Lãnh Kính Hàn gật đầu: "Đúng thế, đưa lên tin tức lại thành ra thế này rồi."
Tởn Mai Đình nói: "Ừm, Khả Hân và cái cậu Hàn Phong kia rốt cuộc đi đâu vậy? Hôm nay bố Khả Hân lại gọi điện đến hỏi đó."
Lãnh Kính Hàn đáp: "Du lịch ở Đông Nam Á ấy mà, nghe nói là vừa trải qua sóng thần, bên đó đang có rất nhiều chính sách ưu đãi đối với khách du lịch, vả lại nhà họ Phan bọn họ có rất nhiều công ty ở đó, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu." Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Lãnh Kính Hàn vẫn canh cánh về đôi giày cao gót hôm đó Phan Khả Hân đi, rốt cuộc thằng nhãi Hàn Phong này muốn làm gì với Khả Hân? Ông đứng dậy nói: "Tôi vẫn còn chút chuyện, phải về phòng Cảnh sát hình sự một chuyến."
Bà Tôn hỏi: "Hôm nay không ngủ trưa à?"
Lãnh Kính Hàn lắc đầu: “Không.”
Bà Tôn nói: "Mới rảnh rang được mấy ngày, giờ lại bận rộn rồi. Ông cũng nhiều tuổi rồi đó, đừng cứ như bọn thanh niên nữa. Ừm! Cốc nước của ông này. Trời nóng vậy, gọi tắc xi mà đi."
Lãnh Kính Hàn mỉm cười, xua tay đáp: "Tôi biết rồi."
Lãnh Kính Hàn đến phòng Cảnh sát hình sự đúng vào giờ nghỉ trưa, trong phòng có phần quạnh quẽ, làm ông chợt nhớ đến Long Giai và Hạ Mạt. Trong vụ án này đã có hai thuộc hạ của ông hy sinh, tuy rằng sau này sẽ có người mới bổ sung vào, nhưng dẫu sao người cũ vẫn tốt hơn, hợp tác đã quen, mọi người đều đã thân thuộc và hiểu nhau. Lãnh Kính Hàn đi một vòng trong đại sảnh, đột nhiên nhớ ra: "Mình đến đây làm gì ấy nhỉ?" Ông đẩy cửa phòng làm việc của mình, liền trông thấy Hàn Phong đang nằm cuộn tròn trên xô pha như một con mèo. Anh ta đã mặc lại chiếc áo phông rách rưới, quần soóc ngắn cũn để lộ cẳng chân, trông như nạn dân chạy khỏi vùng nào mất mùa.
Hàn Phong nghe tiếng mở cửa thì ngoảnh đầu lại, bảo Lãnh Kính Hàn: "Tôi không tìm được đường về nhà.”
Lãnh Kính Hàn thốt lên kinh ngạc: "Sao cậu lại về đây? Khả Hân đâu?"
Hàn Phong ngoảnh mặt đi: “Cô ấy à, chơi thêm vài ngày nữa mới về."
Lãnh Kính Hàn biết ngay có chuyện gì không ổn, nhưng không nói trắng ra: "Đi thăm Long Giai không?"
Hàn Phong ngồi dậy: "Đi thôi, xem thế nào, sau đó anh đưa tôi về nhé, tôi mệt quá rồi."
Ba ngày sau, lúc Lãnh Kính Hàn đến tiệm cắt tóc, Khuất Yến và các cô tiếp viên đang xem ti vi. "Tin thời sự quốc tế của Tân Hoa Xã: hôm kia, tòa tháp đôi Petronas ở Malaysia vang lên tiếng chuông báo động, tất cả các tổ chức tài chính trong tháp đều đã an toàn rút lui. Sau đó, cảnh sát địa phương tuyên bố, đó là một cuộc kiểm tra đối với hệ thống an toàn của tòa nhà Petronas, không phải khủng bố tấn công, cũng không có thương vong về người..."
Lãnh Kính Hàn đi thẳng vào trong, lúc đến bên cạnh Khuất Yến, ông mới hỏi: "Cậu ta có nhà không?"
