Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 370: Tái Chiến Tiêu Tiểu Tà






Thạch điện ẩn chứa vô vàn không gian trùng động, chỉ hơi sơ sẩy liền có thể bị cuốn vào bên trong, nghiền nát thành từng mảnh.
Dạ Khinh Ưu đối với Không Gian Pháp Tắc đã thuần thục tới lô hỏa thuần thanh, chẳng khó khăn né tránh không gian trùng động bao phủ xung quanh, thuận lợi tiến đến điểm cuối tế đàn.
Trước mắt hắn, một cái điện thờ đặt giữa vùng Không Gian Loạn Lưu, Tử Khí và Độc Khí bao phủ cả vòm trời, tạo thành từng đám mây tử lục sắc lập lòe ánh sáng quỷ dị, hóa thành cực huyễn ma quang.
Tại chính giữa trung tâm điện thờ, đặt một bức tượng của một quái nhân mái tóc rắn, mặt người, hai cái sừng một ngắn một dài chĩa nhọn thẳng lên trời, thân thể bên dưới có mười cái tay vươn ra ngạo nghễ, hai chân dê đứng thẳng nhìn quái dị vô cùng.
Ánh mắt dữ tợn nhìn xuống vạn vật như muốn đem chúng sinh hủy diệt.
Có thể cái bức tượng này tượng trưng cho Độc Thần, chỉ là hắn không ngờ trông Độc Thần lại quái dị như vậy.
Phía trước tượng thờ Độc Thần, hai hàng ghế trái phải có 108 tọa vị khác nhau, giống như là Thần Tử của Độc Thần.
Chỉ là 108 vị trí chỉ có hai mươi cái là còn nguyên vẹn, toàn bộ bên trên đều có người ngồi chiếm lĩnh.
Ngoài ý muốn của Dạ Khinh Ưu là hai mươi kẻ kia lại có một gương mặt quen thuộc, Tà Thần thiếu chủ - Tiêu Tiểu Tà.
Lúc này, Tiêu Tiểu Tà ngồi khoanh chân, nhắm mắt giống như đang tu luyện.
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, dù rằng Tiêu Tiểu Tà che giấu rất sâu, nhưng hắn có thể nhận ra tu vi của tên này gia tăng một mảng lớn, vượt qua ngoài dự định của hắn.
Khi trước, Tiêu Tiểu Tà cùng Thất Ma phải chật vật mới có thể đối phó hắn, lúc này biểu hiện Tiêu Tiểu Tà biến hóa có thể tăng cường so với khi trước lợi hại không chỉ gấp trăm lần.
E rằng nếu như hắn không có luyện thành Tinh Thần Vạn Pháp Thể thì có lẽ hiện tại không phải đối thủ của hắn, thậm chí còn không thể nhận ra đối phương đang che giấu thực lực.
" Kẻ này thật nguy hiểm, phải sớm diệt trừ.
"
Dạ Khinh Ưu che giấu thân hình, ẩn nấp sâu trong không gian, chỉ dùng tinh thần năng lượng ngưng tụ theo dõi diễn biến bên ngoài.

Hắn bây giờ còn không có nôn nóng động thủ, ai biết mười chín kẻ còn lại có lợi hại hơn Tiêu Tiểu Tà hay không, xác định không được thực lực kẻ thù, hắn sẽ không ngu ngốc mà khiêu chiến.
" Đã chọn được nhân tuyển chưa? "
Một nam nhân da đỏ không lông, cao gần ba mét, sừng hươu thân hổ, là một trong hai mươi Thần Tử của Độc Thần, Hùng Ma.
Hắn lên tiếng hỏi chính là Tiểu Độc Ma ngồi ở một bên, chỉ thấy Tiểu Độc Ma lười biếng thân thể nhỏ nhắn nằm ngã ra ghế, thản nhiên đáp.
" Tìm được bốn người, còn một ải cuối cùng.
Nếu may mắn sẽ có thêm một vị Tà Linh.
