Dù Dạ Khinh Ưu muốn tìm kiếm nữ tử Lộng Nguyệt kia, nhưng có vẻ thủ đoạn của Yểm Mộng Tộc vô cùng cao minh, che giấu khí tức tồn tại làm cho thần thức của hắn không cách nào tìm kiếm được.
Dạ Khinh Ưu cũng tạm thời buông tha, trong lúc này cùng chúng nữ bồi dưỡng tình cảm.
Lại nói Anh Kỳ về sau được hắn chữa trị, đã dần khôi phục tu vi lúc trước, còn mang theo muội muội Anh Mộ định cư luôn ở Phi Nguyệt Đăng.
Có lẽ nữ hài kia cũng nhận thức được Anh Kỳ trước mắt cũng không phải là tỷ tỷ ruột, nhưng vẫn không tỏ ra khác thường gì.
Dạ Khinh Ưu không nói gì, để cho Lưu Chỉ Tình nhận Anh Mộ làm đồ đệ, cũng bởi lẽ trong người nữ hài này vậy mà chảy xuôi huyết mạch Ma Tộc, thậm chí ẩn ẩn làm Dạ Khinh Ưu cảm thấy quen thuộc…
Hiện tại, Dạ Khinh Ưu ngồi phía trên boong thuyền của Phi Nguyệt Đăng vừa thưởng thức trà, vừa hời hợt nhìn Thiên Trung Hội diễn ra đến giai đoạn cuối vòng hai.
Với trận pháp cách giới, hắn có thể nhìn rõ ràng tình hình bên ngoài dù cách xa vài trăm dặm, mà bên ngoài không cách nào nhìn thấy bóng dáng của Phi Nguyệt Đăng.
Bên trong Thiên Trung Hội diễn ra, nhân tài xuất hiện vô số, cũng có một số người làm cho hắn hứng thú một chút.
Từ phương xa không ngờ lại vang lên âm thanh ầm ĩ huyên náo, dường như có người đang đuổi bắt ai đó.
Nhưng kế tiếp chỉ nghe tiếng la hét thảm thiết, rồi một thân ảnh nhanh nhẹn bay vút vào bên trong thuyền.
Nhìn lại, quả nhiên là tiểu long nhi Mộng Uyển, đã lâu còn chưa thấy nàng xuất hiện, vậy mà khi gặp lại còn kéo theo phiền phức không nhỏ.
Mộng Uyển nhìn thấy hắn, hai mắt sáng rực, liền như lưu tinh lao tới người hắn.
" Chủ nhân, lâu rồi mới gặp lại… "
Dạ Khinh Ưu nhíu mày, né thân hình để Mộng Uyển chụp hụt, làm tiểu long đầu u oán nhìn hắn một cái.
Nhưng sau đó nàng dường như nhớ ra cái gì đó, liền vội vã đi đến cạnh hắn, dường như bất mãn nói ra.
" Chủ nhân, bên ngoài kia vậy mà có một đám kiến cỏ không biết sống chết muốn tìm ngươi… Đều bị ta đập chết rồi, chỉ là không ngờ đám này dai như đỉa, cứ kéo từng tên một đến làm ta thật ngứa ngáy.
"
" Có người tìm ta sao? "
Dạ Khinh Ưu giật mình, hỏi lại, Mộng Uyển chu môi nhỏ, nhíu mày, sau đó nhớ lại, nói.
" Dường như là cái gì tam giác… lục giác… "
Mộng Uyển xoa xoa trán, dường như đối với cái tên kia chán ghét nhớ trong đầu, Dạ Khinh Ưu bình thường trở lại, cười nhẹ đáp.
" Là Tam Ma Lục Hợp Giáo… "
" Đúng đúng, hình như là cái tên này… nghe thật chói tai.
"
Mộng Uyển khoanh tay lắc lắc đầu, tỏ ra chán ghét, Dạ Khinh Ưu tuy không nói gì, nhưng ánh mắt lại trở nên băng lãnh lên.
Hắn cũng đoán một phần là đem đám người kia diệt sát sẽ dẫn đến phiền phức, chỉ là không nghĩ bọn chúng to gan như vậy, còn không có sợ chết.
Nghĩ ngợi, Dạ Khinh Ưu liền buông tách trà trên tay, đứng dậy, ý định rời đi làm Mộng Uyển hai mắt sáng lên, vui vẻ cười.
