Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 6:






Trì Mục Dao với Hề Hoài xem như ngầm đồng ý với nhau một thoả thuận quỷ dị.
Hề Hoài cho phép Trì Mục Dao dùng thân thể hắn tu luyện.
Luyện lên tới Trúc Cơ kỳ thì phá vỡ cấm chế.
Sau khi phá vỡ cấm chế, Hề Hoài có thể thoát khỏi huyệt động, còn thọ nguyên của Trì Mục Dao kéo dài được thêm hai trăm năm.
Chó ngáp phải ruồi, nhưng lại thành hợp tác đôi bên cùng có lợi.
Hề Hoài vẫn luôn bị xiềng xích khoá chặt.
Mỗi lúc tu luyện, Trì Mục Dao đều vô cùng quy củ, không có nửa phần vượt quá bổn phận.
Anh chưa bao giờ có động chạm thừa thãi gì với Hề Hoài.
Hai người tiếp xúc với nhau cũng chỉ thông qua đúng một chỗ cần thiết mà thôi.
Ngoài lần đầu tiên bất cẩn ngất xỉu trong lòng Hề Hoài ra, những lần tu luyện sau Trì Mục Dao đều lẩn thật nhanh xuống giường đá sau khi kết thúc.
Sau đó tới giúp Hề Hoài tắm rửa sạch sẽ, rồi qua một bên đả toạ hấp thụ linh lực.
Hề Hoài ban đầu còn vắt óc nghĩ xem nên làm thế nào, bây giờ “làm” riết thành quen, cứ tự nhủ thêm một lần lại gần hơn với ngày ra ngoài hơn một chút.
Lúc nào Hề Hoài cũng phải đợi cho Trì Mục Dao tập trung hấp thụ linh lực xong mới có thể cùng Trì Mục Dao chuuyện trò mấy câu, hoặc kiếm cớ tiếp xúc với anh.
Những lúc khác hắn chỉ có thể cô độc nằm dài trên giường đá mà chờ đợi.
Trong hoàn cảnh này thì đây là cách giải trí duy nhất của hắn.
Thấm thoắt thời gian đã qua được nửa năm.
Lúc này lại xuất hiện một chuyện ngoài ý muốn – Hề Hoài lại lên cơn.
Hề Hoài điên từ lúc mới lọt lòng.
Từ khi hắn vừa sinh ra trong cơ thể đã phong ấn một nửa Huỷ Long Diễm.
Khế ước linh hồn này là một dạng tà pháp lấy thân hiến tế, ký kết khế ước cùng linh thú.
Sau khi ký linh khế, người kia sẽ thành chủ nhân của thần thú, có thể ra lệnh cho thần thú làm bất cứ điều gì.
Nhưng linh thú mà phụ thân của Hề Hoài ký linh khế không có tự nguyện, vì vậy linh khế không trấn áp được nó hoàn toàn, còn bị nó phản hệ.
Khắp Tu Chân Dưới đều nói tông chủ Khanh Trạch Tông trộm gà không xong còn đi tong nắm thóc,  chủ nhân thần thú đâu không thấy, ngược lại còn thành nô lệ cho nó.
Sau khi ký khế ước, trong cơ thể tông chủ Khanh Trạch Tông tràn ngập Huỷ Long Diễm, ngày ngày bị nó tra tấn.

Ông đã trở thành kẻ đáng sợ nhất Tu Chân Giới như ý nguyện, nhưng cái giá phải trả là quá đắt.
Phóng lao phải theo lao, ông không còn cách nào ngoài việc tiếp tục bước đi trên con đường lệch lạc này.
Ông đã cùng với một vị Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn khác sinh hạ một con trai, rồi truyền cho đứa trẻ một nửa phong ấn của mình.
Hai cha con mỗi người nhận một nửa Hoả Long Diễm, vì thế trên đỉnh đầu mỗi người chỉ có một chiếc sừng rồng.
Sừng của Hề Hoài nằm bên phải trán.
Hề Hoài đáng thương từ lúc lọt lòng đã ngày đêm chịu nỗi đau đớn giày vò, lúc nào cũng như bị hàng trăm hàng ngàn con côn trùng, thú vật cắn xé.
Lại cũng bởi vì bị cơn điên quấy nhiễu nhiều lần, đâm ra tính tình Hề Hoài lớn lên ngày càng dễ nóng giận, tàn nhẫn, thích giết chóc.
Nếu bị Huỷ Long Diễm tra tấn quá mức chịu đựng, Hề Hoài sẽ phát điên, mất đi thần trí.