"
" Chậm chạp như vậy? "
Hùng Ma bất mãn lên tiếng, hắn bị nhốt ở nơi này cũng đã hơn vạn năm có thừa, sớm chịu không nổi, vốn tưởng tụ tập đủ 108 vị Tà Linh sẽ có thể thoát ra ngoài, đại náo nhân gian lần nữa, nào ngờ mãi chỉ tìm được hai mươi người, khiến hắn toàn thân ngứa ngáy khó chịu, muốn tìm một phương thế gian đồ sát để phát tiết.
" Nóng vội làm cái gì, chất lượng nhân tuyển lần này khá là tốt.
Nếu như không có sự việc ngoài ý muốn thì chẳng bao lâu nữa Độc Thần cũng sẽ hồi sinh.
"
Một nữ ma vừa cất tiếng, bộ ngực to lớn chỉ phủ một miếng vải che đi đầu núm, làn da tím tái, cái đuôi dài có hình trái tim ngoe nguẩy, nhìn thập phần giống Mị Ma trước đó chiếm hữu thân thể Lạc Tú Hồng.
Quả thật nàng bản chất chính là Mị Ma, chẳng qua đã tiến lên đẳng cấp cao hơn, gọi là Yêu Mị Ma Linh.
" Chuyện này không cần vội, sắp tới ta sẽ mở ra nhiều mảnh không gian hơn, thu hút đám người từ Hạ Giới tiến vào.
Nhanh chóng đẩy nhanh quá trình.

"
Người vừa lên tiếng giống như thủ lĩnh của đám người này, gã ngồi ở vị trí trên cao chỉ cách nơi để bức tượng một ghế, xem ra chính là người lợi hại nhất ở đây, gọi là Thực Long Ma.
Kẻ này nhìn hết sức giống Nhân Tộc, chỉ khác là giữa trán có một con mắt đang khép lại, tạo cho Dạ Khinh Ưu cảm giác nguy cơ hết sức mãnh liệt.
Hắn chắc chắn rằng nếu như con mắt kia mở ra thì hắn sẽ bị phát hiện.
Nam tử này hết sức nguy hiểm, Dạ Khinh Ưu ẩn ẩn cảm thấy không an toàn, giống với loại cảm giác của kẻ có ánh mắt giúp Vô Danh lần trước.
Dạ Khinh Ưu ngay lập tức thoái lui, không có ý định tiếp tục mạo hiểm.
Hắn cẩn thận xoay người dùng Không Gian Pháp Tắc dịch chuyển rời xa.
Mà hắn vừa đi, ánh mắt Thực Long Ma cũng nhìn về chỗ của hắn, môi nở nụ cười quỷ dị.
Ngay lúc này, Dạ Khinh Ưu đã hiểu bản thân hắn hiểu nhầm mấy vấn đề.
Đầu tiên là bức tượng kia, không phải là tượng Độc Thần mà chính là tồn tại bây giờ hắn không thể chống lại được.
Độc Thần xem ra cũng chỉ là tôi tớ mà thôi.
Nếu như Tiêu Tiểu Tà xuất hiện tại đây, chứng tỏ bức tượng kia hẳn chính là tượng của Tà Thần, có điều hắn cũng không quá chắc chắn.
Dù sao Tà Thần giống như Thiên Đạo, cũng chỉ là một loại Ý Chí, không có hình dạng cụ thể, nhưng nếu thích đều có thể tự mình lựa chọn hình dạng, biến hóa thành bất cứ bộ dáng nào.
Mộc Y Đạo Cảnh này chính là vật che giấu sự tồn tại của Độc Thần, cũng như che giấu sự tồn tại của đám người kia.

Chỉ sợ là ngay cả Trì Dao Tiên Tử và đám Thần Y kia cũng sẽ không ngờ đến loại biến cố này, nàng cất công tạo điều kiện cho Dược Sư, Y Sư tham gia, chẳng qua cũng chỉ để đám người kia tuyển chọn truyền nhân mà thôi.
