từ Hạc cảm rất chán ghét lão già lẩm cẩm, tay giương chưởng phong, nhẹ nhàng đánh bay trưởng làng, thân thể già nua không thể chịu được lực đạo dù chỉ là hời hợt của một đạo tu.
Không kịp để người trong làng hoảng sợ, cơ thể lão nhân đã biến thành một mảng thịt đỏ.
"Đó là cái giá nếu các ngươi dám nói dối...!Hiểu chưa."
Trước sự ngang ngược bá đạo của đạo nhân, những người bình thường như vậy thật khó phản kháng, cũng không thể manh động vì bên cạnh còn có người thân ở đây.
Từ Hạc nhìn quanh trong làng, hắn vung tay phá nát vài dãy nhà, đánh bị thương vô số người trong làng, mà bọn họ chỉ có thể căng mắt nhìn, tránh cho đám người này diệt cả làng.
"Dừng tay...!Ta ở chỗ này..."
Hàm Sương mau chóng chạy ra, khi nhìn cảnh tượng tan hoang, nàng trừng mắt nhìn Từ Hạc, vô cùng phẫn uất.
"Nếu như ta ở đây thì bọn họ cũng không có cách nào làm ta bị thương...!Ngươi nghĩ gì lại đi đập phá mọi thứ như vậy, hành động như vậy có khác nào chúng ta là đạo tặc không."
"Sư tỷ dạy rất phải..."
Từ Hạc không còn dám kiêu căng nữa, hắn cũng không nghĩ nữ tử này vì một đám kiến cỏ mà trách mắng hắn, nhưng hắn không dám cãi lại, ai bảo bối phận của nàng cao hơn hắn chứ.
Hắn quay đầu nhìn Lam Phương, chỉ thấy Lam Phương vẻ ngoài thanh tuấn bước khỏi tiên hạc, rất phong tư anh tuấn nhưng mấy nữ tử trong làng lại không một chút ngước nhìn, so sánh với vị công tử kia thì tên nam nhân này còn chưa đáng xách giày.
Hàm Sương cũng rất chán ghét, nhưng nàng cũng e ngại thân phận của nam tử này, nên đành cúi đầu nói nhỏ.
"Sư huynh..."
"Sư muội làm cho sư thúc và các vị sư bá lo lắng đấy...!Mà cả ta cũng rất lo lắng cho muội."
Lam Phương cười rất hòa nhã, hắn nhìn Hàm Sương che giấu ý định rất sâu, tỏ ra mình là một sư huynh đáng ngưỡng vọng.
Hàm Sương cũng không có nhiều ý định với hắn, chỉ cười đáp lại, nàng nhìn phía đằng sau, biết bản thân khó lòng ở lại thêm, cuối cùng vẫn phải rời đi.
"Ngươi gây sự ở đây...!Có từng nghĩ đến hậu quả."
Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng bước ra, giữa một đám dân làng mang theo ánh mắt tôn kính nhìn hắn, chỉ thấy hắn thần kỳ chữa khỏi cho trưởng làng, còn giúp những người bị thương khôi phục, thậm chí nhìn so với trước kia còn mạnh khỏe hơn.
Lam Phương nhíu mày nhìn lại, hắn hơi kinh ngạc, không ngờ tới trên đời còn có dạng nam tử mỹ dung đến vậy, cũng cảm thấy bị đả kích không hề nhẹ.
Từ Hạc cũng nảy ra lòng ghen ghét, hắn nhìn vào Dạ Khinh Ưu tức giận, quát.
"Ngươi dám vô lễ với sư huynh..."
"Câm mồm..."
Dạ Khinh Ưu không hề di động tay, nhưng một cây cọc dài tại tự động đâm xuyên qua miệng Từ Hạc, máu đỏ nhuốm bỏ buông rơi, mà trên thân hắn cũng bị đóng thành hình thập tự, thê thảm vô cùng.
Dù cho gã có đau đớn cũng vô vọng gào thét.
