Ma Vực Liệp Diễm Sử Thi

Chương 118: Hồi Ức 1






Huyền Âm Vực, một địa phương hỗn loạn nằm tại Ma giới, rất nhiều chủng tộc xuất hiện tại đây, đa phần lưu lạc ở nơi này vì cuộc chiến Nhân - Ma, nhân tộc tại đây chỉ có thể sống chui rúc, tránh đắc tội cùng ma tộc tại nơi đây.
Có thể cuộc sống tại nơi này của một nhân tộc chính là sinh tồn, luôn suy nghĩ về việc phải sống sót, đối với họ được tu luyện là việc gì đó quá xa xỉ.
Âm Thiên Thành, là thành nhỏ nằm rìa ngoài, đồ ăn thưa thớt, thực vật cằn cỗi, nguồn nước hạn hẹp, có thể sống sót tại đây chính là một thử thách.
Nhưng đa phần nhân tộc bị bỏ lại ở đây đều chọn nơi này làm chỗ để trú ngụ, vì ở đây ít ma tộc xuất hiện hơn những nơi khác.
" Con khốn, ngươi dám làm bẩn đồ của ta… "
Một ma tộc làn da xanh xao, thân hình đồ sộ đang túm mái tóc một thiếu nữ nhân tộc kéo nàng lê lết trên nền đất.
Thiếu nữ đau đớn chỉ biết mặc bị kéo đi, không dám phản kháng, ma tộc nhân bỏ tay, đá một cái vào bụng thiếu nữ.
" Nhân tộc rác rưởi, dám làm hỏng đồ ta… "
Ma tộc vận dụng đạo khí khiến cho vết thương chồng chất trên người thiếu nữ, không hề có một chút nương tay.
Sau khi đã hả cơn giận, gã nhìn thấy thiếu nữ nhân tộc đã không còn cử động, mới quay đi trong tâm trạng tức tối.
" Quá vô dụng, nhân tộc các ngươi thật quá dễ chết… "
Không có ai tiến đến giúp đỡ thiếu nữ, đơn giản không ai muốn rước rắc rối vào người.
Thiếu nữ cứ nằm đó, trong tình trạng toàn thân chồng chất vết thương, đến khi những cơn mưa nặng hạt nhỏ xuống rơi trên thân thể kiệt quệ của nàng, hai mắt yếu ớt của nàng mới mở ra.
Dù bị đánh gần chết, thiếu nữ vẫn không từ bỏ, luôn níu giữ hi vọng sống trong mình, nàng lê lết đôi chân gần như gãy nát băng qua hàng quán vắng lặng bởi cơn mưa.
Mái tóc dài rối bù che đậy khuôn mặt, thân thể không chỉ có những vết bầm tím còn có vết cắt, vết thẹo lồ lộ vô cùng dọa người.

Ai nhìn thấy nàng đều lộ ra vẻ khinh bỉ và chán ghét, dù cho có chết chắc cũng không ai quan tâm.
Nàng lết vào trong một ngõ hẹp nhỏ, vừa tối tăm vừa ẩm mốc, nơi đây chính là nhà của nàng.
Một nơi như vậy chính là chỗ ở của một thiếu nữ, nằm trong sự tột cùng của tuyệt vọng nàng vẫn chưa từ bỏ, mong một ngày có người cứu nàng và nhân tộc mắc kẹt ở đây ra khỏi chốn này.
Nhưng nàng mãi không biết sẽ không có ngày đó…
Đang định chui vào trong lỗ nhỏ chật hẹp, nàng đụng phải một vật suýt chút ngã ra, khi lấy lại thăng bằng, nàng đi vào trong ổ nhỏ lấy ra một ngọn đuốc thô tự làm từ rơm rạ chiếu sáng vật vừa đụng phải.
Đây cũng không phải là vật, mà chính là người, nhưng nhìn kỹ hơn là một ma tộc cấp cao, nhìn rất giống con người.
Con người này chính là một thiếu niên, tuổi tầm 14, mái tóc đỏ thẳng thắn kéo dài ngang lưng, màu sắc tươi rói đẹp đẽ như mê hoặc thiếu nữ.
Đặc biệt tuy nhìn còn trẻ nhưng khuôn mặt yêu nghiệt không thể che giấu, dù khá non nớt cũng đã mê hoặc tấm lòng thiếu nữ.
Nàng chưa từng thấy ai đẹp như vậy, cho dù các vị công tử tiểu thư cũng không thể sánh bằng một góc của thiếu niên này.
Tuy nhiên lúc này thiếu niên không hề cử động, hơi thở mỏng manh, để ánh sáng rọi trên người, thiếu nữ phát hoảng khi nhìn thấy hằng hà chi chít những vết thương lớn nhỏ trên người hắn.
" Phải làm sao đây… "
Thiếu nữ lo lắng, nàng sau vài phút lo lắng liền quyết định trị liệu cho thiếu niên, trước kia khi ở nhân giới nàng có thể dùng quang thuật chữa thương, một chút y thuật cũng biết.
Thiếu nữ rất khó khăn đem thiếu niên vào ổ nhỏ của mình, dù cho chỗ ở có phần tối tăm nhưng nàng rất chăm chút chỗ ở, tuy nhỏ nhưng tràn ngập mùi hương và sạch sẽ hơn bất cứ chỗ nào trong tòa thành này.
Xử lý vài vết thương bên ngoài, thiếu nữ lại tiếp tục chăm sóc cho hắn, ban ngày ra ngoài kiếm đồ ăn cho hắn và nàng, tối về lại chăm sóc cho thiếu niên, dù cho phải nuôi thêm một miệng ăn, nhưng đối với một người luôn phải sống trong một nơi tàn tạ và hạn hẹp như thế này, đối với nàng quả thật có chút khó khăn, song nàng vẫn có thể tự xoay sở được.