Khuất Yến rít một hơi thuốc: "Vẫn đang ngủ, nhưng lần này quay về, hình như cậu ta đã thay đổi, rốt cuộc các người gặp phải chuyện gì vậy?"
Lãnh Kính Hàn không trả lời, đi luôn lên tầng.
Lại một lần nữa, Lãnh Kính Hàn đến cái nơi mà Hàn Phong gọi là nhà, anh ta vẫn đang nằm trên giường ngủ ngon lành. Ông lay anh ta dậy: "Đừng tưởng cảnh sát chúng tôi chỉ biết ăn không, đến bao giờ cậu mới chịu nói ra sự thật?"
Hàn Phong nheo mắt: "Anh nói cái gì đấy?"
Lãnh Kính Hàn vung vẩy bàn tay phải, ngón trỏ và ngón giữa của ông kẹp một vật nhỏ xíu, chỉ bằng móng tay cái: "Đây là cuộn băng từ mật độ cao, có thể ghi âm được 180 phút, gắn bên trong chiếc gót giày mà cậu đưa cho tôi. Chỉ cần thiết bị theo dõi bật lên, băng ghi âm cũng sẽ tự động chạy. Ngoài tôi ra, hiện nay vẫn
chưa có người thứ hai nghe được băng ghi âm này, tôi muốn cho cậu nghe thử!"
Dứt lời, Lãnh Kính Hàn lấy ra một thiết bị phát thanh đặc biệt, bỏ cuộn băng vào đó, trong loa phát ra tiếng bước chân của Phan Khả Hân, rồi tiếng nói chuyện với tài xế tắc xi, tiếng bước đi và tiếng thang máy, sau đó là tiếng nói chuyện với Lương Tiểu Đồng. Lãnh Kính Hàn cho chạy hết đoạn phía trước rồi tắt máy: "Đoạn sau là cuộc nói chuyện giữa cậu và Lương Tiểu Đồng rồi, không cần tôi bật lại lần nữa đúng không?"
Hàn Phong nằm trên giường, ngoáy lỗ tai: "Thế thì sao chứ? Đằng nào vụ án cũng kết thúc rồi, anh cần gì làm rõ ra đến mức ấy.”
Lãnh Kính Hàn đột nhiên ghé miệng bên tai Hàn Phong hỏi: "Trường Học là thế nào? Cậu chưa bao giờ nói với tôi. Cái tên Lương Tiểu Đồng giả đó, kẻ đã lên kế hoạch toàn bộ vụ án này, hắn ta là bạn học của cậu à? Bọn cậu đến từ cùng một nơi à?”
Hàn Phong lơ ngơ hỏi: "Trường học? Trường học là nơi để đọc sách với viết chữ hả? Ở đâu mà chẳng có trường học? Nước nào mà chẳng có trường học."
Lãnh Kính Hàn nói; "Trường học đó của các cậu là nơi chuyên dạy người ta cách giết người, cách bày mưu tính kế hãm hại người khác hả?”
Hàn Phong lườm Lãnh Kính Hàn, bực tức nói: "Biết rồi còn hỏi làm gì.”
Lãnh Kính Hàn nói: "Đó rốt cuộc là nơi thế nào vậy? Có thể tiết lộ một chút không?"
Hàn Phong hỏi ngược lại: "Anh đánh thắng được Lý Hưởng không?" Lãnh Kính Hàn không nói thêm gì nữa, câu nói của Hàn Phong đã rất rõ ràng, chọn ra bất cứ người nào trong Trường Học của bọn họ, Lý Hưởng cũng không phải là đối thủ, bản thân ông càng không phải nói, nếu biết quá nhiều bí mật thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Lãnh Kính Hàn lại ngập ngừng: "Tôi đến báo cho cậu, Khả Hân, nó... ông nội nó đã thông qua quan hệ cá nhân để đưa Khả Hân về nước rồi."
Hàn Phong hờ hững: "Ờ."
Lãnh Kính Hàn nói: "Nhưng, nửa đời còn lại của nó, có lẽ sẽ phải ngồi trên xe lăn."
Ánh mắt Hàn Phong thoáng hiện lên vẻ buồn bã, anh ta nói: "Ừm, chắc là cô nàng hận tôi lắm phải không?"
