Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 41: Có Phải Là Ghen






Diệp Trân Y nhìn vào quầy hàng bán đầy những vật trang sức nhỏ nhắn, đôi mắt nhỏ của nàng liền sáng lên, dù sao cũng là nữ nhân nên nàng rất yêu thích mấy thứ này là điều hiển nhiên.
Dạ Khinh Ưu rất thản nhiên mà mua một cái kẹp tóc hình hoa tuyết làm vô cùng tinh xảo, giá tới 5 lượng bạc, hắn trả giá một chút cuối cùng cũng mua với giá 4 lượng.
Sau khi cẩn thận cất đi kẹp tóc, hắn mới quay qua nhìn Diệp Trân Y một bên, mở giọng.
"Diệp cô nương có muốn một cái trâm cài tóc, ta sẽ mua tặng cô.
Dù sao trước đó cũng nhận được giúp đỡ của cô nương rất nhiều."
"A...!Không cần đâu."
Để một nam tử tặng trâm cài tóc, dù ngốc cũng hiểu đây là ý gì, Diệp Trân Y xấu hổ ửng đỏ hai má vội vàng mở lời từ chối.
Mà Dạ Khinh Ưu như không để ý, chỉ cười một cách ngốc nghếch mà đi tới quầy hàng nói.
"Cô nương không cần ngại, ta không thể làm gì để tạ ơn nàng.
Chỉ đành bỏ tiền mua chút lễ mọn."
"Đã bảo không cần mà..."
Diệp Trân Y thật chịu hết nổi, thẹn thùng không ngớt, thấy hắn như không nghe đang suy tư nhìn vào quầy hàng chọn trâm cài tránh không thoát sự khổ sở, như vậy thì nàng sau này làm sao mà ăn nói với Lâm Thiên đây.
Cuối cùng hắn cũng chọn được một cây trâm cài bằng thanh ngọc khắc họa đôi bướm xinh đẹp, ngay lập tức hắn đã kích động cầm lấy đưa trước mặt ông chủ mà hỏi.
"Ông chủ, cái kẹp tóc này giá bao nhiêu."
"20 lượng, Chắc giá không giảm nữa."
Ông chủ tiệm vừa nhìn là biết thiếu niên này muốn lấy lòng nữ tử kia, liền nâng giá lên, Dạ Khinh Ưu nghe lão hét giá mắt có một tia sắc lạnh nhưng liền đè xuống, khuôn mặt hiện ra vẻ bối rối phức tạp, cuối cùng vẫn là cắn răng ném ra 20 lượng.

"Được, 20 lượng.
Ta mua."
"A...!Không cần phải vậy, ta cũng không có cần mà."
Diệp Trân Y biết 20 lượng với người thường không phải là con số nhỏ, lập tức hoảng lên mà nói, nhưng thấy nam nhân kia vẫn kiên quyết không chịu nghe, nàng cũng đành buông xuôi.
Mắt nhìn cái trâm cài tóc trên tay nam nhân mà quả thật rất yêu thích, chỉ là tại sao lại là cặp bướm uyên ương.
Chẳng lẽ là hắn đang ám chỉ điều gì đó, nghĩ tới nam nhân có tình cảm với mình, Diệp Trân Y khó khăn thở dài không biết nên làm sao cho phải.
Từ chối thì có thể làm hắn thương tâm, mà chấp nhận thì lại không ổn.
Đúng lúc Dạ Khinh Ưu muốn giao tiền lấy cái trâm cài thì giọng nói thanh thúy của một nữ nhân vang tới, mang theo vài phần bá đạo.
"Ta ra giá 50 lượng mua cái trâm cài này."
Dạ Khinh Ưu nhíu mày quay lại, lập tức liền cứng đờ, lần này thì hắn thật lòng cứng người, vì người vừa ra giá kia chính là Quan Nhược Cơ.
Nàng mặc một bộ váy trắng bó sát đứng giữa dòng người như tiên nữ giữa đồng, vô cùng nổi bật.
Quan Nhược Cơ lúc đầu còn không có tâm trạng đi dạo, nhưng vì Tần Khải đến gặp mời nàng ra ngoài đi dạo nên nàng đành phải đi theo, nói thế nào thì thân phận của nam nhân này cũng không tầm thường.
Dọc đường nàng không nói một lời cho tới khi nhìn thấy Dạ Khinh Ưu vì một nữ nhân mà mua một cái trâm cài tóc.
Không hiểu sao trong lòng nàng không thoải mái, vì ghen sao, nàng không nghĩ vậy, nói sao thì nam nhân kia vẫn là kẻ hãm hiếp nàng đấy.
Có lẽ là do nàng không quen nhìn bộ mặt dối trá kia của hắn.
Chủ tiệm trang sức vừa nghe nàng trả tới 50 lượng, hai mắt liền sáng lên, cười cười mà nói.
