Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 182: Ý Muốn Của Thiên Linh Đình






" Không sợ hai nàng ta chết trên dọc đường sao.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt khẽ mỉm cười, Linh Lung rời đi, lại khiến cho nàng tâm tình thoải mái một chút.
Dạ Khinh Ưu quay đầu nhìn, không có trả lời, dĩ nhiên biết có nói thêm cũng vô dụng.
Nữ nhân này chắc hẳn chỉ mong như vậy.
Một vài phút sau, Nam Lãng lại đến tìm hắn, chuyện dĩ nhiên là liên quan đến Địa Đàng.
Dạ Khinh Ưu đương nhiên hiểu rõ, theo phía sau lưng Nam Lãng còn có Tuyên Cơ và một thiếu nữ lộ ra lạnh lùng, ánh mắt vẫn dò xét trên hắn.
Trông thấy hắn chú ý hai nữ nhân, Nam Lãng liền vui cười giới thiệu.
Chỉ tay về phía Tuyên Cơ, thần sắc nữ tử lạnh nhạt không hề có một tia dao động, nhưng chú ý kỹ sẽ thấy nàng ánh mắt vẫn lén nhìn Dạ Khinh Ưu.
" Nàng chính là Tuyên Cơ, thiên tài nổi bật nhất thế hệ trước của Thủy Tâm học viện.
Phía đằng sau là đệ tử của nàng, Thiên Linh Đình, cũng là một thiên tài hiếm có của Thủy Tâm học viện.
"
Dạ Khinh Ưu khẽ gật đầu, ánh mắt cũng dời đi không chú ý đến nữa, mặc dù ánh mắt hai nữ nhân có chút kỳ quái, nhưng hắn sẽ không tự luyến cho rằng mình mị lực cao đến mức vừa gặp đã làm hai nữ nhân băng lãnh đem lòng mến mộ.
Nam Lãng dĩ nhiên hiểu chính đề quan trọng, hắn lấy ra một tấm bản mộc, vẻ ngoài có phần đơn thô nhưng không ai dám khinh thường, thứ này chính là tiêu bản Nam Lãng lấy được từ một buổi đấu giá.
Vốn dĩ muốn giữ làm của riêng, nhưng hắn biết căn bản không cách nào sử dụng được, bởi vì đây chính là bản đồ bên trong Địa Đàng, với tuổi tác của hắn chỉ có cách ngồi ngó mà thôi.

Dùng không được, hắn cũng không ngại hao tốn trao đổi ân tình với Dạ Khinh Ưu, xem ra có lời hơn.
" Bên trong đây là một phần địa hình của Địa Đàng.
Nơi đó vốn bày bố vô số trận pháp tự nhiên, lại có Hỏa Thú canh giữ, nghe nói có yêu thú thất cấp bên trong.
Mộc bản này chỉ ghi một phần địa hình, nhưng cũng đủ rộng lớn.
"
Nam Lãng cẩn thận giải thích, Dạ Khinh Ưu nhìn vào bên trong mộc bản, hai mắt sáng ngời, không cần Nam Lãng nói, hắn cũng biết.
Chỉ nhẹ nhàng cất đi mộc bản, không cần để cho Nam Lãng giải thích thêm.
Nam Lãng thấy như vậy, chỉ biết bất đắc dĩ, tùy ý Dạ Khinh Ưu cầm lấy, dù sao Dạ Khinh Ưu cũng cứu giúp tam đại học viện một lần, đưa một cái mộc bản cũng không có vấn đề gì.
Đã mộc bản cũng bị lấy đi, Nam Lãng cũng không còn lý do ở lại, liền mau chóng rời khỏi phòng.
Tuyên Cơ còn muốn đi, ánh mắt khẽ quay đầu nhìn hắn, mím môi, định nói gì nhưng lời không thể phát ra, nàng thở dài, quay lưng rời đi.
Duy chỉ có Thiên Linh Đình là chưa đi, ánh mắt chuyển sang nhìn Dạ Khinh Ưu, tinh quang ẩn hiện, mắt ngọc hàm chứa ẩn ý, nàng nhẹ nhàng bước đi đến, dung nhan tú lệ động lòng người chớp mắt nở nụ cười.
" Tiểu nữ Thiên Linh Đình, ra mắt Dạ công tử… "
" Ngươi có chuyện gì sao? "
Dạ Khinh Ưu mày khẽ nhíu, ở bên cạnh Hân Phong Tiểu Nguyệt bùng phát một cổ khí tức khủng bố, mắt cười nhưng sát ý tỏa ra ai cũng hiểu nàng đang không vui.
Thiên Linh Đình cảm nhận khí thế Hân Phong Tiểu Nguyệt tỏa ra, khẽ rùng mình, nhưng ánh mắt kiên quyết, khẽ cắn môi, không chút lùi bước nhìn Dạ Khinh Ưu.
" Dạ công tử, ta cũng không phải là người thích vòng vo… Ta biết công tử tính cách cũng như vậy, cũng không muốn công tử phản cảm cho nên liền nói thẳng.

