Ma Túy

Chương 30: Hoàn chính văn




Tiếng tim đập át đi đám đông đang huyên náo.
Tuyết rơi dày đặc khắp cả bầu trời.
Dáng người hắn cao gầy, đứng trên sân khấu, tóc đen bù xù, mắt buông thõng vừa đàn vừa hát, cơ thể nhẹ nhàng chuyển động theo tiếng nhạc.
Bên trong lạnh lùng xa cách lại có một chút thương cảm nhàn nhạt.
Tuyết lớn đầy trời, nữ sinh dưới sân khấu như phát điên giơ bong bóng lên gào thét.
Có một số người, mỗi một lần gặp lại sẽ một lần đắm chìm vào đó.
Tôi từ cầu thang tối om chậm rãi đi qua, đèn sân khấu càng ngày càng sáng, vành mắt của tôi đều là nước mắt.
Tôi giống như được nhìn thấy Bạch Tứ của năm đó vẫn luôn thu hút được nhiều sự chú ý đến như vậy.
Nhưng khác biệt duy nhất chính là, hắn của năm mười mấy tuổi tinh thần phấn chấn, tùy ý ngông cuồng.
Nhưng bây giờ đã chững chạc hơn rất nhiều, rất ít nói, cả người đều cảm giác có xa cách.
Tôi lẳng lặng nhìn hắn trên sân khấu, đám đông vì hắn mà reo hò.
Thật tốt, sẽ ngày càng tốt hơn nữa.
Cả buổi biểu diễn này, tôi đều vừa xem vừa khóc, cuối cùng đến lúc kết thúc, ánh mắt của tôi vẫn dõi theo hắn cho đến khi hắn biến mất.
Hắn sẽ...nhớ tôi sao?
Lúc này các bạn cùng phòng của tôi chạy tới, miệng kích động la hét "rất đẹp trai", sau đó kéo cánh tay tôi,
« A a! Miên Miên! Hắn thật sự rất đẹp trai! Chúng tớ muốn đi xin Wechat của hắn! »
« Ô ô ô chúng tớ chỉ đơn thuần thèm muốn nhan sắc của hắn, muốn làm bạn tốt mà thôi! »
Lúc này tôi đã ngửi được có cái gì đó không đúng.
Quả nhiên.
« Miên Miên ~ Cậu là hoa khôi của khoa chúng ta mà!~ Mỹ nữ mà muốn, thì rất ít người sẽ từ chối ~ ».
« Đi mà đi mà! Cuối tuần mời cậu uống trà sữa! »
Tôi mím môi, có chút khó khăn.
Nếu là người khác, tôi nhất định không nói hai lời liền đồng ý.
Nhưng người đó lại là Bạch Tứ... tôi...
Nói thật, tôi nhớ hắn rất nhiều.
Nhưng khi tôi lấy thân phận của mình xuất hiện ở trước mặt hắn, tôi nên đối mặt với hắn như thế nào đây.
« Aiya! Đi thôi! Nhanh lên! Kẻo chút nữa lại không tìm thấy nam thần của tớ! »
Tôi có muôn vàn suy nghĩ, bị các cô ấy lôi kéo chạy đi.
Cũng được, vậy thì gặp một lần.
Tuyết rơi đã ít đi.
Mấy người họ chạy hết tốc lực mới nhìn thấy Bạch Tứ cõng chiếc đàn ghita đang đứng xa xa trước cổng trường.
Đèn đường làm cho bóng của hắn bị kéo dài ra, hắn để ghita sang một bên, xoay người tìm kiếm gì đó trong bụi cỏ.
« Miên Miên, mau lên, tớ coi trọng cậu. »
Các bạn cùng phòng đều mỉm cười với tôi, khoát tay ra hiệu tôi mau đi qua.
Tôi chần chừ, chậm rãi tiến lại gần, tim đập rộn lên.
Tuyết rơi phủ một lớp trắng xóa trên mái tóc đen của hắn.
Dưới ánh trăng, khớp xương ngón tay rõ ràng của hắn đỏ lên vì lạnh.
« Cậu đang tìm gì vậy, tôi giúp cậu. »
Tôi lấy hết dũng khí lên tiếng, Bạch Tứ ngước mắt lên nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh, bình tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau, cơ thể tôi đông cứng lại, nhịp tim càng lúc càng nhanh, hô hấp dần trở nên khó khăn.