" Chủ nhân muốn đi đâu… Dắt ta theo với.
"
" Đi giết người, ngươi ngoan ngoãn ở lại thuyền đi… "
Dạ Khinh Ưu trừng mắt nhìn nàng một cái, làm Mộng Uyển run lên vì sướng, sau đó lại không thấy bóng dáng hắn đâu nữa, thất vọng cũng không dám cãi lời đành quay về ổ.
Ngay lúc Dạ Khinh Ưu đi ra khỏi thuyền, một đạo hồng quang bay đến trước mặt hắn.
Dạ Khinh Ưu chộp lấy, nhìn lại là một đạo truyền tin, là do Phượng Thiên Nhã gửi hắn, nói là có người muốn gặp.
Người muốn gặp hắn không ngờ lại là Hạ Nhu Nhi, nữ nhân này, từ lúc chia tay, nàng lại quay về lục địa, gia nhập Thanh Hoa Học Viện.
Thư này là muốn mời hắn, muốn gặp lại, mà còn một đạo thư khác là từ Mạc Thủy Dao, cũng không rõ nàng tìm hắn làm gì.
Dạ Khinh Ưu siết chặt tay, đạo thư bị bóp thành nát vụn, hắn cũng không có vội vã tiếp nhận, mà hướng về xung quanh, cảm nhận xem đám Tam Ma Lục Hợp Giáo ở chỗ nào.
Đều toàn bộ tất sát, còn xem thử nhờ vào bọn chúng có thể tìm ra được lão ma từng giáng thần niệm xuống nơi này hay không.
Đối với hắn hiện giờ, việc tìm đám người kia không mất chút khó khăn, dù bên trong Hoàng Uyên Thành có trận pháp ngăn trở cũng không một chút tác dụng.
Trong chốc lát, tại trong thanh nhiều kẻ vô thanh vô tức bị nghiền thành tro bụi, mấy lão ma thực lực Thiên Tôn, Chí Tôn thậm chí còn bị sưu hồn, đọc toàn bộ ký ức.
Dạ Khinh Ưu đứng im nhìn một lão ma quỳ trên đất, hai mắt không có sức sống, đúng là đang bị hắn vô thanh vô tức dùng sưu hồn thuật.
Nghe đâu lão ma này chính là tông chủ của Ma Dương Tông, phụ thân của U Diêm.
Vừa nhìn thấy hồn đăng của nhi tử vừa tắt, lão đã điên cuồng tức tốc tới đây, vừa kịp để cho hắn sưu hồn.
Quả nhiên lão tông chủ Ma Dương Tông này có thân phận đứng đầu, thông tin nắm được cũng khác xa đám kia.
Có điều là chỉ hơn một chút, cũng không nắm được thêm gì, hóa ra lão ma này cũng bị kẻ khác dùng thuật xóa đi trí nhớ, có một đoạn ký ức trống rỗng rõ ràng là bị xóa đi.
Sắc mặt Dạ Khinh Ưu không được tốt, cảm thấy mọi chuyện càng trở nên không tầm thường, hắn khó chịu búng tay, một ngọn tử hỏa thiêu rụi thân thể của cường giả Thần Tôn Bát Giai một mảnh cũng không còn.
Ngay lập tức, vài ngày sau đó, tin tức người của Tam Ma Lục Hợp Giáo vô thanh vô tức biến mất trong Hoàng Uyên thành dấy lên làm người khác hoảng sợ.
Nhiều người sau khi xác nhận thì cảm thấy rùng mình, không ai biết nguyên do vì sao lại làm mọi chuyện càng trở nên bất an.
Chẳng qua cũng không lâu đều bị Thiên Trung Hội tập trung chú ý trở lại, mà chuyện kia dần biến thành một trong những bí sử lớn nhất về sau…
Người của Tam Ma Lục Hợp Giáo về sau cũng không dám cử người đến nữa, lại bắt đầu liệt Dạ Khinh Ưu vào đối tượng nguy hiểm không thể chọc.
Dạ Khinh Ưu không hề để ý đến những chuyện này, dù sao hiện tại nơi này là chỗ nữ nhân của hắn đang hoạt động, thậm chí Thượng Lan Kỷ Linh còn đang mang thai, hắn không hề muốn kẻ nào dấy lên nguy hiểm một chút cho các nàng.
