Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 120: Lục Gia Âm Hiểm






Dạ Khinh Ưu ngồi dậy, mắt nhìn Liễu Vân Nguyệt ngủ ngon lành bên cạnh, bàn tay vén tóc rối vuốt ve đầu nàng, khuôn mặt xinh đẹp đang mê ngủ không chú ý động tác của hắn, có lẽ do hôm qua cả hai người quá mãnh liệt.
Rời khỏi giường, đắp chăn cho mỹ nữ, hắn ra khỏi phòng liền bắt gặp Lung Linh ngồi một chỗ như giận dỗi, hai mắt đỏ hoe ẩm ướt, ngước mặt nhìn hắn.
" Đại ca ca có phải chê Linh Lung không, là do Linh Lung không xinh đẹp… Làm đại ca chướng mắt.
"
" Không phải, đơn giản ta xem muội từ nhỏ lớn lên, cũng khó dùng phương diện nữ nhân để đối đãi.
"
Dạ Khinh Ưu biết thiếu nữ sắp khóc đến thương tâm, đi đến cạnh đặt tay lên mái tóc Linh Lung vỗ về.
Linh Lung nghe vậy bớt đi chút ít ủy khuất, kéo hắn ngồi xuống, bản thân nàng leo lên người hắn ngồi, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, môi nhỏ chu ra.
" Như vậy thì sao nào, Linh Lung tình nguyện dâng hiến cho đại ca ca… Chỉ cần đại ca ca muốn, việc gì Linh Lung cũng có thể làm được.
"
" Được rồi, nếu muội đã chủ động câu dẫn thì ta không khách khí đâu… "
Dạ Khinh Ưu cúi đầu, bắt được mùi hương thiếu nữ thanh thuần, thơm dịu, Linh Lung đối diện với hắn gương mặt nâng lên, hôn lên miệng hắn.
Dạ Khinh Ưu bị tập kích, không quá bất ngờ, hưởng thụ hương vị của thiếu nữ.
Môi của Linh Lung vừa mềm lại ướt, động tác của thiếu nữ ban đầu vụng về, sau lại chủ động tách miệng hắn mút lấy lưỡi nam nhân.
Linh Lung hai tay ôm chặt đầu hắn, miệng lưỡi triền miên ngậm mút, hương dịch hai người hòa tan đều được nàng chủ động nuốt xuống.
Cặp mông tròn đàn hồi cọ sát trên đùi hắn.
Bộ ngực chớm nở cứ dồn thành cục in trên ngực nam tử.
Bị kích thích như vậy, Dạ Khinh Ưu khó lòng kìm nén, hai tay mở rộng phía trên y sam của nàng, luồn tay vào kéo rơi cái yếm nhỏ rơi trên đất, bàn tay nắn bóp hai cầu ngực bầu bĩnh, bộ ngực trinh thuần lần đầu được bóp khiến Linh Lung nhạy cảm rên lên, tách rời miệng hắn, vẻ mặt kiều diễm ướt át liếc nhìn hắn.
" Đại ca ca, mau ngậm lấy ngực Linh Lung… "
Nàng táo bạo đưa ra đề nghị như vậy làm nam nhân máu huyết sôi trào, miệng cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa hồng hào của thiếu nữ.

Núm hoa của Linh Lung non nớt như nụ hoa mới chớm nở, vừa ngọt ngào dịu dàng, lại đem đến cảm giác muốn giữ làm của riêng.
Miệng hắn ngậm chặt nhũ hoa, lưỡi liếm quanh, hai bầu vú lồ lộ ra ngoài bị bóp đến đỏ hồng.
" Sướng lắm đại ca ca… Ngậm tiếp đi, nuốt trọn nhũ hoa của muội vào đi… "
Linh Lung nhẹ giọng khiêu khích, Dạ Khinh Ưu phải công nhận thiếu nữ quả là một vưu vật, có thể chủ động khiêu khích hắn như vậy, quả thật đủ táo bạo.
Đang giai đoạn cao trào thì Hoa Tiểu Thất từ bên ngoài đi vào, nàng vừa vô liền thấy hai người hành động như vậy, hai má đỏ lên.
Đặc biệt hình ảnh Dạ Khinh Ưu ngậm lấy nhũ hoa Linh Lung in sâu vào trong đầu nàng.
