Ma Tôn - Ngọc Hạc Phong

Chương 7: Sự Bất Thường Của Ma Tôn





Ta cất giọng trong run rẩy:
- Ma..
ma..
ma..
ma..
ma..
ma..
ma..
tôn..
- Không ngờ mới mấy ngàn năm trôi qua, Tiên giới lại tệ hại đến như vậy.
Cả một đứa bị cà lăm nói ngọng mà cũng có thể làm tiên nữ.
- Hắn hừ nhẹ đầy khinh thường.
Trong lúc ta đang tự kiểm điểm lại sự ngu ngốc của bản thân khi lần đầu ra khỏi nhà đã gặp phải Ma tôn đại gian đại ác..
thì chính câu nói này của hắn khiến ta hận không thể độn thổ xuống đất.

Nguyệt lão à, ta có lỗi với ngài.
Tiên giới à, ta có lỗi với mọi người.
Sao ta có thể tệ hại như thế này được.
Đã bị đánh tơi tả, còn bị hiểu lầm là cà lăm.
Ta dở khóc dở cười hổ thẹn với tổ tông.
Cho nên, dù đang rất sợ hãi nhưng ta vẫn lên tiếng đáp trả:
- Ta không có bị cà lăm.
- Hỗn xược! Ngươi biết bản thân đang nói chuyện với ai không? Ngươi chê những vết thương trên người mình còn quá ít à.
- Hắn vừa tàn ác nói vừa từ trên không trung đáp xuống mặt đất chỗ ta đang nằm.
- Xin Ma tôn đại nhân thứ lỗi.
- Ta ngậm đắng nuốt cay nói.
Chắc do ta chịu nhận lỗi trước vị Ma tôn nổi danh này nên hắn đột nhiên đại phát từ bi cho ta thời gian ngồi điều tức lại cơ thể, chữa trị vết thương.
Còn hắn thì yên lặng đứng ngắm trời cao suy nghĩ đăm chiêu gì đó mà ta không rõ.
Không lâu sau, hắn đột nhiên nói:
- Ngươi là người Tiên giới.
Chắc biết thứ gọi là Băng Sơn sương?
- Băng Sơn sương - Ta tròn xoe đôi mắt, ngạc nhiên thốt lên.
Sao tên xấu xa này lại hỏi tới Băng Sơn sương chứ nhỉ? Đây là thứ duy nhất ta cần tìm trong danh sách thảo dược.
Nếu ta nói biết thì liệu hắn có giết người diệt khẩu không? Nhưng nếu ta nói không biết thì xác định ta hết giá trị lợi dụng.
Cái chết là cận kề.
Với bản tính còn ham thích chơi bời của ta, hay nói trắng ra là bản tính "sợ chết" của ta, ta quyết định tương kế tựu kế.
Một mặt ta lợi dụng sức mạnh của hắn để đi tìm Băng Sơn sương với ta.
Một mặt ta tranh thủ thời gian để sống sót.
Thậm chí vừa đi với hắn, vừa suy nghĩ cách chạy trốn cũng được.
Mà thực tế thì ta làm gì có lựa chọn chứ.
Ta tỏ vẻ ngoan ngoãn và lễ phép đáp:
- Dạ bẩm Ma tôn đại nhân, tiểu tiên đúng là có biết ạ.
- Tốt.
Nếu biết thì từ bây giờ, ngươi cùng ta đi tìm Băng Sơn sương.
- Hắn hài lòng gật đầu.
Sau đó ta và hắn cũng không đợi trời sáng mà trực tiếp lên đường.
Bản thân ta cũng không muốn tiếp tục ở lại cái nơi mà xác chết đầy rẫy như thế này.
Mà đối với ta và hắn, đêm tối cũng không có gì trở ngại cho những bước đi của chúng ta.
Nhưng có điều quái lạ là, thay vì đằng vân cho đỡ tốn sức thì hắn bắt ta cùng đi bộ xuống núi với hắn.
Thay vì ta lễ phép nhường hắn đi trước thì hắn bắt ta phải đi trước dẫn đường.
Ma tôn bị phong ấn đã lâu nên không phân biệt được đông tây nam bắc hay gì? Ta thật sự thắc mắc nhưng nào dám lên tiếng nói gì.
Nhưng sau đó ta lại cảm nhận thêm một sự khác thường nữa.
Ta bước hai bước thì hắn bước đúng hai bước.
Ta bước sang trái thì hắn bước sang trái.
Ta bước sang phải thì hắn lại nối gót sang phải.
Hắn gần như là một cái bóng của ta giữa rừng rậm âm u.
Nếu không biết hắn là Ma tôn, ta thiệt nghĩ đây là một tên điên nào bám theo đuôi của mình gây rối.
Trong lúc ta còn suy nghĩ miên man thì nghe được giọng nói đầy tức giận của hắn:
- Ngươi chán sống rồi phải không? Cẩn thận ta chặt đứt hai chân của ngươi.
Để xem người còn nhảy qua nhảy lại tiếp nữa không?

Ta cảm thấy rất kì lạ về hành động của hắn nhưng vẫn im lặng quan sát tiếp.
Và vì muốn giữ lại đôi chân xinh đẹp của mình nên ta thôi nhảy qua nhảy lại thăm dò hắn.
Ta cứ thế yên yên ổn ổn đi xuống núi.
Khi xuống được tới chân núi thì trời đã hừng đông.
Lúc này cây cối xanh mướt, chim kêu ríu rít, sương sớm có chút lạnh giá nhưng không khí rất dễ chịu và trong lành.
Và điều làm ta vui hơn vì lúc này ta đã nhận ra được sự bất ổn của hắn.
Hắn có một đôi mắt phượng xinh đẹp, ánh mắt lạnh nhạt vô tình, trong mắt chứa đựng sự tà ác.
Nhưng nhìn kĩ thì đôi mắt thiếu đi tiêu cự, hắn chỉ nhìn vào khoảng không chứ không nhìn bất cứ nơi nào.
Rõ ràng là Ma tôn đại nhân lúc này đang bị mù.
Ta không biết tại sao hắn mù.
Nhưng ta biết là hắn có mù thì ta cũng không phải đối thủ của hắn.
Vết thương chưa lành trên người ta minh chứng rõ ràng cho điều đó.
Mặc dù vậy, ta vẫn có chút mừng rỡ vì kế hoạch trốn thoát khỏi Ma tôn có tí hy vọng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.