Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 66: Thiếu Nữ Trong Lòng Dung Nham






Trên có Thiên Đạo, dưới có Tà Thần.
Tà Thần chính là một tồn tại khủng bố có thể chống lại Thiên Đạo, hay có thể nói là thể đối nghịch của đại đạo.
Con người có 7 đại tội: tội đồ kiêu ngạo, tội đồ tham lam, tội đồ dâm dục, tội đồ phẫn nộ, tội đồ tham ăn, tội đồ đố kị, tội đồ lười biếng.
Bảy tội đồ tạo nên Tà thần, và cũng chính Tà thần đã làm cho 7 tội đồ này ngày càng lớn mạnh.
Mười vạn năm trước, Tà Thần từng có ý định nuốt chửng thiên đạo nhưng thất bại, cuối cùng bị đánh cho tan nát hồn phách gần như bị xóa sổ, 7 tội đồ có người chết, kẻ bị trọng thương trong đó có kẻ có lẽ còn sống đến tận giờ.
Mà từng là Thánh Vực của vạn tộc lại bị đánh cho tan nát, không gian và thời gian bị xé rách tạo ra tình trạng Thần giới và hạ giới hợp nhất chia ra làm nhiều vực như hiện tại.
Khi ở ma giới, Dạ Khinh Ưu từng tiếp xúc và va chạm cùng 3 trong 7 tội đồ, dù bọn chúng đều là tội đồ tân nhiệm nhưng sức mạnh thì rất ít ai có thể chống lại, ngay cả Chí Tôn cũng chưa chắc có khả năng làm bị thương nặng đám tội đồ này, ngay cả Dạ Khinh Ưu khi vừa thành tựu Ma Đế vẫn không có nắm chắc giết được bọn chúng.
Vì vậy tội đồ lợi hại thì Tà Thần còn ghê gớm gấp trăm vạn lần, thậm chí qua vạn năm tích lũy thì điểm tín ngưỡng chi lực càng thêm hùng mạnh, nếu có cơ hội cải tổ thì thiên địa này còn có ai là đối thủ, thiên đạo thì lần giao thủ trước đã sớm mất hết đạo nguyên không còn như trước.
Dạ Khinh Ưu rất muốn hỏi thêm vài tin tức nhưng khi thấy hồng ngọc giữa trán tên Ám Lệ Quỷ lóe lên, hắn liền biết không ổn.
Trong nháy mắt hắn đã xuất hiện tại bên cạnh Hàn Tuyết Kỳ ôm chặt lấy nàng rồi lập tức biến mất.
Vừa đủ lúc này phía bên dưới hầm rung động mãnh liệt, tiếng nổ lớn vang vọng khắp tứ phía, gần ngàn dặm xung quanh bị xóa sổ không còn một chút vết tích, tòa tháp cao lớn bị vụ nổ làm cho chấn động dù có được gia cố chắc chắn nhưng cũng phải bị đổ sập.

Thậm chí nếu không phải là Dạ Khinh Ưu dùng vực che chắn giảm đi uy lực thì có nguy cơ hạ vực này bị tàn phá toàn bộ, một vụ tự bạo của "Địa Tôn" không phải là thứ một tiểu vực như vậy có thể chịu đựng được.
Hàn Tuyết Kỳ cũng là vô cùng thất kinh, nàng có tự hiểu uy lực của vụ bạo nổ kia khủng khiếp cỡ nào, không nghĩ tới lại bị một thiếu niên dễ dàng "đóng hộp" như vậy.
Nàng còn nghĩ bản thân từng là Thiên Tôn ít nhiều vẫn có thể trợ giúp cho hắn sau này, nhưng khi nhìn cảnh tượng này thì nàng đã hiểu bản thân không có khả năng trả ơn cho hắn dễ dàng như từng nghĩ.
Dạ Khinh Ưu mắt liền nhìn về hướng vụ nổ tự phát, từ khi tên tộc nhân Ám Lệ Quỷ tự bạo thì hơn vài chục ức người đều kéo theo chết cùng, mà tòa tháp gần như bị xóa sổ, kỳ lạ là phía bên dưới tháp không hề bị tác động nhiều, thậm chí còn lan tỏa hỏa tinh khí đang tuôn trào ra ngoài ngày càng nồng đậm, mãnh liệt.
Trông thấy từng sợi móc màu đỏ quấn quanh tòa tháp cũng không có vấn đề, nhìn thấy nó thu gọn dần dần chui sâu xuống lòng đất, thấy cảnh này Dạ Khinh Ưu thấy không yên.