Dạ Khinh Ưu càng nghĩ ngợi càng thấy kinh dị, nếu như hắn đoán không lầm thì lần trước tại Thiên Không Giới Vực cũng là có bên trong đám người kia tồn tại.
Chẳng qua còn chưa có kịp lựa chọn nhân tuyển đã bị hắn giết chết, đem cửa vào phá hủy, gián tiếp giảm đi một vị nhân tuyển Tà Linh.
Xem ra mấy loại không gian tách rời Tạp Giới Không này hoàn toàn không có đơn giản như vậy, ẩn chứa sự quỷ dị đáng sợ vô cùng.
Dù không rõ mục đích của đám người này là gì, nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt, Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên sẽ không để đám người này thuận lợi như vậy, mặc kệ là thù hay bạn, nếu như đã là mối nguy hiểm tiềm tàng thì cần phải loại trừ.
Trước tiên, hắn không thể để Độc Thần thành công hồi phục.
Suy nghĩ một thoáng trôi qua, Dạ Khinh Ưu xoay đầu, sự chú ý lập tức tập trung vào một thân ảnh phóng thẳng tới chỗ hắn, gương mặt quen thuộc tiếp cận, xuất hiện trước mặt đúng là Tiêu Tiểu Tà, lúc này đang nhìn về phía hắn nở ra nụ cười âm trầm.
" Không ngờ thật là ngươi, oan gia sớm ngày gặp lại nhau.
Vốn muốn đợi về sau giải quyết ngươi, nhưng đã ngươi ở đây rồi thì xem ra ta phải chấm dứt ân oán sớm hơn một chút rồi.
"
Tiêu Tiểu Tà hai tay chắp sau lưng, đứng giữa không gian như vạn tuế nhật nguyệt, tạo cảm giác như toàn bộ thời gian xung quanh đã lặng lẽ trôi qua vạn năm.
Dạ Khinh Ưu biết đây chỉ là một loại cảm giác, nhưng lại khiến hắn cảm thấy khó chịu vô cùng, không ngờ Tiêu Tiểu Tà đã luyện thành Thời Gian Pháp Tắc, thấu triệt so với hắn hiểu về Không Gian Pháp Tắc không kém chút nào.
" Tiến bộ nhanh thật đấy, rất ảo.
Lần này dẫn xác đến chủ động gặp ta, nóng lòng muốn siêu sinh sớm như vậy sao? "
Dạ Khinh Ưu khóe miệng giương lên, dùng tinh thần lực lượng xuyên thấu không gian, tránh cho bị Thời Gian Pháp Tắc của đối phương làm ảnh hưởng.
Tiêu Tiểu Tà nhếch miệng, trong ánh mắt ẩn chứa vô tận sát ý lại không chút nào che giấu, hắn từ trước đến giờ chưa từng có hận ai như Dạ Khinh Ưu, lúc này chỉ muốn đem đối phương bắt lấy từ từ giày vò, nếm trải mọi loại tư vị đau khổ nhất trên đời.
" Nhờ ơn của ngươi đấy, khiến ta phải hạ mình với Dạ Tộc.
"
Tiêu Tiểu Tà dù không lộ ra chút động tác nào nhưng đã tiến hành thế công từ lâu, hắc sắc cự chưởng vô hình đánh thẳng lên thân thể Dạ Khinh Ưu từ lúc nào, tà ác lực lượng chủ động ăn mòn toàn bộ Đạo Nguyên Lực trong thân thể Dạ Khinh Ưu, gặm nát cả Đạo Giới, có thể làm tổn hại Đạo Tu của hắn.
Đứng tại chỗ, thân ảnh Dạ Khinh Ưu hóa thành một cái bóng đen, hắc sắc cự chưởng theo đó cũng bị nuốt chửng vào, Dạ Khinh Ưu vị trí đã từ lúc nào ở phía sau lưng Tiêu Tiểu Tà, trong tay Vô Hồi Thương phóng ra, thiên khung hình ảnh hư ảo của cự thương khủng bố áp thẳng lên đầu Tiêu Tiểu Tà, tốc độ giống như không tồn tại loại này khái niệm, trực tiếp xuyên thấu thân thể Tiêu Tiểu Tà.