Bất quả, nàng vẫn tỉnh táo tránh ánh mắt, nhẹ giọng nói.
" Công tử, tiểu thư… "
" Có chuyện gì cứ nói… Ưm, đừng dừng mà Dạ đại ca, ngậm tiếp đi.
Linh Lung thích lắm.
"
Linh Lung thản nhiên như không, nàng vừa thấy Dạ Khinh Ưu rời miệng quay qua nũng nịu trách cứ.
Dạ Khinh Ưu thầm mắng "tiểu yêu tinh", tạm thời không cùng nàng hồ nháo, quay qua Hoa Tiểu Thất nói.
" Ngươi nói đi.
"
" Vâng công tử.
Lục tiểu thư đến gặp, đang đợi bên ngoài.
"
Hoa Tiểu Thất cúi đầu nói, trong lòng dấy lên một cỗ nhiệt khí, u mê nghĩ đến hắn.

Dạ Khinh Ưu nhướng mày, gật đầu nói.
" Được rồi, bảo nàng vào đi.
"
" Vâng.
"
Hoa Tiểu Thất vội vã rời khỏi, Linh Lung quay qua hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, như hiểu ra điều gì đó, cứ như vừa được giác ngộ chân lý mới, nàng liền hí hửng nói.
" Đại ca ca muốn song phi sao… Như vậy thật tốt ngượng ngùng, người ta là lần đầu tiên.
"
" Nghĩ gì vậy, ta bảo muội mặc đồ vào… "
Dạ Khinh Ưu nhẹ nhàng vỗ trán nàng một cái khiến Linh Lung u oán trách.
" Rõ ràng đại ca ca là người cởi, lại bắt người ta mặc lại.
"
Dù không tình nguyện, Linh Lung vẫn là mặc lại y phục, vừa đúng lúc Lục Kiều Vân bước vào nhìn thấy Linh Lung ngồi trong lòng Dạ Khinh Ưu không có ý tứ ngồi dậy, trong mắt nàng lóe lên một tia kinh ngạc rồi biến mất.
Coi như không thấy gì, nhìn qua Dạ Khinh Ưu, hỏi.
" Khi nào thì công tử định rời đi? "
" Chưa vội, ta còn có chuyện cần giải quyết...!"
Dạ Khinh Ưu há miệng ăn một quả mềm do Linh Lung đút cho hắn, miệng lại mút ngón tay nàng, khiến thiếu nữ về sau cũng ngậm mút ngón tay đã dính nước bọt của hắn.
Lục Kiều Vân vừa thấy hình tượng lãnh mỹ nữ của Linh Lung bị hủy hoại trong chốc lát.
Nàng nén sự bài xích mũi mẫn của cặp nam nữ trước mắt, lại nói.
" Công tử có chuyện cần làm, không biết cần mất bao lâu… "
" Cái này phải dựa vào cô rồi.
"
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn nàng, Lục Kiều Vân giật mình, không hiểu sao có dính dáng đến mình, trong đầu suy đoán liên tục vẫn không rõ nguyên do.
Chỉ nghe hắn nói.
" Cô hẳn là đã từng nghe đến Quỷ Mạt Tu La Hoa rồi… "
" A… Chẳng lẽ công tử biết về nó.
"
Lục Kiều Vân hoảng sợ, mắt không thể tin được nhìn hắn, đây chính là bí mật của Lục gia, làm sao Dạ Khinh Ưu có thể nhận ra.
Dạ Khinh Ưu không trả lời nàng, một bàn tay vung ra, từng đường đạo khí màu đỏ nối liền cổ tay Lục Kiều Vân.
Một vài giây sau, từ miệng Lục Kiều Vân chảy ra máu đen, kèm theo một dị vật màu đen, vật này nằm trên sàn giãy giụa đành đạch bị một đạo khí của Dạ Khinh Ưu ghim chết.
Linh Lung nhìn thấy, toàn thân nổi da gà, ôm chặt lấy hắn, sợ hãi hỏi.
" Đại ca ca, đó là cái gì? "
" Quỷ Mạt Ấu Hoa, hạt giống đã nảy mầm của Quỷ Mạt Tu La Hoa.
Có nó trong người thì dù làm gì người bên Lục gia đều biết.