Những lúc phát cuồng, Hề Hoài sẽ không nhận thức được ai lạ ai quen, không có ý thức, không còn lý trí.
Kiếm lăm lăm trong tay, bạ đâu giết đó, cơn điên kéo dài mấy ngày là từng ấy ngày máu chảy thành sông.
Y phục của hắn ướt đẫm máu, vệt máu kéo dài trên từng bước chân hắn đi qua.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Hề Hoài mang trong lòng nhiều oán hận tới vậy, cuối cùng trở thành ác ma mà cả thiên hạ đều muốn tru sát.
Hề Hoài hiện tại chỉ chỉ mới mười tám tuổi, vẫn đang ở độ tuổi mà tông chủ Khanh Trạch Tông còn khống chế nổi.
Chưa có xảy ra những sự việc tàn sát đẫm máu kia.
Đợi tới lúc tông chủ Khanh Trạch Tông qua đời, toàn bộ phong ấn Huỷ Long Diễm chuyển hết qua thân thể Hề Hoài, khi đó mới là lúc hắn đại khai sát giới.
Hề Hoài trong nguyên tác cứ mỗi tháng sẽ lên cơn điên một lần.
Dạo gần đây, lệ khí trong người Hề Hoài đã được Trì Mục Dao hút đi rất nhiều, đã hơn nửa năm nay không bị tái phát.
Hôm nay là lần đầu tiên Trì Mục Dao tận mục sở thị Hề Hoài điên lên thật sự sẽ như thế nào.
Trì Mục Dao đang đả toạ, điều tức, bỗng nghe tiếng Hề Hoài lên cơn điên, anh liền bấm tay tạm dừng tu luyện mà đứng phắt dậy gọi to: “Hề Hoài!!!”
Có điều Hề Hoài đang nổi điên thì sao mà nghe được, hắn vẫn tiếp tục gầm rú, cả cơ thể quay cuồng, xích sắt cũng bị va chạm dữ dội.
Hề Hoài trong cơn điên muốn phá xích thoát ra.
Phản hệ của cấm chế trong huyệt động lại vì thế mà bắt đầu khởi động.
Hàng loạt đạo linh lực công kích đồng loạt ập tới, như một trận mưa roi điên cuồng quất xuống huyệt động mà chẳng theo một quy luật nào cả.
Đất đá trong huyệt động bắt đầu rung lắc dữ dội, những hòn đá nhỏ bắt đầu rơi xuống, một tiếng ầm vang lên như sét đánh.
Trì Mục Dao mạo hiểm tới chỗ vị trí đỉnh đầu của Hề Hoài, khép ngón trỏ với ngón giữa thi triển cấm thuật.
Đáng tiếc là lần này anh không thành công, ngược lại còn bị Hề Hoài phản kháng.
Rõ ràng thứ mất khống chế trong cơ thể Hề Hoài nhận ra công pháp này không phải thứ tốt lành gì với nó, nên tìm cách bài trừ.
Lần trước lên cơn chỉ bị bóng đè, lần này thật sự phát điên.
Tình huống hoàn toàn khác, lần này khó giải quyết hơn nhiều.
Trì Mục Dao còn phải cám ơn cấm chế lúc này đây đã giam hãm Hề Hoài lại, bằng không chắc anh đã bị Hề Hoài giết nãy giờ.
Trì Mục Dao chỉ có thể tiếp tục niệm chú, từ giữa mày xuất hiện một giọt máu đỏ, từ giọt máu triển khai ra một lá chắn bảo vệ Hề Hoài không bị trúng đòn roi linh lực từ phản hệ của cấm chế.
Đáng tiếc tu vi anh thực sự quá thấp, linh lực lại ít ỏi, lá chắn mong manh kia chỉ trong chốc lát đã bị bị đánh nát bươm.
Cạn kiệt linh lực, Trì Mục Dao không niệm chú được nữa, đành dùng tay chống trên giường đá, dùng cả thân thể của mình che chắn cho Hề Hoài.
Từng đợt công kích mang theo sấm sét quất trên người Trì Mục Dao, trúng đòn đã đau, sau khi trúng đòn đau đớn vẫn không kết thúc, những tia lửa điện nhỏ sau đó vẫn tiếp tục xẹt lách tách trên vết thương vừa hở miệng của anh.
Trì Mục Dao trước đây đều rất ít khi rời khỏi tông môn, đây là lần bị tấn công kịch liệt nhất mà anh gặp phải.
Tính toán xong, anh cố gắng di chuyển thân thể của mình sao cho che chắn được Hề Hoài tối đa.
Cánh tay áp lên cánh tay của Hề Hoài, chân đặt lên chân, thân phủ lên người.