" Chiến Thiên Thương Pháp - Thương Thiên… "
" Xem ra là ta đã coi thường ngươi, thời gian này ngươi cũng học được loại Thương Pháp mới.
"
Tiêu Tiểu Tà đồng tử sâu hun hút, vừa liếc nhìn chiêu thức của Dạ Khinh Ưu, không thèm để ý, thân thể chợt xê dịch, né tránh một đoạn chiêu Thương Thiên kia của hắn.
Nhìn hoàn toàn không ra động tác hắn di chuyển, giống như ban đầu vốn hắn vẫn đứng ở đó vậy.
Đồng thời xung quanh Dạ Khinh Ưu, vô vàn hình ảnh Ma Thú không biết từ đâu lao vào Dạ Khinh Ưu, há to mồm muốn đem hắn nuốt chửng.
Dạ Khinh Ưu cầm Vô Hồi Thương loạn vũ, biến chiêu cực nhanh, hoành tảo bát hoang phá kích, quét một vòng đem toàn bộ Ma Thú từ chư thiên thời gian xa xưa hủy diệt.
" Chiến Thiên Thương Pháp - Hoành Thiên...!"
Đồng thời xuất hiện trước mặt Tiêu Tiểu Tà, Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm bao trùm một vùng không gian, cuốn toàn bộ sinh linh xung quanh tiến vào bên trong một mảnh bóng đêm, điên cuồng thôn phệ.
" Vạn Tuế Nhất Niệm… "
Tiêu Tiểu Tà khóe miệng khẽ nhếch, toàn thân bị Tà Thần Lực bao phủ, bên trong thân thể xuất hiện hư ảnh tang thương.
Trong nháy mắt, toàn bộ thời gian xung quanh ngừng lại, mọi tính toán của Dạ Khinh Ưu đều hiện rõ trong mắt hắn.
Dùng tinh thần cảm thụ, xác nhận Dạ Khinh Ưu là chân thân, hắn đến trước mặt Dạ Khinh Ưu, nhìn kẻ thù đang bất động, vô tận oán khí dâng lên, trong tay xuất hiện hàng trăm mũi cọc đen nhọn, Tỏa Dạ Châm, chính là đích thân Tiêu Tiểu Tà xin từ Dạ Kiêu, chuyên dùng đối phó với tộc nhân Dạ Tộc, thứ này Tiêu Tiểu Tà chuẩn bị chính là để đối phó Dạ Khinh Ưu.
Tiêu Tiểu Tà đem Tỏa Dạ Châm từng cái đâm xuyên thân thể Dạ Khinh Ưu, hết toàn bộ số lượng hắn đang có.
Lúc này gương mặt của hắn cũng tái nhợt, dĩ nhiên việc khống chế thời gian khiến tinh thần hắn chịu đựng áp lực kinh khủng.
Thời gian vừa tiếp tục, chỉ thấy toàn bộ Tỏa Dạ Châm đã xuyên qua thân thể Dạ Khinh Ưu, máu tươi cuồng phún, làm Tiêu Tiểu Tà vui vẻ hả hê, nhìn cảnh tượng Dạ Khinh Ưu chịu khổ khiến hắn hết sức thỏa mãn.
Nhưng nụ cười hắn rất nhanh tắt đi, Tỏa Dạ Châm đâm vào thân thể Dạ Khinh Ưu giống như không tạo ra cho đối phương chút thương tổn, thậm chí hắn ẩn ẩn cảm giác nguy cơ đang đổ dồn về phía mình.
Răng rắc…
Không gian vỡ vụn, thân thể Tiêu Tiểu Tà chia làm bốn phần bị cuốn vào bốn chiều không gian khác nhau.
Ánh mắt Tiêu Tiểu Tà trừng to, chỉ kịp nhận ra một thanh trường thương dài do Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm biến thành đâm xuyên thân thể hắn, phá nát cả không gian, khiến cho hắn ngay cả phản ứng cũng chưa kịp làm ra.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.