Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 339: Tinh Thần Vạn Pháp Thể






Mất một ngày, thương thế của Dạ Khinh Ưu tạm thời ổn định, da thịt rách nát liền lại nhanh chóng, duy chỉ có Chí Tôn lực lượng không cách nào tiêu trừ.
Hắn tạm thời còn không có cách nào xử lý, chỉ có thể nghĩ biện pháp ứng đối, nếu như không khả quan có thể đi Thiên Quan Giới một chuyến.
Hắn sau đó kiểm tra Vô Hồi Thương, thấy vốn dĩ là Thần Binh nay đã hóa thành Thiên Cấp Đạo Khí, chính là do Hồng Mông Chi Khí thất thoát ra ngoài.
Trong lòng lập tức liền phiền muộn, Vô Hồi Thương tuy không phải binh khí thuận tay của hắn nhưng sử dụng rất tốt, không cần mạo hiểm đem Dạ Huyết Thiên Sinh Kiếm đi tốt thí.
Bởi lẽ đó là Bổn Mệnh Linh Kiếm của hắn, nếu như gãy thì sẽ ảnh hưởng đến toàn thân Đạo Nguyên Lực.
Kiểm tra Vô Hồi Thương xong, vốn dĩ hắn muốn đem cất đi, nhưng chợt hắn cảm nhận bên trong Vô Hồi Thương có Thế Giới Tinh Thần, do trước đó có Hồng Mông Chi Khí che đậy cho nên hắn không hề nhận ra, chỉ khi nó tan đi hắn mới cảm nhận rõ ràng.
Điều này làm hắn nghĩ đến lợi ích của Khí Vận, hẳn là vì hắn trong thân thể cũng có Khí Vận, cộng thêm việc trước đó làm Vô Danh bị thương cho nên đạt thêm một lượng Khí Vận, hắn mới đạt được loại đãi ngộ này đi? Dạ Khinh Ưu lập tức tiến đến kiểm tra, tinh thần theo đó dung nhập vào Thế Giới Tinh Thần, cảm nhận bên trong.
Thế Giới Tinh Thần được bao phủ bởi những cổ ngữ kim ấn hoàng kim trôi lơ lửng giữa không gian, chạy loạn thành từng đoàn.
Hắn có thể cảm nhận những cổ ngữ kim ấn đang xoay xung quanh Tinh Thần Thể của hắn, dần dần tụ tập thành từng hàng dài những ký tự, tạo thành những câu từ có nghĩa, từng luồng hóa thành kim quang dung nhập vào mi tâm.
Dạ Khinh Ưu buông lỏng tinh thần, hắn biết Vô Hồi Thương từng là binh khí cận thân của một vị Chiến Thiên Thương Đế tên Quang Trung, ắt hẳn sẽ không giở thủ đoạn bên trong.
Hắn im lặng cảm thụ từng luồng kim tự chạy dọc tinh thần, sau đó hóa thành Ngũ Trảo Kim Long vồ vập tới, cuối cùng hình thành hai bộ công pháp.
Một bộ Công Pháp tên là Chiến Thiên Thương Pháp, không có phân chia phẩm cấp, nhưng với hiểu biết của Dạ Khinh Ưu, đây chính là công pháp lợi hại nhất hắn từng sở hữu.
Mặc dù hắn chủ tu là Kiếm Đạo, nhưng chủ yếu vẫn là bổ trợ cho đạo pháp Dạ Giới của hắn, cho nên đây ắt hẳn không phải vấn đề lớn.
Bộ Công Pháp thứ hai chính là Tinh Thần Vạn Pháp Thể, chính là một loại Công Pháp Luyện Thể đồng thời tu luyện Tinh Thần.
Luyện đến đỉnh phong, liền có thể dùng Thân Thể phá Vạn Pháp, dùng Tinh Thần hóa Vạn Pháp, Thần còn Thể còn, Thể còn Thần còn.

Có thể nói là tuyệt diệu vô song, Quang Trung chính là sáng tạo ra hai loại Công Pháp này mà vô địch một thế hệ, không kẻ nào không thể nghiền ép.