Lần đầu tiên giữa hai người có tiếp xúc cơ thể nhiều như vậy, Trì Mục Dao chợt phát hiện ra dáng người của Hề Hoài thật sự rất cao lớn.
Trì Mục Dao dùng cả thân người áp lên người Hề Hoài, ngực chạm ngực nhưng chân anh phải duỗi thẳng cả mũi chân ra thì cũng chỉ mới tới được mắt cá chân của Hề Hoài thôi.
Cánh tay cũng tương tự như vậy, duỗi thẳng tay hết mức thì đầu ngón tay mới coi như là chạm được tới bàn tay của Hề Hoài.
Không ngờ chiều cao giữa bọn họ lại hơn kém nhau nhiều tới vậy.
Tự dưng giữa thời điểm nước sôi lửa bỏng như vậy mà Trì Mục Dao lại nghĩ sang một việc khác: “Bảo sao lại đau tới thế…”
“Hề Hoài! Hề Hoài! Ngươi mau tỉnh lại đi!”
Sau khi lấy thân thể ra che chắn cho Hề Hoài, Trì Mục Dao lại cố gắng đánh thức Hề Hoài.
Cũng may mắn là lần này Hề Hoài phát điên không có lâu, giằng co qua lại chừng mười lăm phút đã từ từ tỉnh lại.
Không nhờ Trì Mục Dao liên tục hút lệ khí suốt nửa năm nay thì mỗi lần hắn lên cơn là điên mất mấy hôm mới hoàn hồn.
Hề Hoài mở mắt, sau đó nhận ra hình như có gì không đúng lắm.
Bên trong huyệt động tràn ngập tro bụi, hít vào phổi toàn là không khí vẩn đục, rõ ràng là huyệt động mới trải qua một trận rung lắc kịch liệt làm vách đá nứt vỡ thì bụi đá mới mù mịt như vậy.
Hắn còn đang bị một người đè lên thân, thấy hắn tỉnh lại, người kia mới lồm cồm chống giường đá đứng dậy, hỏi hắn: “Ngươi tỉnh rồi hả?”
Hề Hoài ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, Trì Mục Dao bò dậy cũng chật vật hơn thường ngày, rõ ràng là bị thương rồi.
Hắn mở miệng hỏi: “Ta lại lên cơn điên sao?”
Vì nãy giờ gào thét dữ dội quá nên cổ họng Hề Hoài có chút khan, giọng hắn khàn khàn.
“Uhm” Trì Mục Dao trả lời rồi chật vật leo xuống giường đá, nhưng thân thể không còn nghe lời anh nữa mà ngã nhào xuống.
Hề Hoài theo bản năng muốn giang tay ra đỡ người ta, nhưng lập tức tay bị xiềng xích giữ lại, mới chợt nhớ ra mình đang bị nhốt.
Hề Hoài không ngu, hắn đã ý thức được nãy giờ xảy ra chuyện gì.
Lúc hắn điên cuồng muốn phá xích thoát ra đã kích hoạt cấm chế tấn công, Trì Mục Dao hẳn đã giúp hắn đỡ công kích.
Hắn hỏi thăm: “Ngươi bị thương có nghiêm trọng lắm không?”
Hề Hoài không nhìn được, cũng không cử động được, chỉ có thể ngửi mùi máu tươi tanh nồng trong không khí.
Cái cảm giác bất lực chẳng làm được gì này thực sự khó chịu.
Trì Mục Dao cố gắng chống chịu đau đớn bò qua một bên, nức nở trả lời: “Ta đau lắm”.
Hình như là đau tới mức khóc luôn rồi.
Trì Mục Dao chậm chạp cởi trang phục của môn phái ra, anh sợ máu khô sẽ làm miệng vết thương dính với quần áo.
Sau đó anh lấy thuốc bột từ xích trữ vật ra rắc lên vết thương.
Thuốc bột chạm phải vết thương vừa đau vừa rát.
Mỗi lần Trì Mục Dao xuýt xoa, Hề Hoài ở bênh cạnh lại thấy có chút xót xa trong lòng, hình như ít nhiều áy náy.
Hề Hoài hắng giọng nói: “Thật ra y phục ta có khả năng phòng ngự.
Ngươi không cần phải làm vậy, ta tự bảo vệ mình được.”
Trì Mục Dao lúc này mới hoàn hồn, nghĩ cũng phải.
Hề Hoài là thiếu tông chủ của đại môn phái giàu nhất, y phục trên người nhất định không phải hạng xoàng.
Lúc nãy tình huống nguy cấp quá nên anh không kịp nghĩ nhiều.