Lãnh Kính Hàn nói: "Chắc là không đâu? Tôi nghĩ nó hẳn phải biết mình đã làm những gì, trừng phạt như vậy với nó đã là rất nhẹ rồi." Lãnh Kính Hàn ngồi ở đầu giường Hàn Phong, vỗ vai anh ta: "Tóm lại, cảm ơn cậu!"
Hàn Phong trợn trừng mắt lên: "Không cần cảm ơn tôi, vụ án này vẫn chưa kết thúc đâu!"
"Gì hả!" Lãnh Kính Hàn như bị kim châm trúng mông, nhảy dựng lên.
Hàn Phong nhìn Lãnh Kính Hàn: "Có chuyện này tôi chưa báo với anh, Đinh Nhất Tiếu vẫn chưa chết đâu."
Lãnh Kính Hàn trợn to mắt: "Cậu nói gì hả! Đinh Nhất Tiếu vẫn chưa chết? Không thể nào, hôm đó chúng ta rõ ràng thấy con tàu mà hắn lên nổ tung ngay trước mắt, vụ nổ tầm cỡ đó không thể có người sống sót được!"
Hàn Phong nói: "Đúng vậy, hôm đó chúng ta thấy Đinh Nhất Tiếu lên tàu, nhưng tên Đinh Nhất Tiếu đó là đồ giả, hắn phẫu thuật thẩm mỹ đó."
Lãnh Kính Hàn vội nói: "Sao lại như vậy? Mà cậu làm sao biết được?"
Hàn Phong chỉ vào băng ghi âm trong lòng bàn tay Lãnh Kính Hàn: "Ở đoạn sau, chắc anh đã nghe thấy rồi, tôi nhận một cuộc điện thoại, đó là do Đinh Nhất Tiếu gọi đến, hắn tìm Lương Tiểu Đồng đòi chia phần tiền mà hắn xứng đáng được hưởng. Lương Tiểu Đồng có thể lợi dụng thế thân để thay Hạ Mạt, Đinh Nhất Tiếu tại sao không thể dùng người khác thay thế mình? Đến đây, nghi vấn cuối cùng của tôi cũng được giải đáp rồi."
Lãnh Kính Hàn lại thắc mắc: "Thế là thế nào?"
Hàn Phong nói: "Còn nhớ không, ở công ty xây dựng Khai Nguyên ấy, đêm mà chúng ta bị tập kích, Lý Hưởng bị Lương Tiểu Đổng đánh trọng thương, anh ta nói, mình cũng đã làm A Bát bị thương. Sau này, trong băng video giám sát bọn chúng, chúng ta phát hiện ra mu bàn tay A Bát không hề bị thương, ngược lại là tay Đinh Nhất Tiếu có băng bó, vả lại, hắn luôn cố tình che giấu vết thương trên mu bàn tay mình. Hôm đó, khi tôi đi tìm Đinh Nhất Tiếu vừa khéo lại gặp một bác sĩ cầm va li dụng cụ trong tòa nhà Đại Nguyên. Trên thực tế, đó là trước khi thực hiện phẫu thuật chỉnh hình, Đinh Nhất Tiếu cần phải thử da trên mu bàn tay, để kiểm tra lớp da ghép vào và da hắn có bị bài xích lẫn nhau hay không, sở dĩ hắn phải giấu giếm là vì sợ chúng ta hoặc Lương Tiểu Đồng nhìn ra sơ hở trong đó. Sau này, có một vụ án có vẻ như không liên quan đến vụ của chúng ta xảy ra ở tiểu khu đường Lâm An, anh còn nhớ không? Đến nay chắc chắn là vẫn chưa kết án được."
Lãnh Kính Hàn gật đầu: "Ừ, lão Quách bảo tôi vụ đó sắp thành án thối mất rồi, vì bị lẫn trong nhiều vụ án bạo lực, nhất thời cũng không thể tìm được manh mối."