Dựa theo ước định, Dạ Khinh Ưu liền đến chỗ Hạ Nhu Nhi đã hẹn hắn.
Dừng lại ngay phía trước Uyên Ương Tửu Quán, tửu lâu coi như nổi danh nhất Hoàng Uyên Thành, nơi này chỉ dành cho người có thân phận và thực lực.
Dạ Khinh Ưu không để ý Uyên Ương Tửu Quán danh tiếng ra sao, hắn đi đến trước cửa, nhíu mày, định thả ra thần thức dò xét thì một nữ tử nhìn thấy hắn liền chạy đến, vẻ mặt kính cẩn thận trọng nhìn hắn, hỏi.
" Người là Dạ tiền bối? "
" Ừm.
"
Dạ Khinh Ưu liếc mắt nhìn nữ tử, chỉ thấy nàng cũng khá xinh xắn, dáng người thanh tú, mặc một thanh bào của Thanh Hoa Học Viện.
Đúng là nữ học viên của Thanh Hoa Học Viện, nữ tử này nghe hắn nói vậy, hai má đào ửng hồng, cúi thấp đầu, không dám lại nhìn hắn, nhỏ giọng kính cẩn nói.
" Hạ sư tỷ tại bên trong đang chờ người… Mời đi theo tiểu nữ.
"
Hắn ưng thuận gật đầu, nữ tử nhìn vậy mới dám dẫn hắn lên lầu, trưởng quầy nhìn thấy cũng không dám nói gì.
Cả hai đi lên đến tận lầu bốn, nơi này phải là người có danh vọng cao mới có thể tiến lên.
Nữ tử dẫn hắn đúng là căn phòng thứ hai, chỉ đến nơi này, sau đó cũng không dám ở lại mà mau chóng rời khỏi.
Dạ Khinh Ưu nhìn trước cửa phòng, thản nhiên mở ra, ánh mắt một lượt đảo vào trong.
Phía bên trong, không ngờ tụ tập ba nam ba nữ, một người đúng là Hạ Nhu Nhi, khi vừa nhìn thấy hắn, ánh mắt liền tỏ ra vui mừng.
Nàng hiện tại so với lần trước gặp còn kiều diễm hơn mấy phần, làm ba tên nam nhân đối diện không ngừng nhìn lấy nàng.
Ngồi bên cạnh Hạ Nhu Nhi làm cho hắn bất ngờ lại là Hạ Thanh Thanh, nữ tử kia so với Hạ Nhu Nhi càng thêm xinh đẹp, nét mặt thanh lãnh, không cười nói, càng lạnh lùng hơn lúc trước.
Khi thấy hắn cũng là dung nhan biến đổi, ít đi một phần băng giá.
Mà nữ tử còn lại cũng rất xinh đẹp, coi như là một phương mỹ nhân, chẳng qua so với hai nữ nhân kia thì ảm đạm đi không ít.
Ba nam tử kia cũng là lần đầu Dạ Khinh Ưu gặp mặt, cả ba tên này đều dường như có chủ ý lên ba nữ nhân kia, chẳng qua đều được che giấu rất kỹ.
Khi thấy Dạ Khinh Ưu xuất hiện đã làm cả ba chấn kinh, cũng không ngờ nam nhân mà Hạ Nhu Nhi muốn gặp lại có tuấn nhan vượt xa bọn họ, mà điều khó chấp nhận đó là Hạ Nhu Nhi dường như rất vui mừng khi nhìn thấy nam nhân kia, làm cả ba người bọn họ biểu tình biến hóa khác nhau.
Một tên nam nhân bộ dáng anh tuấn, sau một lát lấy lại nụ cười liền đứng dậy, chủ động đi ra, khóe môi rặn ra nụ cười, nhìn Dạ Khinh Ưu bước vào, giơ tay cười nói.
" Hóa ra huynh đài là người mà Hạ sư muội nhắc đến, tại hạ là Đàm Thanh.
"
Chỉ là làm cho Đàm Thanh ngây người ra là Dạ Khinh Ưu trực tiếp lướt qua người của gã, không thèm đáp, coi gã như không khí, mà trực tiếp đi đến bên cạnh Hạ Nhu Nhi.
Sắc mặt của Đàm Thanh liền xám xanh, mơ hồ hiện ra tia oán độc, rất nhanh giấu lại, thu lại nụ cười quay trở lại ghế.