Nếu như trước đó Dạ Khinh Ưu có thể luyện được Tinh Thần Vạn Thể Pháp thì đã không bị Vô Danh áp bách đến như vậy.
Hắn dù đạo pháp có thể coi như đỉnh tiêm, nhưng thể chất quá đỗi bình thường, Huyết Yêu Tộc Huyết Mạch về sau tiến cấp Vấn Đạo Cảnh đã không còn đất dùng, mà Dạ Uyên Cổ Mạch trong thân thể hắn không có am hiểu, chỉ có tự thân mày mò tìm tòi.
Hắn lo sợ thời gian không đủ, muốn tiến vào hư không cũng không phải lúc nào cũng may mắn gặp được vùng thời không hỗn loạn cho hắn sử dụng.
Hắn đành dùng Không Lưu Bội để tiến về Thiên Không Giới Vực tu luyện.
Thứ này chỉ có thể sử dụng ba lần, nhưng lần trước bồi dưỡng Dạ Nguyệt Lâu tốn của hắn một lần, tính lần này có thể là lần thứ hai.
Vốn dĩ hắn muốn đem chúng nữ vào đây tu luyện, nhưng hiện tình hình ép hắn phải sử dụng một lần.
Hắn lại không muốn có kẻ áp bức hắn lần nữa, cảm giác đó thật khiến hắn khó chịu.
Một lần bên trong Thiên Không Giới Vực có thể ở mười lăm năm tương đương với ba tháng bên ngoài.
Hắn muốn nhanh chóng tu luyện biết chắc cần tốn nhiều thời gian, vẫn muốn đảm bảo an toàn.
Chuyện của Huyễn Điệp làm hắn không thể không liều mạng.
Còn về Đấu Giá Hội do Vạn Giới Kinh Lâu tổ chức đã bị hắn ném ra sau đầu.
...
Một lần nữa tiến nhập Thiên Không Giới Vực, nơi này càng hiện rõ sự vắng vẻ, hầu như không thấy người.

Có thể trăm vạn dặm mới may mắn cảm nhận được dấu hiệu của người qua lại, so với lần trước náo nhiệt quả nhiên khác xa.
Nói cũng phải, dù sao thì Không Lưu Bội đến cả Cửu Cấp Thế Lực có thể sở hữu cũng không khó, nhưng hầu như chỉ vào được một lần.
Hơn nữa sức hấp dẫn của nó cũng không lớn, mười lăm năm đối với Tu Đạo Giả tu luyện quả thật không khác gì ba tháng bên ngoài bế quan.
Dạ Khinh Ưu tự tin vào thiên phú của bản thân, hắn trong vòng mấy năm liền có thể nắm bắt được hai bộ công pháp này trong tầm tay.
Tìm một chỗ động phủ có Linh Mạch sung túc rồi đem yêu thú ẩn nấp bên trong toàn bộ giết sạch.
Hắn an tĩnh ngồi xuống, bắt đầu tiến hành tu luyện.
Đầu tiên, Tinh Thần Vạn Pháp Thể đòi hỏi thân thể phải tập luyện vượt qua mức chịu đựng thân thể, dùng máu huyết yêu thú tôi luyện thân thể cùng sức chịu đựng.
Hắn rất nhanh nắm được, chỉ mất thời gian chưa đến chung trà, nhưng bản thân lại cảm thấy vẫn còn chậm, hắn cắn răng, điên cuồng thúc giục bản thân, muốn trong thời gian ít nhất lĩnh ngộ được.
Vì hắn là Y Sư, cho nên trong thân thể có vô số dược vật, máu yêu thú,...! không cần phải mất công tìm kiếm.
Cứ như vậy, một người ngồi yên trong động, lâu lâu bộc phát cổ lực lượng phá hủy đại địa làm yêu thú xung quanh chấn động sợ hãi, vội vã di dời.
Cũng rất ít người xuất hiện nơi này cho nên hắn gây ra dị tượng đều không có người chú ý, chỉ vài kẻ lâu lâu đi ngang qua, cảm nhận uy thế đáng sợ lan tỏa từ bên trong đều ngoan ngoãn tránh xa, chỉ nhìn vài lần rồi rời đi.
