Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 299: Thần Bí Nam Nhân






Hàn khí đầy trời, Tam Sắc Lôi Kiếp hủy thiên diệt địa, uy thế mãnh liệt làm rung chuyển cả trời đất.
Đứng giữa hai loại lực lượng cực hàn thấu xương và lôi đình hủy diệt, Tứ Trưởng Lão hai mắt đỏ lên, da thịt bị đánh cho bong tróc, máu me đầm đìa cả người.
Lão điên cuồng hét lên, Thánh Trượng trong tay dần dần hiện rõ ra vài vết rạn nứt, mặc dù nó là Thiên Cấp Trung Phẩm Pháp Khí nhưng đứng trước mặt Thần Khí vẫn phải chịu thua kém.
" Hai tiểu súc sinh… các ngươi dám!! "
Tứ Trưởng Lão hét to, từng đạo Thiên Lôi đánh xuống người lão khiến da thịt trở nên khét lẹt, râu tóc bị đốt trụi, sinh cơ của lão cứ như chợt tắt.
Cảm giác sát thương kinh khủng do hai nữ gây ra, lão quả thật không cam lòng.
Nếu như không phải tại tên nam nhân kia ra tay phế đi đạo cốt của lão thì có lẽ lão đã có thể thi triển Vực Giới dễ dàng nghiền nát hai con kiến này, nào có chật vật như bây giờ?
Linh Lung và Thượng Quan Vân Ngọc cũng không khá khẩm hơn chút nào, mặc dù đối phương bị thương nặng như vậy, nhưng cách biệt giữa cảnh giới vẫn là quá lớn, may mắn có Công Pháp và Thần Khí bù vào.
Gương mặt tuyệt mỹ của hai nàng thấm đẫm mồ hôi, trong ngực xương cốt đau nhức dữ dội, nhưng nhìn thấy Tứ Trưởng Lão như đèn dầu sắp cạn, hai nàng cắn răng, dồn toàn lực.
" Băng Liên Kiếm Pháp - Băng Liệt… "
Tứ Trưởng Lão chỉ cảm giác cơn lạnh thấu xương lan tỏa ra toàn thân, bản thân định dùng Linh Khí xung quanh hộ thân thì nào ngờ Đạo Nguyên Lực khắp cơ thể như bị khoét rỗng, chỉ có thể trơ mắt nhìn hàn kiếm lạnh lẽo đâm vào cổ họng lão.
Đầu Tứ Trưởng Lão lăn tròn trên mặt đất, thân thể lão bị hàn băng lạnh thấu xương đông cứng, ngay cả linh hồn cũng bị Tam Sắc Lôi Kiếp ma diệt.
Toàn trường im lặng đến cực điểm…
Chương Gia ở một bên quan sát còn đang hi vọng Tứ Trưởng Lão uy phong cường thế lấy lại thể diện, thật không ngờ vậy mà cư nhiên lại bị hai nữ nhân, thậm chí còn là hai tiểu bối giết chết.
Toàn bộ đều không dám tin vào mắt mình, đường đường là cường giả Thiên Tôn lại bị hai nữ nhân một người tu vi Thánh Linh Cảnh Nhất Giai, một người tu vi Thiên Huyền Đỉnh Giai diệt sát.

Nói ra thì chỉ sợ không có ai tin.
Quang Chi Lâm hai mắt tỏa sáng nhìn thân ảnh của hai nữ nhân hiên ngang, trong lòng yêu thích càng đậm.
Hắn xem hai nữ mặc dù là lợi dụng Tứ Trưởng Lão suy yếu nhất mà khiêu chiến, nhưng cách biệt rõ ràng quá xa, nếu như không có thiên phú siêu quần thì làm sao có thể làm được? Theo hắn nghĩ, chỉ có hai nữ nhân như vậy mới đủ tư cách làm nữ nhân của mình, còn về Tứ Trưởng Lão ra sao thì hắn cũng không bận tâm.