"Nếu tiểu thư đã trả nhiều hơn thì đương nhiên cái trâm cài này cũng thuộc về tiểu thư rồi."
"Hừ, gói hàng."
Quan Nhược Cơ không nhiều lời, mắt nhìn Dạ Khinh Ưu không chớp làm nam nhân không kịp thích ứng, bất quá hắn vẫn là đủ tỉnh táo, mắt liếc qua chủ tiệm ném thêm 50 lượng.
"Ta ra thêm 50 lượng, đưa cây trâm cài cho ta."
"A...!Cái này..."
Chủ tiệm hàng khó khăn mà nhìn hai người một nam một nữ, gã biết nữ tử kia có người hầu bên cạnh dĩ nhiên thân phận không đơn giản, nam tử kia có nhiều tiền như vậy chắc cũng là con phú hào, mà lão vừa đó còn nói ai trả giá cao thì của người đó, giờ lại khó ăn nói, làm không tốt liền đắc tội hai bên.
"100 lượng."
"200 lượng."
"1 vạn lượng."
Quan Nhược Cơ đưa luôn cái giá trên trời, mắt không thèm chớp nhìn nam nhân một cái rồi quay đầu đi, Dạ Khinh Ưu giờ thật sự muốn ra tay phạt nàng mấy cái.
Hắn đang khổ công đi tán gái không hiểu sao nàng ta lại chạy vào phá đám, bộ nữ nhân này hết việc để làm rồi à.
Diệp Trân Y thấy hai người giành giật liền lập tức nóng ruột, vội vã đi tới kéo áo của Dạ Khinh Ưu mà nói.
"Thôi bỏ đi, cho nàng.
Ta không cần...!Chúng ta đi chỗ khác."
Thấy người bao vây xung quanh càng ngày càng nhiều, Diệp Trân Y thật muốn giấu mặt đi, nhưng nàng hiểu việc này từ nàng mà ra nên không thể bỏ Dạ Khinh Ưu lại một mình được.
Hầu Trúc Tử thấy sự việc đã đi xa tầm với, cũng đi tới mà khuyên ngăn.
"Đi thôi...!Trâm cài nơi nào chả có, không nhất thiết phải tranh với nàng."
Dạ Khinh Ưu cũng hiểu giờ không nên quá nóng vội, mắt nhìn Quan Nhược Cơ đe dọa một cái, rồi muốn rời đi.

Nhưng Quan Nhược Cơ không cho hắn đi vội như vậy, lập tức đuổi theo đi tới chắn trước mắt 3 người Dạ Khinh Ưu, mắt chuyển dời lên người Diệp Trân Y rồi nói.
"Hắn căn bản không thích cô."
"A...!Tỷ tỷ nói gì muội không hiểu."
Diệp Trân Y mù mịt không rõ ý của Quan Nhược Cơ là gì, đúng lúc này thì Quan Nhược Cơ lại chìa cây trâm cài ra trước mặt nàng, khuôn mặt xinh đẹp không mang theo nhiều cảm xúc.
"Cho cô...!Rồi tránh xa hắn ra, sẽ tốt hơn."
"Không cần..."
Diệp Trân Y giờ mới biết Quan Nhược Cơ đang dọa nàng tránh khỏi Dạ Khinh Ưu, dù chả hiểu đầu đuôi ra sao nhưng nàng trước giờ ở trong tông chưa từng nhận uy hiếp của bất kỳ ai, đối với hành động bá đạo của Quan Nhược Cơ làm nàng không thích.
Quan Nhược Cơ nhíu mày, tỏ ra không vui, bắt đầu lạnh giọng.
"Cầm lấy..."
Dứt lời nàng đã đặt cây trâm cài vào trong tay Diệp Trân Y làm thiếu nữ không kịp phản kháng, đành vô thức cầm lấy cây trâm cài.
Mắt nhìn thấy Quan Nhược Cơ quay người đi tới bên cạnh Dạ Khinh Ưu, nép một bên của hắn ôm chặt một bên tay giở giọng làm nũng.
"Phu quân, đừng giận thiếp nữa...!Người ta sẽ tùy ý chàng, muốn thiếp làm gì cũng được...!cho nên mau theo thiếp về nhà..."
Quan Nhược Cơ hai má ửng đỏ như quả thật nàng là một thiếu nữ đang e thẹn, bộ dáng làm nũng ngọt ngào làm từng đợt nam nhân nuốt nước bọt, nhìn Dạ Khinh Ưu đầy ghen tị cùng hâm mộ.
"Mau làm lành đi..."
"Có vợ xinh đẹp như vậy còn ra ngoài tán gái...!Đúng là mắt mù."
"A...!ta cũng muốn có vợ đẹp..."
Lời của quần chúng xung quanh làm cho tình cảnh lúc này trông thật giống phu thê cãi nhau.