Đồng môn bị đánh, đệ tử Thanh Dương Tông đâu thể đứng nhìn, hận hận nhìn Dạ Khinh Ưu, mà bọn chúng không có tư cách ra tay, chỉ kịp thảm hét một cái lại biến thành những cỗ thi thể nằm trên đất, ít ra vẫn còn nhìn thấy nhân dạng.
Dạ Khinh Ưu không thích chơi trò ngưu bức, nên hắn ra tay không chút nương tay, chỉ để lại Lam Phương hoảng hốt, mồ hôi chảy dài đang cố đứng vững đối mặt với Dạ Khinh Ưu, chính thức đã hiểu rõ ác ma là như thế nào, không cho hắn cơ hội hay phản kháng mà ra tay dứt khoát và tàn nhẫn.
Hàm Sương cũng thấy không ổn, nàng sớm biết Dạ Khinh Ưu là loại người nào, liền mau lẹ che chắn trước người Lam Phương, mở giọng.
"Tha cho hắn..."

"Tha?"
Dạ Khinh Ưu nhìn nàng, hắn không nói, mà trong giây lát, Lam Phương đã vội đánh một chưởng lên người Hàm Sương khiến nàng bay về chỗ Dạ Khinh Ưu, máu tươi nàng phun ra thấm trên y phục Dạ Khinh Ưu, cơ thể mềm yếu rơi rụng nằm trong lòng hắn.
"Xin lỗi sư muội...!Ta chưa muốn chết..."
Trên người Hàm Sương còn có dán một "Hỏa Bạo Phù" ngũ phẩm, đủ để làm bị thương cả Thiên Huyền cảnh.
Một vụ nổ vang lên, lửa cháy mịt mù, phạm vi vài xích xung quanh bị san phẳng cũng do Dạ Khinh Ưu bao bọc lại, nếu không thì cả người trong làng đều chết hết.
Bụi tan, khói mất, Lam Phương từ sớm đã leo lên lưng hạc chạy mất, còn Dạ Khinh Ưu ôm lấy Hàm Sương không chút tổn thương, hắn nhẹ nhàng giúp nàng khôi phục thương thế, mắt băng lãnh nhìn lên cao.
"Làm nha hoàn ta bị thương...!Chết..."
Đứng trên lưng hạc, rời xa nơi cũ hơn ba trăm dặm, cứ tưởng bản thân đã an toàn, nào ngờ hắn chưa kịp đắc ý đã nhận một vệt sáng đâm xuyên người, mắt nhìn xuống chưa kịp hoảng sợ, mau lẹ lấy ra đan dược trị thương, chỉ là vô dụng.
Cơ thể hắn tự nhiên bị cắt phẳng, từng mảng thịt đỏ rơi rụng trên không trung, mà linh hồn hắn cũng bị xoáy nát trong vòng luân hãm, cảm giác đau đớn tuyệt vọng không cam lòng nhìn thế gian lần cuối.
Hắn chính là thiên kiêu một thế hệ, là nhân tài đệ nhất của Thanh Dương Tông, rốt cuộc tại sao lại phải chết như vậy.
Nếu có thể trách chỉ có thể trách kẻ mà hắn đắc tội lại là Dạ Khinh Ưu.
Từ phía xa bay tới một nữ tử cưỡi tiên kiếm lướt tới, nàng dáng người so với Hàm Sương còn căng đầy hơn, trên mặt cũng mang một chiếc mạng che mặt, nàng bay tới chỗ tiên hạc, nhanh tay cầm lấy một lệnh bài, chỉ nhìn nàng liền nhận ra thân phận của chủ nhân lệnh bài.
Bản thân liền lo lắng, cấp tốc hối hả chạy đi, đến khi tới nơi, phát hiện Hàm Sương đang máu đỏ nằm trong ngực một nam tử, nàng tức giận giương tiên kiếm phi xuống, giọng nói trong trẻo lắng đọng.
"Nghịch tặc, thả đồ đệ ta ra."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.