Linh Lung và Thượng Quan Vân Ngọc cũng không thể tin được bản thân lại có thể diệt sát Thiên Tôn, hai nàng toàn bộ tiêu hao sử dụng Đạo Nguyên Lực đến cực hạn của bản thân, suy yếu đến kiệt sức.
Thân ảnh mong manh yểu điệu muốn ngã, làm cho cả đám nam nhân đều muốn đến đón đỡ, tuy nhiên không ai dám hành động nông nổi, bởi vì...
Nam nhân hắc y phần phật, nhẹ nhàng cẩn thận đem cả hai thiếu nữ ôm vào trong lồng ngực.
Linh Lung chìm vào hôn mê sâu, Đạo Nguyên Lực trong người nàng bị vét sạch, dung nhan tiều tụy làm hắn thương tiếc, nhẹ nhàng đem Đạo Nguyên Lực truyền vào thân thể nàng.
Thượng Quan Vân Ngọc thì khá hơn, nàng không có bất tỉnh nhưng khóe miệng đã chảy ra máu tươi, hoàn toàn là do nội thương gây ra.
Dạ Khinh Ưu đem Trường Sinh Đan bỏ vào miệng nàng, giúp nàng mau chóng hồi phục, mỹ nữ hé miệng đem đan dược của hắn cho nuốt vào, miệng thơm mút lấy đầu ngón tay hắn, khiêu gợi đến cực điểm.
Đám nam nhân xung quanh nhìn thấy cảnh này tránh không khỏi ghen tị trong lòng, thậm chí còn chấn kinh khi thấy hắn đem Trường Sinh Đan ra làm thuốc chữa thương, phải biết đó là Bát Cấp Đan Dược có thể cứu sống tính mạng trong tình trạng cửu tử nhất sinh, ngay cả Chí Tôn cường giả cũng phải thèm khát đấy.
Nam nhân kia vậy mà tùy tiện đem ra không chút tiếc nuối, thật khiến bọn họ tiếc đứt ruột.
Riêng đám nữ nhân Thủy Tâm Học Viện lại hết sức hâm mộ, có thể nhìn thấy nam nhân kia bá khí lại ôn nhu với nữ nhân của mình như vậy, các nàng chỉ hận không thể thay thế làm nữ nhân của hắn.
Có lẽ rất nhanh sau đó cái tên của Dạ Khinh Ưu cũng sẽ nhanh chóng lan truyền, làm chủ đề bàn tán của các nữ học viên.
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý ánh mắt đám khán giả bù nhìn, hắn nhìn Thiên Linh Đình như hỏi ý, nàng rất nhanh nhạy đi đến bên cạnh.
Dạ Khinh Ưu liền để nàng chăm sóc Thượng Quan Vân Ngọc, Thiên Linh Đình lập tức gật đầu đồng ý.
" Được, công tử yên tâm… "
Nhìn Thượng Quan Vân Ngọc ngồi nhập định tiêu thụ hết dược lực, bên cạnh có Thiên Linh Đình cẩn thận đứng một bên, Mạc Thủy Dao lại cảm thấy ảm đạm, nam nhân kia vậy mà không chút nào tin tưởng nàng, trong lòng dâng lên một loại cảm giác tủi thân muốn khóc.
Dạ Khinh Ưu cẩn thận đem Linh Lung bế trong lòng đi đến trước mặt Thủy Linh, thản nhiên nói.
" Nữ nhi của ngươi, cũng nên có trách nhiệm đi… "
" A… hảo, dĩ nhiên rồi.
Nàng cứ để ta… "
Thủy Linh ánh mắt nhìn nữ nhi toát lên vẻ khác lạ, nàng dù bề ngoài cười nói, nhưng trong lòng khi nhìn thấy nữ nhi bị thương đã làm cho nàng có cảm giác xúc động muốn lập tức đem tên Tứ Trưởng Lão kia chém chết, thậm chí không ngại diệt luôn cả cái Thánh Địa.