Hắn nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, sau đó lại cúi mắt xuống.
« Một sợi dây chuyền. »
Tôi thở dài một hơi, xoay người gạt từng bụi cỏ.
« Tôi cùng tìm với cậu. »
« Không cần. » Hắn nói.
Tôi phớt lờ câu này của hắn, tự mình nói: « Giúp cậu tìm được thì có thể cho tôi Wechat của cậu được không? »
Hắn dừng tay lại, nhìn về tôi, như muốn ở trên mặt tôi nhìn ra một đóa hoa.
Bị hắn nhìn chăm chú như thế, mặt tôi không tự chủ nóng lên.
« Có phải trước đây chúng ta đã từng gặp nhau. » Hắn lên tiếng.
Tim hẫng một nhịp, tôi theo bản năng lắc đầu phủ nhận.
« Không có không có không có, tôi lần đầu tiên gặp cậu, cảm thấy cậu hát rất êm tai. »
« Tìm được rồi. » Hắn lấy ra từ đống tuyết một sợi dây chuyền tinh tế, chậm rãi đeo lên cổ, nhét vào trong cổ áo, sau đó nhàn nhạt nói, « Không có thì không có, phản ứng lớn như vậy làm gì. »
« Tôi nào có! »
Sợ bị nhìn thấu tâm tư, tôi đột ngột đứng lên, không nghĩ lại trượt chân, mất đi trọng tâm, cơ thể ngã về phía sau.
« A a! »
Tuyết bay khắp nơi, hắn kịp thời cúi người đưa tay, nắm lấy eo tôi.
Khoảng cách của hai người gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hô hấp nóng hổi của hắn.
Đôi mắt đen nhánh của hắn dưới ánh trăng sáng lạ thường, đáy mắt có muôn vàn cảm xúc.
Ở nơi xa, có thể nghe thấy tiếng hét « a a a » của các chị em.
Dây chuyền ở cổ hắn rơi xuống ở không trung.
Tôi nhìn thấy, hô hấp dần trở nên hỗn loạn.
Mặt dây chuyền rất đơn giản, chỉ có một chữ « Miên », không có bất cứ trang trí hoa lệ nào.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt đảo quanh trong mắt.
Hắn đột nhiên cười nhẹ, giọng nói êm dịu đặc biệt dễ nghe.
« Xin chào, Lộc Miên... »
« Cậu... »
Lời còn chưa nói hết đã bị hắn kéo vào ngực ôm chặt.
« Không cần nói gì cả. »
Đêm đen như mực, tuyết rơi đầy trời, trắng xóa.
Tôi chậm rãi đưa tay ôm lấy eo hắn, tựa mặt vào trong lồ ng ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.
Bỗng nhiên.
Thời gian dường như quay trở lại hai năm trước, lúc tôi bị chôn vùi trong trận tuyết lớn kia.
Vẫn là tuyết lớn, vẫn rất lạnh.
Cơ thể tôi như trang giấy ngã xuống mặt tuyết, máu tươi từ ngực nhuộm đỏ tuyết trắng noãn.
Tôi dùng chút sức lực cuối cùng, dưới mặt là nền tuyết lạnh lẽo, lẳng lặng nhìn hắn cả người toàn là vết thương đang giãy dụa, vừa khóc vừa lao về phía tôi.
Hắn ôm tôi vào ngực, khóc, vẫn luôn sờ vào tóc tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: « Chúng ta có phải đã quen biết nhau từ rất lâu rồi không. »
« Nếu như có thể làm lại từ đầu, tôi muốn làm quen với cậu... với thân phận Lộc Miên... »
Âm thanh ngày càng yếu, mí mắt ngày càng nặng, mặt của hắn biến thành một đoàn hắc ám, giống như bức màn dần dần khép lại.
Trong cơn hoảng hốt.
Tôi nghe tiếng hắn nhẹ nhàng đồng ý.
« Được. »

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.