Nàng như bị thiếu niên này mê hoặc, tự nguyện giảm phần ăn bản thân để cho hắn, nhiều khi nàng còn không ăn gì, đều nhường hết cho hắn.
Thời gian chậm chạp qua nửa tháng, thiếu niên kia đã từ từ mở mắt, vẻ tuấn tuyệt, tú diễm càng tăng mấy phần, đặc biệt đôi mắt như hai hòn nguyệt châu muốn hút hồn thiếu nữ vào đó.
Thiếu niên vừa tỉnh lại, nhìn thấy thiếu nữ, đôi mắt trở nên rét lạnh, vươn tay bóp cổ thiếu nữ.
Theo cái nhìn của những chính đạo tu sĩ, hành động của thiếu niên này chính là không đúng với lẽ phải, lấy oán trả ơn, nhưng đối với một nơi như Ma giới ấy, hành động này thật bình thường như ở phường, có khi còn có kẻ mỉa mai về sự ngu dốt của thiếu nữ kia, lo cho bản thân còn không xong, lại còn đi chăm sóc cho kẻ khác, đối phương lại còn là ma tộc, xác thực rất thiểu năng trí tuệ, đạt được sự thương hại của bao nhân tộc khác...
Một bầu không khí im lặng đến đáng sợ, hai đôi mắt chăm chú nhìn lên nhau, phảng phất như là đang đánh giá lấy đối phương, nhìn nhau được một lúc, cuối cùng, người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng là thiếu niên ma tộc.
" Ngươi là ai… ? "
" Ta… ta… "
Có vẻ thiếu nữ lâu ngày không nói chuyện cho nên lời nói còn ngập ngừng không rõ câu chữ, thiếu niên như cảm nhận được gì đó liền buông tay ra, mắt chuyển động nhìn thấy băng trắng sạch sẽ quấn quanh người.
Hắn rất thông minh, rất nhanh đã hiểu hắn được thiếu nữ này cứu chữa.
" Hừ, cứu ta thì nói cứu ta… Ngươi làm gì lề mề như vậy? "
Thiếu niên giọng rét lạnh, không một chút cảm xúc khiến thiếu nữ cúi gầm mặt, nửa buổi mới rặn ra vài chữ.
" Xin… lỗi… "
" Ngu ngốc, ngươi xin lỗi làm gì… Đúng là nhân tộc ngu xuẩn.
"
Thiếu niên lạnh lùng vô cảm nói, không để ý thiếu nữ hai mắt đã đẫm lệ, nước mắt rơi xuống.
Thiếu niên trông thấy vô cùng khó chịu, tức giận hỏi.
" Ngươi khóc cái gì, ta nói sai sao… ? "
" Không… sai… Là do… là do… "
Thiếu nữ vẫn chưa quen lời nói, câu từ vẫn không được rõ ràng, thiếu niên bây giờ đã ngồi dậy, tay kéo băng gạc vướng víu làm máu chảy ra, thiếu nữ nhìn mà phát hoảng, quơ tay muốn giúp hắn băng lại.
Thiếu niên không thèm để ý, bàn tay vận ra khí chưởng huyết sắc kéo một đường trên thân thể vết rách đều liền lại.
Hắn lấy một bộ y phục từ trong giới chỉ thay vào, lúc này mới để ý đến giới chỉ của hắn chưa từng bị đụng tay vào, liếc nhìn thiếu nữ ngơ ngác trước mắt.
Hắn cảm thấy con người này vừa ngu ngốc vừa quái dị.
" Này, tên ngươi là gì… Muốn ta thưởng thứ gì, ta sẽ ban cho ngươi.
Coi như món nợ tận diệt.
"
" Không… không cần… Ta tên… tên… Liễu… Vân… Nguyệt… "
Thiếu nữ lần này nói rành mạch đủ câu, thiếu niên cũng kiên nhẫn chờ đợi, liếc nhìn nàng nhàn nhạt đáp.
" Ta là Dạ Khinh Ưu, ngươi dù sao cũng có ơn cứu ta… Muốn gì cứ nói, ta rất ghét mắc nợ người khác.
"
" Cơ mà, nhân loại này cũng khá may mắn đấy, đổi lại là một ma tộc khác, sớm đã cho nàng một chém đoạt mệnh, loại chuyện có ơn tất trả ở Ma giới mà nói thực sự rất hiếm có.
Một nơi mà chỉ có những tính toán tư lợi, lợi dụng lẫn nhau, cảnh giác không ngừng và nghi ngờ mọi lúc tồn tại thì...!ừm, đúng là hiếm thật.
" Dạ Khinh Ưu thầm nghĩ, mặc dù những điều trên chưa phải là tất cả để mô tả về một mặt của Ma giới nhưng cũng khá là đại khái rồi.
" Không… ta… "
Thiếu nữ Liễu Vân Nguyệt xua tay, nhưng đáp trả nàng là ánh mắt lạnh lẽo của hắn.