Dạ Khinh Ưu dĩ nhiên nhận ra đôi mẫu nữ này còn vướng mắc, cho nên hắn liền trao cho cơ hội để cả hai có thể cải thiện.
Thủy Linh dường như không quan tâm hết thảy, cố kìm nén cảm giác xúc động trào dâng, ôm lấy Linh Lung rời đi, Dạ Khinh Ưu không cản, chỉ nhìn theo nàng biến mất liền thôi.
Chăm sóc hai nữ xong, hắn mới tập trung vào người của Chương Gia, toàn bộ Chương Gia từng đoàn nhìn thấy hắn đi đến đều theo bản năng run lên.
Lúc này tự nhiên bọn chúng biết không có khả năng thoát khỏi tay nam nhân đáng sợ trước mặt.
" Nàng ấy nói sẽ tự tay diệt các ngươi, ta sẽ không can thiệp.
Các ngươi tốt nhất nên rửa cổ mà đợi, sống tốt mấy năm còn lại.
"
" Ngươi… ngươi có ý gì, chẳng lẽ ngươi không sợ Thánh Địa sao? "
Một gã trung niên tu vi Thánh Linh Cảnh Cửu Giai cao nhất trong Chương Gia hiện tại lên tiếng, cố nén trong lòng hoảng loạn mà dùng thế lực ra đe dọa.

Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn hắn, làm cho gã trung niên rùng mình, trong lòng lạnh lẽo run lên, lập tức một cỗ áp lực vô hình làm gã thổ máu, lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung.
Dạ Khinh Ưu đạp lên đầu trung niên nhân, nhìn đám người trung niên nhân thản nhiên giơ ra hai ngón tay.
" Hai mươi năm, chỉ cần hai mươi năm nàng ấy sẽ đủ thực lực để đem toàn bộ trên dưới Chương Gia giết sạch… Các ngươi cũng nên đợi đi.
"
Đám người Chương Gia rùng mình, nghe lời Dạ Khinh Ưu nói, cảm thấy đây là điều bất khả thi.
Thử nghĩ mà xem, làm gì có ai đủ khả năng trong vòng hai mươi năm từ Thánh Linh Cảnh Nhất Giai đột phá đến Thần Tôn Cảnh Giới, nói đùa sao?
Đặc biệt là Chương Gia cho dù xuống dốc nhưng cũng là một cái Cửu Cấp Thế Lực, dù là Thiên Tôn cũng phải e ngại.
Bọn chúng tuy không tin, nhưng cũng không dám nói ra ngoài miệng.
Lại nói, thật trùng hợp khi đó cũng là thời gian diễn ra Vạn Vực Chi Tranh.
Dạ Khinh Ưu chợt đem bàn tay đặt lên đầu của gã trung niên Chương Gia, sau đó từ đầu của gã xuất hiện một luồng khí huyết màu đỏ hình thành một giọt máu đỏ tươi.
Tuy không biết Dạ Khinh Ưu thi triển kết ấn có ý nghĩa gì nhưng sau đó toàn bộ đầu óc đám người Chương Gia đau đến mức nổ tung, toàn bộ lăn lộn trên mặt đất hét lên.
Dạ Khinh Ưu khẽ cười, thản nhiên từng bước dẫm lên thân thể đám người Chương Gia đi đến bên cạnh Chương Tử Liệt, đem Nhẫn Giới Chỉ của đối phương toàn bộ lấy ra, nhìn vào bên trong.
Lần trước tham gia đấu giá của Vạn Giới Kinh Lâu, Dạ Khinh Ưu có thấy tên gia chủ Chương Liệt kia đem dịch thủy của Bạch Thi Thủy đi đấu giá, cũng không biết liệu Chương Gia có còn giữ hay là không.
Vật này tương đối có giá trị với hắn và Thượng Lan Kỷ Linh.