Hàn Tuyết Kỳ hai mắt sáng rực nhìn xuống phía dưới, thân thể lay động trong ngực Dạ Khinh Ưu làm hắn chú ý, mắt nhìn qua thấy đôi mắt nữ nhân tràn đầy khao khát, liền nhớ tới việc nàng ở đây có thể liên quan tới phía dưới liền mở miệng hỏi.
"Hàn tiểu thư, phía bên dưới có thứ gì thu hút cô sao."
"Ưm...!Có thứ ta rất cần."
Hàn Tuyết Kỳ lại không có phủ nhận, nàng thẳng thắn bộc lộ mục đích của mình, nói sao thì chính hắn cũng cứu nàng, giấu hắn cũng vô dụng.
Thấy vậy Dạ Khinh Ưu không có hỏi thêm nàng, mà trực tiếp lao xuống phía dưới, xuyên qua màn chướng khí mà xuất hiện giữa lòng hỏa tinh khí, một màn quang nhàn nhạt bao bọc giúp cho Hàn Tuyết Kỳ không còn cảm thấy nóng.
Nàng quay đầu liếc qua hắn biểu lộ cảm kích, sau đó mới tập trung nhìn xuống phía dưới, hai tay tụ lại tạo ra kết ấn, trong tay ném ra một mảnh phù lục, trong chốc lát nó hóa thành vầng sáng màu xanh bay vút đi, nàng liền nói.
"Đuổi theo nó."
Dạ Khinh Ưu nghe theo liền ôm nàng bay đằng sau mảnh phù lục, chui vào trong lòng dung nham nóng hổi mà dần dần đi xuống phía dưới.
Dòng hỏa nham này thật sự vô cùng sâu, ngay cả Dạ Khinh Ưu trước kia cũng chưa từng gặp, mà nồng độ hỏa linh khí tinh thuần khi xuống bên dưới lại càng đậm.
Qua hơn một khắc thời gian, Dạ Khinh Ưu cùng Hàn Tuyết Kỳ mới xuống tới một vùng không gian thoáng.

Vừa tiếp xúc mặt đất ấm bỏng, Hàn Tuyết Kỳ cũng tự thoát khỏi người hắn, mắt nhìn quanh nhanh nhẹn tìm kiếm vật gì đó.
Dạ Khinh Ưu tùy ý nàng, hắn cảm thấy rảnh rổi nên cũng nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng ở một bóng người đang chôn sâu trong lòng dung nham, phải nói là người kia đang tắm trong hỏa dịch nóng chảy mà không chút dấu hiệu bị thiêu cháy, thậm chí khí tức xung quanh dáng người kia đang có xu hướng càng mạnh mẽ hơn.
Vì nàng nằm sâu trong lòng dung nham nên với tu vi hiện tại, nhãn lực của Hàn Tuyết Kỳ còn chưa đủ để nhìn.
Lúc hắn chú ý tới dáng người kia thì cũng nhận ra bao xung quanh nàng còn có một dải những dây leo màu đỏ, cũng chính là thứ bao xung quanh tòa tháp lúc trước, khi đó hắn còn không thèm để ý nhưng hiện tại thì hắn đã biết đây là vật không đơn giản.
Nhìn thấy sợi dây chằng màu đỏ đang có ý định quấn lấy người nằm trong đó từng chút đang phá bỏ màng bảo bọc che chắn bảo vệ xung quanh.
Dạ Khinh Ưu cảm thấy không yên tâm, vì vậy hắn liền vung tay, một luồng ám lưu phóng thích trong tích tắc đã bao xung quanh sợi dây chằng, từng chút thôn phệ nó, sau cùng vì sợ hắc ám công kích của hắn mà sợi dây đỏ kia liền rút lui, ngay cả Dạ Khinh Ưu cũng không biết nó biến đi đâu mất.
Khi tà vật đã lui ra thì hỏa tinh linh khí xung quanh liền như thủy triều quấy động mạnh, từng luồng một hướng về bóng người trong hỏa dung kia mà tiến đến.
Trong một khoảnh khắc mà không khí như nóng chảy, tất cả hỏa nham xung quanh đều đổ dồn như thác về hướng một người.
Dần dà, hỏa tinh linh khí xung quanh dường như đã biến mất, chỉ còn lại một chút khí lưu hỏa mang nhàn nhạt.
Giữa không trung xuất hiện một bóng người mềm mại, đây là một nữ tử với mái tóc đỏ rực như lửa, da thịt trắng không tỳ vết, khuôn mặt xinh đẹp đến vạn hoa ganh ghét, thậm chí so với Hàn Tuyết Kỳ thì đẹp hơn 2 phần.