Ta hi vọng công tử có thể làm đạo lữ của ta.
"
" Ha ha… Nữ oa nhi, giọng điệu thật cao ngạo.
Nhìn ngươi so với hắn còn chưa xứng để xách giày.
"
Hân Phong Tiểu Nguyệt phát ra tiếng cười lạnh, ý tứ châm chọc rõ ràng, lại khiến cho Thiên Linh Đình không có lập tức giận, mà khẽ mỉm cười, nhìn lại nàng nói.
" Xứng hay không xứng cũng là do Dạ công tử quyết định, mặc dù ta không tự nhận là dung mạo thiên hạ đệ nhất nhưng cũng không quá kém.
Nếu công tử không chê, ta hoàn toàn vui vẻ tự nguyện.
"
" Ngươi tại sao tự nhiên lại muốn làm đạo lữ của ta? "
Dạ Khinh Ưu buồn dọc hỏi, Thiên Linh Đình này quả thật không tệ, nhan sắc đủ xếp vào bậc nghiêng nước nghiêng thành, trên Bách Hoa Bảng xếp hạng thập nhị (12), tu vi thiên phú cũng rất cao, dù lớn hơn Mạc Thủy Dao một chút nhưng đã đột phá Thánh Linh Nhất Giai.
Nữ tử như vậy, vốn dĩ phải cao ngạo không chịu hạ mình chủ động yêu cầu nam nhân mới phải.
Mà nghe hắn hỏi, Thiên Linh Đình khẽ nở nụ cười đáp.
" Cũng chính bởi vì ngưỡng mộ thực lực của công tử, ta đoán với độ tuổi và thiên phú của công tử.