“À ừm… Ta cũng không có nghĩ tới…” Nói xong anh lại chợt nhớ ra gì đó, hỏi: “Ủa vậy sao lúc trước con linh thú kia có thể tấn công được ngươi?”
“Hồi trước nó cứ nhắm một chỗ mà đục phá, mấy ngày liền mới hỏng được một chỗ, sau thì nó cứ lao vô chỗ đó tấn công.”
“Thì ra là vậy.”
“Y phục môn phái của ngươi không có khả năng phòng ngự sao?” Hề Hoài hỏi thêm câu nữa.
“Có.
Nhưng mà cùng lắm dành cho tu giả cấp cao thôi.
Môn phái ta không có giàu có cho lắm.”
“Vậy nếu về sau ta lại lên cơn điên, ngươi trốn dưới áo của ta đi.”
“Vậy không phải mạo phạm ngươi sao?”
Nhắc tới vụ này làm Hề Hoài giận dỗi, nói: “Cái chỗ không thể mạo phạm nhất ngươi cũng đã mạo phạm suốt nửa năm.
Chỗ không có gì đáng gọi là mạo phạm thì ngươi sợ mạo phạm.
Ngươi còn có chỗ nào không dám đụng nữa hả?”
“Nhưng…nhưng mà ta mạo phạm chỗ đó là có lý do chính đáng.”
“Ta cho phép rồi, ngươi có thể chạm vào.”
“Nhưng ngươi hồi trước còn đe doạ ta không được phép…”
“Ngươi…ngươi…” Hề Hoài cảm thấy hết nói nổi, hai bàn tay nắm chặt, bực mình hít thở.
Lời hắn nói lúc trước thì chịu nghe, lời bây giờ lại không chịu nghe.
Cũng không hiểu rốt cuộc Trì Mục Dao là ngoan ngoãn hay cứng đầu nữa.
Trì Mục Dao tiếp tục yên lặng bôi thuốc, sau đó hạ giọng nói: “So với thời gian hồi trước tính toán chắc phải lâu hơn một chút.
Bây giờ ta phải dưỡng thương, e rằng không thể tiếp tục tu luyện.”
“Vạn Bảo Linh của ta bị lão già rụt cổ kia lấy đi rồi, nếu không có thể cho ngươi một ít thuốc mỡ hảo hạng, sẽ không tới nỗi…”
“Bên trong đó có nhiều thứ tốt lắm hả?
“Ừ”
Đây là lần đầu tiên Hề Hoài đề cập tới Vạn Bảo Linh của hắn.
Túi Càn Khôn của tu giả bình thường chỉ có ba mươi ô đựng đồ, đai xích Bạch Điệp Đào Hoa của Hợp Hoan Tông cùng lắm chỉ có một trăm mắt xích, Vạn Bảo Linh lại có tận một vạn ô đựng đồ, mà bên trong hẳn toàn là bảo bối giai phẩm cực cao.
Bị tước mất Vạn Bảo Linh Hề Hoài cũng không nói năng gì, hôm nay nhắc tới là vì hắn xót không thể cho Trì Mục Dao thuốc trị thương tốt nhất.
Hắn vậy mà lại vô cùng phiền muộn.
Hề Hoài lại lên tiếng: “Tai phải ta có một cái khuyên tai hắc ngọc, trên cổ cũng có đeo một chiếc vòng hắc ngọc, ngươi cầm cả đi.
Đây đều là pháp bảo phòng ngự, lần tới ta mà có lên cơn thì ngươi cũng chống đỡ được một lúc.”
“Đợi lát nữa đi, ta hiện tại không muốn động đậy gì hết.”
“Vẫn còn rất đau sao?”
“Ừm…”

Hiện tại Hề Hoài chẳng làm được gì, chỉ có thể bỏ công hỏi thăm: “Ngươi hà tất gì phải chắn đòn giúp ta vậy?”
“Ta nghĩ ta bị thương còn có thể vận công chữa thương, ngươi thì không.
Cho nên thương thế này vẫn nên là ta chịu.”
Giọng của Hề Hoài trở nên yếu ớt hẳn, chẳng còn một chút khí thế nào: “Vậy sao ngươi còn không mau vận công chữa thương đi kìa!”
“Ta đau quá…đợi một chút nữa đã…”
Hề Hoài không lên tiếng nữa, chỉ là hô hấp hơi khó nhọc.
Từng hơi thở ra đều dường như có rung cảm, là hắn cũng thấy đau đớn theo người ta sao?
Trì Mục Dao nghỉ một lát rồi bắt đầu đả toạ vận công chữa thương.