Ba năm lặng lẽ trôi qua, Dạ Khinh Ưu lúc này thân thể dường như biến hóa, mặc dù nhìn bề ngoài thân thể hắn vẫn giống một cái thư sinh có chút cơ bắp, nhưng sự thật là: Xương, Gân, Cốt, Da và Thịt của hắn đều lan tỏa một loại đạo vận thần bí, có một loại cảm giác nhìn không thấu.
Hắn lúc này đã tu đến bình cảnh của Tinh Thần Vạn Pháp Thể, chỉ dùng tự thân lực lượng đã có thể san bằng một cái Thượng Giới, không kể đến nếu sử dụng Đạo Kỹ.
Thậm chí mọi giác quan của hắn giờ trở nên vô cùng nhạy cảm, không dùng Tinh Thần Lực nhưng lại hoàn toàn có thể cảm nhận được mọi loại di động dù chỉ là nhỏ nhất.
Có thể nói, nếu như Thiên Mệnh Cảnh cường giả muốn đến giết hắn, thì hắn có đứng im cho đối phương đánh cũng phải mất khá nhiều thời gian để có thể giết hắn, huống hồ tình cảnh đó hoàn toàn không có khả năng xảy ra.
Chưa nói đến diệu dụng Tinh Thần lực lượng mang lại cũng không chút nào thua kém so với Thân Thể.
Tu luyện nhanh như vậy cũng bởi hắn sớm đã là Hóa Đạo Cảnh, ngộ tính lại còn cao hơn Thiên Mệnh Cảnh, thấu triệt công pháp càng dễ dàng.
Nếu để kẻ khác tu luyện từ đầu có thể mất ít nhất đến mấy trăm năm, thậm chí ngàn năm, đó còn là đối phương phải sở hữu ngộ tính của thiên kiêu.
Dù bên trên Tinh Thần Vạn Pháp Thể còn có cực cảnh, nhưng hắn chưa thể tu luyện thêm, bởi lẽ yêu cầu hắn cần phải tự lực giao thủ cùng đối thủ, dùng bên trong phương pháp nâng cao thể chất.
Đối thủ Dạ Khinh Ưu nghĩ đến không nhiều, có thể cùng hắn đấu thể chỉ có thể là Vô Danh.
Đối phương Thể Chất khủng bố, tin chắc là đối tượng thích hợp để hắn luyện tay, có thể làm cái bao cát để hắn từ từ nâng cấp thể chất.
Điều duy nhất để hắn bận tâm chính là cái ánh mắt mang theo uy áp kia nhìn xuống hắn có thể sẽ lại can thiệp vào.
Hắn suy nghĩ, nếu như kẻ kia tiếp tục can thiệp thì cùng lắm hắn nhảy vào Hỗn Độn Thời Không, tin chắc tại nơi hỗn loạn đó, đối phương sẽ không cách nào tìm thấy hắn, mặc dù chính Dạ Khinh Ưu sẽ gặp phải nguy cơ thập tử vô sinh.
Dạ Khinh Ưu chắp tay ra sau lưng, nhìn xuống một mảnh rừng rậm bên dưới, Yêu Thú đã có con hóa thành Linh Thú, thực lực kinh khủng nhưng lại chẳng có chút đe dọa nào với hắn.
Hắn chỉ tùy tiện xả hơi một chút, liền muốn tiếp tục tu luyện Chiến Thiên Thương Pháp cho hoàn toàn.
Chỉ là tại bên cạnh chỗ hắn tu luyện, không gian truyền đến từng trận đấu pháp, vài thân ảnh truy đuổi nhau hướng thẳng về chỗ hắn.
Mà phía trước nữ tử làm hắn có chút quen thuộc, thiếu nữ toàn thân thương tích, bộ dáng chật vật bị bốn người truy đuổi, trên thân y phục của bọn họ có dấu hiệu của Ám Bộ.
" Sao lại là nữ nhân này nữa vậy? "
Dạ Khinh Ưu nhận ra nữ tử kia chính là Vương Tiểu Tiểu hắn từng cứu trước đó, không ngờ nàng ta cũng trốn vào Thiên Không Giới Vực nhưng tránh không khỏi sự truy sát của Ám Bộ.