Đôi mắt đóng chặt lộ ra vẻ ngây thơ, mà toàn thân lại không hề có chút vải che thân, cứ bại lộ xuân quang ra ngoài, nàng cuộn người lại dần dần nhẹ nhàng mà rơi xuống.
Dạ Khinh Ưu thấy mỹ nữ vậy mà rơi trước mặt hắn, theo bản năng hắn liền giang tay ra đỡ, hai tay cuối cùng cũng ôm hết mỹ nữ vào lòng, mắt hắn nhìn thân thể kiều nộn mà tránh không thoát ngắm nhìn một phen.
Sau vài phút, đôi mắt nhỏ nhắn dễ thương liền mở ra, nàng nhìn như một vị công chúa xinh đẹp vừa mới ngủ dậy, mang theo nét ngây thơ, thanh thuần.
Vừa thấy nàng mở mắt theo bản năng hắn muốn đặt nàng xuống, không ngờ lập tức thiếu nữ kia liền vừa thấy hắn đã hai mắt sáng như ngọc, lộ ra vẻ vui sướng, giang hai tay ôm lấy hắn, miệng chúm chím phát ra âm thanh trong trẻo.
"Tướng công...!Cuối cùng chàng cũng tới tìm ta."
Dạ Khinh Ưu ngây dại giây lát, hắn nhíu mày nhìn mỹ nữ đang ôm lấy hắn trong ngực, không biết sao lại thấy quen thuộc.
Hắn không có đẩy nàng ra, dù sao được một mỹ nữ như vậy chủ động ôm ấp còn ra vẻ đạo mạo làm cái gì.
Hắn nhìn xuống gương mặt đang làm nũng của nàng, hỏi.
"Tại sao lại gọi ta là tướng công."
"Bởi vì tướng công là tướng công."
Hai mắt tròn của nàng long lanh nhìn lên, không hiện ra một chút giả dối, vừa đáng yêu lại vừa xinh đẹp hấp hồn khiến ngay cả nam nhân như Dạ Khinh Ưu cũng không nỡ tạo ra một chút tổn thương.
Giọng hắn dịu lại, mang theo chút trìu mến nói.
"Ta là tướng công của nàng.
Vậy nàng là ai."
"Ta..."

Nói tới đây thiếu nữ liền đơ lại, nàng nhăn nhó hàng lông mày, ra sức vuốt vuốt trán, cuối cùng vẫn là không thể đưa ra câu trả lời.
Hàn Tuyết Kỳ từ nãy tới giờ mới chú ý tới tình hình bên này, khi nàng nhìn thấy Dạ Khinh Ưu ôm lấy một nữ nhân khỏa thân còn tỏ ra thân mật, không biết vì sao nàng lại cảm thấy khó chịu.
Mặt hơi sầm tối đi tới, nàng nhìn đến thiếu nữ thậm chí còn xinh đẹp hơn nàng đang ở trong lòng nam tử không ngừng phũ mặt tỏ ra khó khăn.
Khi thấy vẻ trẻ con còn mang theo chút mê hoặc, theo bản năng Hàn Tuyết Kỳ không thể sinh ra chút nào chán ghét với thiếu nữ, nàng thấy nữ nhân vẫn đang khó khăn nhớ tên, lại nghe tới vài lời giải thích của Dạ Khinh Ưu liền cúi đầu bên cạnh thiếu nữ, lấy ra một cái trường y che trên thân thiếu nữ, sau đó mỉm cười ôn nhu.
"Không cần phải cố làm gì.
Muội không nhớ thì tạm thời để ta đặt cho muội một cái tên."
"A.
Tốt nha."
Thiếu nữ vừa nghe liền tỏ ra hí hửng, mặc kệ trước kia có tên hay không, nàng chờ đợi nhìn vào vị tỷ tỷ xinh đẹp giúp nàng có một cái tên mới.
Hàn Tuyết Kỳ thấy thiếu nữ xinh đẹp như vậy, liền suy nghĩ ra một cái tên đẹp, nhưng không chờ cho nàng nghĩ ra, Dạ Khinh Ưu đã nói.
"Vậy gọi là Hỏa Linh Nhi đi."
"Hỏa Linh Nhi...!Hỏa Linh Nhi...!Hay quá, tên tướng công đặt cho ta."
Hỏa Linh Nhi không hề cảm thấy có gì không hay, thậm chí đối với cái tên Dạ Khinh Ưu đặt cho nàng còn cảm thấy rất yêu thích.
Hàn Tuyết Kỳ liền không nói gì, nàng quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu mắt hơi khác lạ, cuối cùng vẫn là không nói gì, coi như chấp nhận cái tên Hỏa Linh Nhi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.