" Nói!! "
Bị hắn hù sợ, Liễu Vân Nguyệt yếu đuối lùi lại chui vào trong cái ổ nhỏ, không dám nhìn hắn.
Dạ Khinh Ưu vừa thấy phiền vừa thấy giận, nhưng cũng hết cách, hắn là người có ơn tất trả.
Mắt nhìn thấy dáng đi thiếu nữ không được tốt, đã thế trên người chồng chất vết thương, cơn giận tạm lui lại, nếu hắn xả giận lúc này thì đối phương chết là cái chắc.
" Ngươi quả đúng phiền phức.
"
Dạ Khinh Ưu ngồi xuống, tại bên chạm tóm lấy chân thiếu nữ làm nàng giật bắn, hoảng loạn rút chân, Dạ Khinh Ưu trừng đôi mắt lạnh.
" Để im, ngươi nghĩ ta thèm thân thể què quặt xấu xí của ngươi sao… "
Thiếu nữ nghe vậy liền không động nữa, im lặng cho hắn chữa trị.
Chỉ thấy thiếu niên giương tay, từng tia đạo khí hóa thành hàng trăm mũi kim đỏ, theo đó thẩm thấu vào trong da thịt nàng, từng vết thương được hắn từ từ chữa khỏi, cơ thể nàng cảm thấy phấn chấn hẳn lên, cơn đau hành hạ cũng biến mất, chân lấy lại cảm giác.
Mắt nhìn nàng càng khâm phục y thuật của thiếu niên này.
" Được rồi, ta đã chữa khỏi cho ngươi...!Lần này, không ai nợ ai.
"
Dạ Khinh Ưu đứng dậy, mắt một cái cũng không nhìn lại đã biến mất.
Thiếu nữ nhìn theo, trong lòng tràn ngập mất mát, lần đầu nàng tại thế giới này có thể nói chuyện cùng một người, lần đầu có một người tại dáng vẻ xấu xí này mà không đánh nàng, còn dùng y thuật chữa trị cho nàng.
Dù cho hắn vô tâm, nhưng hắn là người tốt nhất nàng từng gặp, hai mắt tròn của nàng ngập nước, trượt dài trên hai má...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.