Anh vẫn đang không mặc quần áo, ỷ vào huyệt động tối đen như mực, Hề Hoài có nhìn cũng không thấy nên anh chẳng ngượng ngùng gì.
Việc đả toạ điều tức kết thúc rất nhanh, trong vòng khoảng bốn canh giờ.
Quá lạnh.
Bên ngoài huyệt động đã vào đông, bên trong huyệt động tuy không tới mức gía rét như bên ngoài nhưng đả toạ trong trạng thái không mặc gì có vẻ không thích hợp cho lắm.
Trì Mục Dao rùng mình một cái vì lạnh, cảm giác miệng vết thương có vẻ đã khô, hiện tại cũng đã bớt ngại nên bắt đầu lục tìm trong đai xích quần áo mới để thay.
Sau đó, anh lại lấy ra một cái chăn bông dày mang qua đắp trên người Hề Hoài.
Hề Hoài: “…”
Tên ngốc này không biết trong thân thể ta bao năm qua bị lửa thiêu đốt sao? Rõ ràng là hắn không hề hình dung được nhiệt độ của Huỷ Long Diễm.
Trì Mục Dao chỉ để lại cho mình một chiếc chăn mỏng mùa hè, khoác lên người rồi đi về một góc, nói: “Ta đi ngủ một lúc đây, ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, đơn giản dọn dẹp một góc, đắp chăn mỏng nằm xuống, cuộn tròn lại.
Theo quan điểm của Trì Mục Dao, có thoải mái hay không cũng phải ngủ một giấc.
Mấy phương pháp dùng đả toạ thay thế giấc ngủ như những tu giả khác không phù hợp với một người nghiên cứu kĩ về dưỡng sinh như anh.
Hề Hoài không dám quấy rầy Trì Mục Dao, tuy cảm thấy đắp chăn quá nóng rồi nhưng lại sợ Trì Mục Dao thu hồi ý tốt này lại.
Một lát sau hắn nghe được tiếng Trì Mục Dao run cầm cập, còn Trì Mục Dao thì nằm cuộn tròn co quắp lại trong góc.
Trì Mục Dao đang bị thương, thân thể suy nhược, tuổi tác còn lớn, e rằng không chịu nổi lạnh giá như vậy mất.
“Ê này!” Hề Hoài gọi một tiếng.
Trì Mục Dao không thấy tỉnh lại.
“A Cửu.” Hắn lại gọi thêm một tiếng.
“Có chuyện gì vậy?” Trì Mục Dao từ từ tỉnh lại.
“Ngươi lên giường đá ngủ đi, trong cơ thể ta có Huỷ Long Diễm sẽ phát ra nhiệt lượng.”
“Đúng đó, thân thể ngươi đúng là rất nóng, ta nhiều lần bị ngươi làm phỏng luôn…” Trì Mục Dao vừa nói vừa xách chăn mỏng của mình đi tới giường đá, đắp chăn mỏng lên người Hề Hoài, thành ra tới hai lớp chăn dày.
Sau đó thì nằm xuống bên cạnh Hề Hoài.
Nằm một lúc, Trì Mục Dao bị sự ấm áp bên trong chăn làm cho cảm động, vẫn nhắm nghiền mắt lẩm bẩm tự nói: “Hoả lực của thanh niên trẻ trung đúng là mạnh thật…”
Nói xong lại ngủ mất.
Hề Hoài bất lực vô cùng, hắn bị ấp nóng tới phát bực.
Đang tự hỏi cố nhúc nhích thân người thì có làm rớt chăn được không thì thấy Trì Mục Dao động đậy, hình như là đang ngủ mớ.
Trì Mục Dao dựa sát vào người hắn, theo bản năng tìm kiếm chỗ ấm áp trong tiết trời lạnh lẽo.
Sau đó lại gác chân mình lên chân hắn, dùng chân hắn sưởi ấm.
Hề Hoài lúng túng, đang không biết nên làm thế nào thì Trì Mục Dao túm vạt áo hắn, tựa đầu vào người hắn ngủ ngon lành.
Hề Hoài lập tức đứng hình, tới cử động cũng không dám.
Nóng quá…mà nóng cỡ này, cũng không phải không thể chịu được… Hừm!
Tác giả có lời muốn nói:
Hề Hoài lúc đầu: Tránh xa ta ra!!!
Hề Hoài lúc sau: Ngươi đâu rồi? Mau tới đây! Lại ngủ với ta nè, chỗ ta ấm áp lắm! Ngươi tên gì vậy? Ngươi cao bao nhiêu? Ta muốn chạm vào ngươi, ta còn muốn vuốt tóc ngươi….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.