Trước kia hắn định thông qua Bát Lung Linh Diện để tìm chỗ cất giữ của Bạch Thi Thủy nhưng về sau tên gia chủ ngu ngốc lại tự đưa đầu tới, làm hắn trong lúc tức giận đã lỡ tay đem lão nổ tung như cà chua mà chưa kịp sưu hồn.
Mặc dù Nhẫn Giới Chỉ của tên thiếu chủ Chương Gia này cũng khá giả, Linh Thạch xếp trồng thành núi, Đan Dược chất cả đống, Công Pháp và Pháp Khí Thiên Cấp cũng không thiếu, nhưng hoàn toàn không hề thấy thứ mà hắn cần.
Dạ Khinh Ưu cảm thấy buồn bực liền đem Nhẫn Giới Chỉ ném cho Mạc Thu Hồng.

" Cho ngươi… "
" A?! "
Mạc Thu Hồng nhẹ nhàng chụp lấy, nàng thật không ngờ nam nhân này không chút do dự liền đem Nhẫn Giới Chỉ của Chương Tử Liệt ném đi mà không hề tiếc nuối.
Nàng cẩn thận nhìn vào bên trong, hít một hơi khí lạnh, cảm thấy run rẩy, tài phú của Chương Tử Liệt thật đủ để tất cả đệ tử của Thủy Tâm Học Viện tu luyện trong một trăm năm, thậm chí còn có thể giúp cho học viện ngày càng mạnh.
Nàng cảm thán không thôi, thật không ngờ cùng là Cửu Cấp Thế Lực nhưng lại khác biệt như vậy, thật không hổ danh là một trong những Đại Tộc lâu đời tại Đại Giới Vực.
Dù là Tam Đại Học Viện liên hợp cũng không thể so sánh.
Dạ Khinh Ưu không tìm ra thứ mình muốn, hắn lập tức đặt tay lên đầu Chương Tử Liệt mạnh mẽ sưu hồn, tìm kiếm thông tin mình muốn.
Sau một lúc, lông mày hắn nhíu chặt, nhìn thấy cảnh Chương Tử Liệt sẵn sàng dâng lên chí bảo của gia tộc Bạch Thi Thủy để đổi lấy danh ngạch Thánh Tử của Thánh Địa, nhận lấy Thánh Địa che chở.
Rốt cuộc thứ hắn muốn tìm lại rơi vào trong tay của Thánh Địa, thậm chí theo hình dạng của đối phương cùng Chương Tử Liệt giao dịch, đó là một nam nhân anh tuấn nho nhã, mỉm cười tạo cho hắn cảm giác khó chịu.
Bỗng trong hình ảnh trí nhớ Chương Tử Liệt, nam nhân kia dường như nhận ra sự hiện diện của Dạ Khinh Ưu, ánh mắt lại chuyển sang nhìn hắn, mỉm cười.
Dạ Khinh Ưu giật mình, sau đó hắn hoàn toàn không thể đọc thêm được gì nữa, trong lòng khó chịu ra mặt.
Ném Chương Tử Liệt vào đám người Chương Gia nằm lăn lộn, Dạ Khinh Ưu lạnh lẽo nói.
" Cút… "
Toàn bộ đám người Chương Gia sợ hãi không dám hó hé một lời, lập tức đem Chương Tử Liệt mang đi, vắt chân lên cổ mà chạy, chỉ hận không thể mọc thêm hai cái chân để chạy thêm thật nhanh.
" Hắn là ai? Cảm giác đe dọa này, lâu rồi ta chưa cảm nhận được.
"
Dạ Khinh Ưu bắt đầu cảm giác Thánh Địa hoàn toàn không đơn giản như hắn nghĩ, mặc dù rất muốn biết rõ chân tướng nhưng hắn vẫn ưu tiên thu thập Khí Vận để hoàn thành Thiên Đạo Thể, tốt nhất là cướp đoạt càng nhiều Khí Vận càng tốt, tránh bản thân lật thuyền trong mương.
Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, khẽ cười tự lẩm bẩm.
" Tiếp theo sẽ là ai đây? "



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.