Vương Tiểu Tiểu một đường phi hành hết sức mệt mỏi, nàng trước đó được Dạ Khinh Ưu cứu, kịp thời trốn đi vào một cái Bí Cảnh, lại không nghĩ tới vẫn không thể thoát Ám Bộ truy tung, đối phương dường như có thủ đoạn dù nàng trốn đi đâu cũng đều bị tìm thấy.
Sau đó, nàng đành phải dùng Không Lưu Bội do phụ thân lưu lại mà trốn sang Thiên Không Giới Vực, không nghĩ đối phương thật sự lại đuổi theo, tiếp tục truy sát nàng không tha.
Truy đuổi cũng đã mấy năm, nàng đã quá mệt mỏi, ngay cả thời gian nghỉ ngơi còn không có.

Đúng lúc này, trước mắt nàng nhìn thấy có người, vốn không muốn liên lụy kẻ khác, đồng thời cũng không dám tin tưởng người lạ, nhưng khi nàng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của nam nhân trước đó từng cứu nàng, gương mặt nàng lập tức hiện lên nét vui vẻ, lập tức hướng về phía hắn.
" Ân công… "
Nàng thật có chút hi vọng, trước đó đám sát thủ truy sát nàng so với đám người kia càng yếu hơn, ân công nàng có thể dễ dàng diệt sát, tin tưởng lần này lại có thể giúp nàng.
Vừa đáp ngay trước mặt hắn, nàng liền mau chóng hối hận, ân công lần trước đã giúp nàng, lần này lại tiếp tục liên lụy hắn, thật khiến nàng cảm thấy hết sức tội lỗi.
" Xin lỗi ân công, ta chỉ muốn nói lần trước đa tạ ân công cứu mạng… Vật này xin hãy nhận lấy.
"
Vương Tiểu Tiểu không chần chừ đem Nhẫn Trữ Vật trên tay đưa cho hắn, bên trong là toàn bộ của cải tích góp của Vương Gia phụ thân giao cho nàng, lần này đền ơn cứu mạng của hắn, nàng toàn bộ đem ra.
Đưa hắn xong Nhẫn Trữ Vật, nàng liền xoay lưng muốn tiếp tục chạy trốn, mặc cho không còn Nhẫn Trữ Vật thì tỉ lệ đào thoát của nàng càng thấp.
Chỉ là không để nàng kịp rời đi, Dạ Khinh Ưu đã đem ném trả lại nàng Nhẫn Trữ Vật, gương mặt thản nhiên như không.
" Không cần, ngươi tự giữ lấy mà dùng.
"
Vương Tiểu Tiểu sững người, không nghĩ hắn vậy mà không lấy.
Phải biết bên trong tài lực đủ để xây dựng một cái Bát Cấp Thế Lực không kém, thậm chí tạo dựng Cửu Cấp Thế Lực cũng không phải không thể.
Nàng có chút không hiểu ra sao, nhưng trong lòng ấn tượng đối với Dạ Khinh Ưu tăng đến một cấp độ mới, xem ra đối phương cứu nàng hoàn toàn không có vì vụ lợi gì, loại người này quả thật bây giờ khó kiếm.
Bỗng nàng chợt nhớ bản thân nàng đang bị truy đuổi, quay đầu nhìn lại thấy mấy tên truy đuổi nàng không dám lại gần, dường như sợ hãi, dù thấy nàng cũng không dám động thủ.
Nàng có chút ngạc nhiên không hiểu, chợt nhìn vào trong động, ý nghĩ đầu tiên chính là hắn.
Sau một hồi xoắn suýt đắn đo, nàng cắn răng bước vào trong động, giống như không sợ nam nhân kia, đối với hắn tin tưởng chính là một nam tử thiện lương, thực lực khủng bố dọa cho ngay cả đám kẻ thù kia của nàng dù Thánh Linh Cảnh cũng phải e ngại.
Nàng chợt có ý nghĩ muốn bái sư…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.