Hàn Phong nói: "Có người bảo trông thấy một chiếc Mercedes dài, vì vậy nghi ngờ đó là Đinh Nhất Tiếu, còn lúc ffó tôi cho rằng Đinh Nhất Tiếu không thể có mặt ở khu phía Nam thành phố, nhưng tôi lại không ngờ có thể cùng lúc xuất hiện hai tên Đinh Nhất Tiếu. Bọn chúng làm phẫu thuật thay đổi dung mạo ở tiểu khu đó, chiếc bàn lớn ấy không phải bàn đánh bóng bàn, mà là bàn phẫu thuật, vì vậy khắp nơi đều là máu của Đinh Nhất Tiếu, chứ không phải máu của kẻ bị sát hại kia. Sở dĩ Đinh Nhất Tiếu không chỉ hủy bộ mặt người chết, mà còn hủy hoại cả hai bàn tay là vì ngón tay bác sĩ phẫu thuật thường để lại vết hằn khi thắt chỉ, hắn sợ chúng ta suy đoán được thân phận người chết từ chi tiết đó. Cái xác cứng lại nhanh hơn thông thường, ngoài nhân tố thời tiết ra còn một nhân tố nữa, đó là làm phẫu thuật là công việc cực kỳ tốn sức, làm xong một ca phẫu thuật phức tạp cũng mệt không kém đánh một trận tennis trong từng ấy thời gian. Nếu tôi đoán không lầm, tay bác sĩ phẫu thuật đó chính là Lương Thanh Nho.”
Lãnh Kính Hàn gật đầu: "Đúng vậy, bác sĩ Lương Thanh Nho đã mất tích nhiều ngày rồi, người nhà và bệnh viện đều đã báo cảnh sát, chỉ là khoảng thời gian này số lượng thi thể cần xử lý lên đến hàng trăm, chúng tôi cũng không biết có xác của bác sĩ Lương trong đó hay không nữa.”
Hàn Phong nói: "Về sau, chúng ta chẳng đã phát hiện ra dấu vân tay và một số thứ khác của Đinh Nhất Tiếu trong căn phòng hắn ta từng ở sao? Tôi tìm được một số sợi tơ màu đen, bỏ trong túi vật chúng, sau này những sợi tơ ấy đột nhiên biến mất. Không phải có người trộm đi, mà vì đó là chỉ phẫu thuật tự tiêu thường dùng trong phẫu thuật thẩm mỹ vùng mặt, vì lúc đó trên sợi tơ đã dính máu nên nó tự động tiêu đi. Lúc chúng ta đến cảng Tân Hải, phát hiện ra tiền mà đám phần tử vũ trang kia canh giữ toàn là tiền giả, chính vì tên Đinh Nhất Tiếu thật đã chuyển tiền đi rồi. Số tiền đó là mạng sống của hắn, hắn không thể nào để trong tay người khác được."
Lãnh Kính Hàn biến sắc: "Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp tên này rồi."
Hàn Phong mỉm cười: "Có lẽ vì lúc chúng ta giám sát hắn, hắn đã diễn quá xuất sắc. Thực ra, chính vì chúng ta giám sát, nên đã cung cấp điều kiện cho hắn thực hiện kế hoạch đó."
Lãnh Kính Hàn thắc mắc: "Tại sao?"
Hàn Phong nói: "Anh nghĩ thử mà xem, vốn dĩ hắn bị Lương Tiểu Đồng phái A Bát đeo bám như hình với bóng, không dám làm bậy. Nhưng khi bọn chúng biết cảnh sát cũng bắt đầu giám sát mình, A Bát sẽ phải dè chừng đôi chút, Đinh Nhất Tiếu bèn lợi dụng cơ hội này để nhiều lần ra ngoài một mình. Vì cảnh sát luôn giám sát, nên A Bát không dám làm gì hắn, đồng thời cũng không dám tùy tiện để lộ thân phận, không thể trực tiếp hành động, vì vậy Đinh Nhất Tiếu mới có thể thực hiện được kế hoạch của hắn."
Lãnh Kính Hàn nói: "Quả nhiên là rất giảo hoạt, giờ hắn đang ở đâu?"
Hàn Phong lắc đầu: "Không biết, nhưng chắc chắn không còn ở Trung Quốc nữa. Hắn mang theo cả đống tiền, có thể đi nước nào cũng được, đủ sống một thời gian rồi. Vả lại, dẫu vụ án này có điều tra tiếp nữa thì cũng không thể điều tra được đâu."