Chắc hẳn trước kia từng xếp hạng trên Đại Thần Bảng, thậm chí xếp hạng trên bảng còn không thấp.
"
Nghe nàng phân tích, Dạ Khinh Ưu mắt nhìn thẳng, có điểm tán thưởng nữ tử này, Thiên Linh Đình tâm tư nhạy bén, khả năng nhìn nhận rất nhanh.
Rõ ràng biết một chút tính cách của hắn biểu hiện ra, mà hoàn toàn không chút che giấu tâm cơ nói thẳng.
" Mặc dù chưa nghe đến tên tuổi của công tử, nhưng chắc hẳn hiện tại công tử có thể sử dụng chính là thân phận giả.
Hoặc giả sử trước kia công tử che giấu thân phận, với những người như vậy, hoàn toàn là những cường giả thật thụ.
"
" Thiên Linh Đình ta mặc dù không phải là thiên chi kiêu nữ đứng đầu, nhưng cũng có ngạo khí.
Trong mắt ta chỉ có nam nhân lợi hại nhất mới xứng đáng.
Ta thà làm vương phủ thiếp, không làm nhà nghèo thê! "
Lời lẽ của Thiên Linh Đình dĩ nhiên khiến Dạ Khinh Ưu cảm thấy thú vị, nữ tử này không ngờ có tham vọng không nhỏ.
Tuy nói nàng không phải là thật tâm thích hắn, nhưng dù sao có một nữ tử như vậy chú ý đến cũng khiến hắn lưu tâm.
Dĩ nhiên Dạ Khinh Ưu không biết, Thiên Linh Đình bên ngoài nổi tính ngạo khí ngút trời, anh tài công tử thế gia nhiều thế lực truy cầu đều không làm nàng nhìn lấy một cái, dĩ nhiên ánh mắt của nàng quá cao, chỉ nhìn lấy nam tử xuất chúng nhất.
Từ khi nhìn thấy biểu hiện của Dạ Khinh Ưu, nàng đã rõ ràng nam tử kia chính là kẻ lợi hại nhất nàng từng gặp, thậm chí còn lợi hại hơn cả đệ nhất nhân Đại Thần Bảng.
Dạ Khinh Ưu khẽ cười, chân bước ra cửa, liếc nhìn nàng, nhẹ giọng nói.
" Nếu như vậy thì ngươi nên chứng tỏ thành ý, ta dù sao cũng không ngại bên cạnh có thêm một nữ nhân.
"
" Dĩ nhiên, ta sẽ không làm cho công tử thất vọng.

"
Thiên Linh Đình nhẹ nói, thấy hắn rời đi, nàng cũng không đuổi theo, ánh mắt hiện rõ sự quyết tâm, sau đó nhẹ nhàng quay lưng bước rời đi.
Hân Phong Tiểu Nguyệt nhìn thấy hắn vậy mà đáp ứng, trong lòng nổi nộ khí, tức giận kêu.
" Chàng sao lại ngựa giống như vậy, nữ tử như vậy cũng chú ý.
"
" Bởi lẽ ta là nam nhân, một tuyệt sắc mỹ nữ dâng đến cửa, từ chối chứng tỏ ta có vấn đề.
Hay chẳng lẽ lại muốn ta làm nam tử chung tình, nếu mà có như vậy thì ngươi tuyệt đối sẽ không có cơ hội rồi.
"
Dạ Khinh Ưu cười trêu, dĩ nhiên thấy Hân Phong Tiểu Nguyệt tức giận khiến hắn không chút bận tâm, mà còn chút hả dạ khi mà nữ nhân này liên tục khiến hắn không vui.
Hân Phong Tiểu Nguyệt nghe xong, tức khí không nói thành lời, ánh mắt hiện ra lạnh lẽo, hận không thể thoát ra đại khai sát giới một lần.
Không để ý đến Hân Phong Tiểu Nguyệt nổi cơn ghen, Dạ Khinh Ưu chợt chuyển sang ánh mắt lạnh lẽo, âm u.
Vừa ra đến cửa, Tiểu Thố Tử nhảy ra từ bên trong đột nhiên ôm lấy hắn, Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Chỉ thấy nàng mắt thỏ long lanh, vẻ ngoài đáng yêu ve vẩy hai tai dài, da thịt trắng nõn bám víu lấy hắn.
" Tiểu Lang, ra ngoài phải dẫn Tiếu Thố theo… "
" Cũng tốt.
"
Dạ Khinh Ưu đáp ứng, hắn hiện tại ra ngoài cũng là một thời gian, còn có lẽ đợi đến khi Địa Đàng phong ấn suy yếu còn cách vài tháng, còn chưa vội.
Mà lần này hắn đi, tránh không khỏi một tràn huyết tinh, dĩ nhiên sẽ để cho tiểu thỏ ngây thơ này trưởng thành một chút, nàng ta cứ ngây thơ như vậy, nhiều khi lại không thích hợp ở bên cạnh hắn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.