Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 42: Ba Năm Trước Thiếu Tông Chủ Bị Trói Hiện Giờ Trói Không Nổi Hắn!






Phương thức tu luyện của Hợp Hoan Tông khá đặc thù nên đệ tử có thể luyện đến Kim Đan kỳ vốn đã là chuyện không dễ dàng.
Tu giả Nguyên Anh kỳ cũng chỉ có mỗi Tri Thiện Thiên Tôn, mà bà lại chính là một kiểu “chuột sa chĩnh gạo”.
Đa số các đệ tử Hợp Hoan Tông ở đây có tu vi Trúc Cơ kỳ, chỉ có hai người tu vi Kim Đan.
Bọn họ muốn thoát khỏi sự truy đuổi của Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn thì đúng là chuyện cổ tích.
Các đệ tử Hợp Hoan Tông thấy Trì Mục Dao bị tóm gọn mà ai nấy trong lòng đều thấp thỏm, không biết thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông định làm gì với Trì Mục Dao.
Nhưng nhìn kĩ ánh mắt của Hề Hoài xong thì mấy nàng hồ ly này đều ngay lập tức hiểu ra non nửa sự tình.
Lúc nãy ở hội nghị mặt hắn luôn lạnh lùng đăm đăm, dường như chẳng có hứng thú với bất kì điều gì.
Vậy mà vừa nhìn thấy Trì Mục Dao, hai mắt hắn đã sáng rỡ, đuôi mắt còn cong cong, khoé miệng không cưỡng lại được mà treo cao, rõ ràng là bộ dạng thiếu niên si tình.
Nhìn thấy người mình thích, làm sao khống chế được ánh mắt không lấp lánh lên.
Trì Mục Dao trong lúc hoảng hốt vẫn không quên lo lắng cho an nguy của đồng môn, anh ấp úng hỏi lại một lần nữa: “Ngươi có thể thả mọi người ra không?”
Hề Hoài không chịu: “Thiên Tông Hội không có bình yên đâu, ngư long hỗn tạp.
Một đám con gái không có an toàn, chi bằng mọi người đều cùng ở lại, còn có thể quan tâm chiếu cố lẫn nhau.”
“Nhưng…bọn họ chạy trốn nhanh lắm.”
“Không phải mới vừa bị bắt lại sao?”
“Là bị tiền bối Nguyên Anh kỳ bắt nha.”
“Đúng rồi.
Tiền bối Nguyên Anh kỳ ở Thiên Tông Hội nhiều lắm đó…”
Từ Nhiễm Trúc cắt ngang đoạn tranh cãi: “Thôi không sao, ở cùng nhau cũng được.”
Cũng coi như là an ủi Trì Mục Dao.
Trì Mục Dao cảm thấy rất áy náy, ngẩng đầu nhìn các sư tỷ sư muội một cái rồi thở dài một hơi.
Anh ý thức được rõ ràng do chính mình liên luỵ tới mọi người.
Sau đó Trì Mục Dao hơi nghiêng nghiêng người, lôi hai cái bánh bao từ trong áo ra.
Bỏ không được, ăn cũng không xong, lại sợ lãng phí, rốt cuộc nhét đại vào bên trong túi Càn Khôn của mình.
Hề Hoài vẫn luôn chăm chú nhìn Trì Mục Dao, tới đây thì không nhịn được mà phì cười.
Trì Mục Dao cúi đầu nhìn quần áo của mình, tự hỏi nên phanh vạt áo cỡ nào mới phù hợp với lời Từ Nhiễm Trúc ba hoa đây.
Anh ngẩng đầu hỏi Hề Hoài: “Cởi áo ngoài thôi được không?”
Trung y thì thôi đi, anh cũng ngại lắm.
Không ngờ mặt mày Hề Hoài lập tức biến sắc, đè lại tay không cho Trì Mục Dao tiếp tục tháo đai lưng đồng thời trừng mắt khắp một lượt xung quanh.

Cung chủ Tông Nguyệt Cung còn đang hào hứng đợi xem kịch hay đã ngay lập tức ngửa đầu làm ngơ như thể cái gì cũng chưa từng thấy.
Hề Hoài đưa tay nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của Trì Mục Dao, nói: “Đi theo ta.”
Anh bị Hề Hoài kéo lên phi hành pháp khí dành cho hai người, Hề Hoài suốt dọc đường vẫn luôn rất mực che chở cho Trì Mục Dao.
Ngày thứ nhất ở Thiên Tông Hội có diễn ra Thiên Tông Dạ Hành.
Thiên Tông Dạ Hành chính là một buổi diễu hành, người từ các môn phái có thể cưỡi phi hành pháp khí, xếp hàng tiến vào phố đêm.
Dọc hai bên đường sẽ được trang trí bởi đủ loại đèn đầy màu sắc, còn có những pháp khí được chạm khắc từ ngọc thạch, phát ra ánh sáng lung linh rực rỡ.
Men theo con đường này có thể đi ngang qua rất nhiều nơi, ở đâu cũng sẽ giăng đèn kết hoa cho du khách thưởng lãm.