Lãnh Kính Hàn hỏi: "Thế là ý gì?"
Hàn Phong thở dài: "Thị trường cổ phiếu Trung Quốc chỉ trong nửa năm đã xảy ra mười ba vụ quản lý cao cấp của các công ty đã lên sàn bỏ túi tài sản công ty, trong số đó có bảy người vốn ra nước ngoài, tổng số tiền thất thoát lên đến hơn ba tỷ. Nếu không phải do cơ quan quản lý chứng khoán không nghiêm khắc và pháp luật chưa đủ kiện toàn, Lương Tiểu Đồng cũng không thể chuyển tiền với quy mô lớn như vậy, tôi cũng không cần phải dùng đến lực lượng khác để giải quyết vấn đề của ngân hàng Hằng Phúc. Thị trường cổ phiếu Trung Quốc từ năm 2002 đã luôn đình trệ, 3% cổ phiếu trượt giá thấp hơn giá trị ròng, tổng lỗ đã lên đến gần một trăm tỷ, cuộc cải cách cổ phần năm nay cố nhiên là một nguyên nhân dẫn đến chỉ số cổ phiếu chạm đáy mới, nhừng còn một nguyên nhân khác nữa, đó là cơ chế của thị trường chưa đầy đủ, các công ty lên sàn tốt xấu lẫn lộn, những kẻ phạm pháp cũng thừa cơ làm loạn. Kinh tế tiếp tục tăng trưởng, thị trường cổ phiếu tiếp tục xuống dốc, sự phân hóa lưỡng cực này chưa từng xảy ra trong lịch sử cổ phiếu, anh có thể quản được những chuyện này không?"
Lãnh Kính Hàn sầm mặt: "Vậy thì không nằm trong chức phận của tôi rồi, đúng là tôi không lo nổi, có điều, tôi tin rằng sẽ tốt lên thôi."
Hàn Phong vươn vai: "Không biết phải đến năm nào mới tốt được nữa! Vả lại, sự thể có lẽ còn nghiêm trọng hơn cả chúng ta tưởng tượng đó."
Lãnh Kính Hàn chau mày: "Sao lại thế?"
Hàn Phong ngáp một cái: "Anh đùng quên, những
binh bại tướng mà Lương Tiểu Đồng không cần đến, vốn định đào thải. Quân đội tinh nhuệ của hắn đã tiềm phục ở một nước nào đó thuộc châu Á rồi. Đinh Nhất Tiếu rất có khả năng biết được nhóm ngưòi ấy ở đâu, nói không chừng đã tiếp quản quyền quản lý bọn chúng, cộng vói mấy chục triệu hắn mang bên người, cục thế châu Á sau này.Ị! khó đoán lắm!"
Lãnh Kính Hàn lau mồ hôi trán, ngẩn người ra hồi lâu rồi thở dài bất lực: "Vậy tôi đi tìm lão Quách trưóc, giải quyết hai vụ án chưa kết thúc này đã." Ông ra đến cửa lại quay đầu vào nói: "Phải rồi, lần trước có nói với cậu, con gái giáo sư Lâm là Lâm Tây bị bắt cóc đã hai tuần nay rồi, bọn bắt cóc không đưa ra yêu cầu gì, cũng không liên lạc với giáo sư, chúng tôi nghi ngờ con tìn có lẽ đã bị hại, nhưng cảnh sát lại không có manh mối gì, cậu..Ị cậu có đi xem thử không?"
Hàn Phong nhìn chằm chằm vào Lãnh Kính Hàn một lúc lâu: "Liên quan chó gì đến tôi! Đi ngủ đây!" Đoạn anh ta kéo chăn trùm kín mặt, chỉ lộ ra mái tóc bù xù như tổ quạ. Lãnh Kính Hàn thở dài, không nói gì nữa, quay người đi ra cửa...
Ma trận án đă kết thúc. Hàn Phong rốt cuộc có nhận lời Lãnh Kính Hàn hay không? Vụ án dó sẽ như thế nào? Muốn biết nội tình, xin hãy đọc tác phẩm kém cỏi của kẻ hèn này: Cái chết hẹn giờ.
HOÀN