"
Dạ Khinh Ưu giải thích, hắn phất tay, một mồi lửa thiêu rụi Quỷ Mạt Ấu Hoa, mắt nhìn ngang Lục Kiều Vân thấy vẻ mặt nàng tái mét, da xanh xao, dường như không còn sức sống.
Linh Lung cũng nhìn nàng, dò hỏi.
" Này, ngươi không sao đó chứ… !? "
" Không… Không sao, đa tạ công tử cứu giúp.
"
Lục Kiều Vân nhìn hắn cảm kích, nàng từ trong hoảng loạn trấn định lại, hai bàn tay siết chặt vào nhau.

Nàng dù sao cũng là nữ tử có ý chí cao, qua một lúc hoảng sợ đã nhớ đến chuyện quan trọng, nhìn kỹ Dạ Khinh Ưu, ngập ngừng hỏi.
" Công tử là người trên Thần Y Bảng? "
" Chuyện không cần hỏi, không nên hỏi.
"
Giọng hắn lạnh lẽo khiến Lục Kiều Vân ngậm miệng lại, nàng biết người trên Thần Y Bảng hành tung bí ẩn, không ai giống ai, tuy được nhiều thế lực tôn thờ bảo vệ nhưng tránh không khỏi phiền phức bị các thế lực nhòm ngó.
" Có phải ngươi biết bên trong mình có một hạt mầm gieo bên trong… "
Dạ Khinh Ưu chăm chú nhìn vào mắt Lục Kiều Vân, chỉ cần nàng nói dối, hắn liền biết.
Lục Kiều Vân ánh mắt hiện lên nỗi buồn, nhạt nhòa nói.
" Chỉ cần là người của Lục gia, bên trong mình đều có một hạt giống… Chỉ cần có hạt giống này trong người, dù muốn phản bội cũng không thể.
"
" Ghê gớm như vậy? "
Linh Lung ngạc nhiên hỏi, nàng là lần đầu tiên biết đến chuyện thú vị như vậy, Lục Kiều Vân gật đầu, lấy ra một viên Hồi Huyết Đan nuốt vào, nội thương cũng dần giảm bớt.
Dạ Khinh Ưu bình thản ngồi đó, mở miệng.
" Có phải đối tượng song tu của các ngươi cũng sẽ bị… "
Lục Kiều Vân mở to mắt nhìn hắn, vô thức gật đầu, Dạ Khinh Ưu khẽ mỉm cười, dường như đã hiểu.
Chắc chắn Lục gia đã nhận ra thân phận của hắn không tầm thường, ít nhất sẽ nghĩ hắn chính là người trên Thần Y Bảng.
Bởi lẽ hắn có thể giải được hạt mầm trong cơ thể Cẩn Giai, cho nên Lục gia nghĩ hắn chính là Thần Y, chỉ có Thần Y mới có thể giải quyết được thủ đoạn của bọn chúng.
Vì thế cho nên Lục gia đã bắt đầu lên kế hoạch, nhường cơ hội cho Dạ Nguyệt Lâu quật khởi, cắt đứt liên lạc Vạn Giới Kinh Lâu tại Huyết Vũ Đại Lục.
Như vậy Lục Kiều Vân nghĩ rằng mình đã bị bỏ rơi, sẽ chủ động đến tìm hắn.
Lục gia đã phân tích bên cạnh hắn hồng nhan tri kỷ rất nhiều, nghĩ rằng hắn háo sắc cho nên sử dụng Lục Kiều Vân làm sắc dụ.
Quỷ Mạt Ấu Hoa khác với hạt giống trong người Cẩn Giai trước đó, nó có thể trốn sâu vào trong linh hồn, ngay cả Thần Y cũng khó phát hiện, nếu không phải tu vi hắn quá cao thì cũng khó mà phát hiện.
Về sau nếu hắn và Lục Kiều Vân nảy sinh quan hệ, chỉ cần cùng nàng giao hoan thì chính hắn sẽ bị Lục gia kiểm soát.
Ngay từ đầu Lục Kiều Vân vẫn không biết mình là con cờ trong tay Lục gia.
Chiêu trò âm hiểm này, Dạ Khinh Ưu không thể không bội phục, ánh mắt hắn rét lạnh, mối thù này của Lục gia hắn sẽ trả.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.