Dạ Khinh Ưu lúc này mặt đã đen lại, trông vô cùng khó coi, thật muốn đè Quan Nhược Cơ ra mà trừng phạt cho một trận nhưng hiện tại nơi đông người lại không thể kích động.
Mắt hắn chuyển qua nhìn Quan Nhược Cơ trừng nàng một cái, mà nàng thì đang thể hiện sự đắc ý, đầu hướng cao ngậm một bên tai hắn nói nhỏ.
"Thế nào phu quân...!Hiện tại có phải rất cảm động."
"Dám phá hỏng đại sự của ta...!Không sợ ta trừng phạt sao."

Dạ Khinh Ưu vẫn cười, đe dọa nàng, nghĩ tới nàng sẽ lập tức kiêng kỵ mà nghe lời, ai ngờ nàng còn ép bộ ngực cọ sát lồng ngực hắn mà nói.
"Vậy thì còn chờ gì không mau trừng phạt ta..."
"..."
Dạ Khinh Ưu thật không ngờ mới mấy tháng không gặp mà nữ tử này đã trở nên bạo gan, dám chủ động khiêu khích hắn.
"Nếu đã hiểu lầm thì cũng nên mau làm lành...!Còn vật này trả ngươi."
Diệp Trân Y đặt lại cây trâm lên lòng bàn tay của Dạ Khinh Ưu, cảm thấy bản thân như người thừa, nàng liền hướng hắn cáo biệt rồi chạy vội đi.
Hầu Trúc Tử quay qua nhìn mỹ nữ nép trong lòng Dạ Khinh Ưu đối với hắn giơ ngón tay cái rồi chạy theo tiểu sư muội.
Dạ Khinh Ưu nhìn trâm cài tóc trong lòng bàn tay không nói gì, dù giờ có giải thích thì cũng vô dụng, hắn muốn cất đi nhưng nhìn Quan Nhược Cơ trong lòng liền thay đổi chủ ý, rút cây trâm cài hiện tại của nàng ra rồi thay vào cây trâm trong tay.
Quan Nhược Cơ không ngờ hắn lại giúp mình cài tóc, không biết vì sao lại có chút vui sướng, im lặng để hắn buộc tóc, rồi mới ngẩng đầu miệng nở ra nụ cười mê người.
"Phu quân mua trâm cài tặng ta...!Ta thật vui."
"Hừ."
Dạ Khinh Ưu không nhiều mấy lời đẩy nàng ra khỏi người, còn chưa kịp giải tiết hết tức giận thì phiền phức mới lại đến.
Tần Khải chạy theo sau mất dấu Quan Nhược Cơ phải khó khăn lắm mới tìm được nàng, vậy mà nàng lại đang nép trong lòng một tên nam nhân, khiến hắn không khỏi tức giận quay qua nhìn Dạ Khinh Ưu ánh mắt dữ dằn.
"Tiểu tử ngươi là ai..."
"Ta không việc gì phải trả lời ngươi."
Trái với suy nghĩ của Tần Khải, Dạ Khinh Ưu lại tỏ ra vô cùng lạnh nhạt, một chút cũng không muốn để gã vào trong mắt.
Giờ Dạ Khinh Ưu mới hiểu tại sao Quan Nhược Cơ lại lao vào lòng hắn giữa đám đông rồi, căn bản cũng không phải là ghen mà là kéo hận thù tới cho hắn, nếu là Tần Khải thì là đối tượng tốt nhất cho hắn.
Sau lưng Tần Khải rõ ràng là một Tần gia khổng lồ, với năng lực thông thường sẽ không có mấy người có thể so cùng kẻ này, có thể người sống ta chết cùng thằng ngu này dù kết quả có ra sao thì Quan Nhược Cơ cũng là người có lợi.
Giờ trong mắt Dạ Khinh Ưu, Tần Khải chả khác gì một đám rác, đã có khi hắn còn đánh giá cao Tần Khải này vài bậc nhưng cuối cùng tên này làm chó cũng không được, hoàn toàn vô dụng rồi.
Tần Khải biết hiện tại Tần gia đang gặp trắc trở nên hắn muốn nâng cao vị thế trong tộc bằng cách kết thông gia cùng Quan gia, mà đối tượng phù hợp với hắn cũng chỉ có Quan Nhược Cơ mà thôi.
Dù nàng đã từng là hôn thê của đệ đệ mình nhưng hắn cũng không có để tâm nhiều, chỉ cần có thể có thêm một hỗ trợ lớn mạnh như Quan gia thì trả giá chút danh tiếng có là gì.
Nhưng hắn còn chưa đạt được chút thiện cảm nào của nữ nhân Quan gia này thì lại chạy đâu ra một tên nam nhân, hắn biết chuyện này không đơn giản nhưng hắn không ngại để nữ nhân kia lợi dụng, đợi tới khi nắm được tài phú Quan gia trong tay thì sớm muộn đá nữ nhân kia đi cũng không sai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.