Hề Hoài bước xuống phi hành pháp khí, kéo tay Trì Mục Dao hoà lẫn vào đám đông.
Bên trong địa giới của ma môn, ai mà không quen mặt thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông.
Cái sừng rồng trên trán Hề Hoài quá nổi bật, kể cả không biết mặt cũng không thể không nhận ra chiếc sừng.
Đương nhiên, mọi người cũng biết trang phục môn phái của Hợp Hoan Tông trông thế nào.
Hề Hoài công khai lôi kéo một đệ tử Hợp Hoan Tông giữa bàn dân thiên hạ quả là một cảnh tượng ngoạn ngục.
Một thân nam nhân y phục đỏ sậm tay nắm lấy áo hồng nhập nhằng, dường như cái kẻ cao lớn kia cũng nương theo bóng áo hồng mà dịu dàng đi rất nhiều.
Mọi người đều bán tán xôn xao.
“Thiếu tông chủ sao lại ở bên cạnh một đệ tử Hợp Hoan Tông vậy? Nhìn có vẻ quan hệ không tồi đâu, hèn gì ban nãy bênh Hợp Hoan Tông chằm chặp.”
“Sao ta cứ có cảm giác đệ tử Hợp Hoan Tông này là nam vậy?”
“Nam? Sao có chuyện đó được? Hợp Hoan Tông có nam đệ tử sao?”
“Thật mà! Ngươi xem chiều cao của hắn đi, xem vóc dáng nữa, rõ ràng là nam.”
Trì Mục Dao đã núp sau Đào Hoa Diện rồi mà vẫn không ngăn được cảm giác xấu hổ, muốn rút tay mình lại nhưng Hề Hoài không buông ra.
Anh vội nhắc nhở Hề Hoài: “Ngươi đừng lôi kéo ta nữa, người ta nhìn vào sẽ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?” Hề Hoài đột nhiên kéo sát Trì Mục Dao lại bên cạnh mình, ghì chặt lấy anh.
Trì Mục Dao vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay vào ánh mắt Hề Hoài.
Bị ánh mắt tràn ngập cảm giác xâm lược xoáy thẳng, Trì Mục Dao theo bản năng co rúm lại, trống ngực dọng binh binh.
Anh cố gắng lẩn tránh ánh mắt của Hề Hoài, giải thích: “Hiểu lầm chúng ta có quan hệ mờ ám.”
“Chúng ta có quan hệ gì mà mờ ám?”
“Chúng ta, chúng ta…quen biết từ lâu.”
“Ờ, đúng rồi.
Chúng ta quen biết đã lâu.
Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta.
Ta cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi.
Đúng không?”
“Ừm.
Có thể nói như vậy.”
“Cho nên ta lôi kéo ngươi có gì không ổn sao?”
“Không ổn.
Chúng ta sóng vai đi được không?”
“Được thôi.”
Trì Mục Dao còn đang tưởng Hề Hoài bỗng dưng thấu tình đạt lý mà chịu nghe lời rồi.
Ai ngờ tay mới vừa buông ra đã bị rất nhiều Tay Áo Uyên Ương đã bám vào, kết dính lại với áo của Hề Hoài.
Kết quả cánh tay của Trì Mục Dao và cánh tay của Hề Hoài dán sát lại với nhau mà đi, còn gần hơn ban nãy.
Tư thế đi đường của Trì Mục Dao lúc này có chút gượng gạo, hở chút lại vấp váp, còn liên tục ngoái đầu xem đồng môn của mình có đang an toàn không.
Tông Tư Thần và Tùng Vị Việt ung dung tới muộn.
Sau đó bọn hắn đuổi kịp Hề Hoài và Trì Mục Dao, lượn quanh hai người một vòng.
Cảm thấy nhìn chưa đủ rõ, bọn họ lại lượn thêm một vòng nữa rồi cẩn thận đánh giá.
Vốn Tùng Vị Việt có một đôi mắt to, bây giờ lại càng trợn to hơn, miệng hắn há hốc, đầu lữoi treo cứng.
Tông Tư Thần xem xong cũng trợn mắt há mồm, vẻ nho nhã ngaỳ thường tạm thời rớt đi đâu mất.
Hắn và Tùng Vị Việt rón rén trao nhau một cái liếc mắt.
Chỉ liếc một cái thôi cũng đủ thấy trong mắt đối phương có tới bao nhiêu khiếp sợ.
A Cửu sống sờ sờ!
Ở bên cạnh Hề Hoài!
Hơn hai năm, rốt cuộc cũng tìm được rồi!
Chuyện này làm cho bọn họ cảm thấy thật thần kỳ.
Tùng Vị Việt muốn nhào lại nói chuyện với Trì Mục Dao đã bị Tông Tư Thần túm lại.
Cuối cùng đành âm thầm theo đằng sau bọn họ.
Tùng Vị Việt chăm chú quan sát hai người phía trước.
Xem một lúc thì bĩu môi, dùng thần thức truyền âm cho hai tên bạn: “Ta tuy không thông minh lắm nhưng cũng đâu có bị ngu.
Trì Mục Dao thực sự nghĩ chúng ta nhìn không ra hắn sao? Rõ ràng cái cằm đó, cái miệng nhỏ đó, đeo có cái mặt nạ lên thôi mà còn chừa lại một đoạn gương mặt nữa.

Chưa kể tới cổ, rồi còn dáng người, không phải rõ ràng là Trì Mục Dao sao?”
Tông Tư Thần cũng nhìn nhìn theo: “Ờ…Hắn giả vờ chi nữa vậy?”
Hề Hoài đột nhiên trả lời: “Để yên cho hắn giả vờ!”
Tùng Vị Việt bắt đầu ca thán: “Mà đúng là Trì Mục Dao sao? Sao mà là hắn được? Trời đất ơi! Lão già mà như vậy sao? Già đi kiểu này mà coi được hả? Nhìn không giống lão già trong tưởng tượng của ta gì hết trơn! Hắn nhìn còn ngây thơ hơn cả ta nữa!”
Tông Tư Thần thì không ngừng lẩm bẩm: “Không lỗ, không lỗ, ba năm nay lời rồi, tìm hai năm xứng đáng lắm! Không đúng! Đây chính là có lời rồi.
Chỗ nào là già? Đây gọi là nhan sắc trường tồn theo năm tháng!”
Tùng Vị Việt bắt đầu tính chuyện tương lai cho hai người: “Ta cũng cảm thấy…nói không chừng tông chủ thấy Trì Mục Dao đẹp vậy lại đồng ý cho thiếu tông chủ ở bên cạnh đệ tử Hợp Hoan Tông đó.”
Tông Tư Thần hùa theo: “Ta mà già kiểu này còn lâu ta mới đeo mặt nạ.
Hiện giờ đám người xung quanh chỉ kinh ngạc mỗi chuyện thiếu tông chủ và đệ tử Hợp Hoan Tông ở bên nhau, hoặc là ngạc nhiên chuyện Hợp Hoan Tông có nam đệ tử.
Nếu lột mặt nạ kia xuống chắc chắn phản ứng sẽ khác hẳn.
Ngắm đèn thưởng hoa đi chứ, mọi người tụ tập bên nhau ngắm mỹ nhân là chuyến này hời rồi.”
Hề Hoài không muốn nghe hai người kia nói hươu nói vượn thêm nữa, hắn nhắc nhở: “Bà lão ngủ với ngươi đang ở phía sau kìa.”
Tông Tư Thần nghe xong lập tức tỉnh mộng, lấy lại tinh thần đưa mắt tìm kiếm Từ Nhiễm Trúc trong đám người.
Hắn ngay lập tức nhận ra được nàng giữa mười một cô nương đeo mặt nạ rồi chạy lại gần chào hỏi: “Lâu rồi không gặp.
Dạo này nàng khoẻ không?”
“Còn sống.” Từ Nhiễm Trúc trả lời lãnh đạm.
“Nàng có nhớ ta không?”
“Ờ ừm…ngài là vị nào?”
“Đừng có như vậy mà.
Không bao lâu nữa ta cũng bế quan kết đan rồi.
Ta sẽ nỗ lực tu luyện có được không?”
Nhìn ở một góc độ tích cực thì tìm đệ tử Hợp Hoan Tông làm đạo lữ sẽ thúc đẩy tu luyện.
Nếu tu vi của bọn họ giậm chân tại chỗ, đạo lữ của bọn họ sẽ dễ dàng bỏ chạy theo người khác.
Lâu Quỳnh Tri thấy Từ Nhiễm Trúc có vẻ không thèm mong nhớ gì tới Tông Tư Thần, nàng lập tức tung ra đại chiêu.
Nàng túm lấy góc áo Từ Nhiễm Trúc hỏi: “Mẹ, hắn là ai vậy?”
Không chỉ mỗi Tùng Vị Việt và Tông Tư Thần, cả Từ Nhiễm Trúc cũng hết hồn, có điều nàng nhanh chóng hùa theo: “À…người quen cũ.”
Tông Tư Thần nghe như sét đánh ngang tai, choáng váng tới phát ngốc, hắn cất giọng run rẩy hỏi: “Nàng, nàng có con rồi sao?”
Từ Nhiễm Trúc gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy.”
Nói chung, đây là tuyệt chiêu cao nhất, trong nháy mắt có thể dập tắt ngấm hi vọng của mấy kẻ lì lợm la liếm.
Quả nhiên, Tông Tư Thần nghe xong bất động mất một lúc mới hỏi nổi: “Vậy nàng có mấy đứa con?”
“Cũng không có mấy đứa.”
“Bọn nhỏ bao nhiêu tuổi rồi? Nếu tuổi lớn hơn ta nữa thì ta làm cha có hơi áp lực một chút…”
Nội tâm giằng xé một lúc lâu để rồi nói ra một câu như vậy, Tông Tư Thần làm chúng đệ tử Hợp Hoan Tông hết thảy chấn kinh.
Lâu Quỳnh Tri thì phá ra cười ngặt nghẽo.
Từ Nhiễm Trúc cũng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng bất đắc dĩ cũng phải bật cười.
Nàng vẫn không trả lời thêm gì làm Tông Tư Thần thấp tha thấp thỏm.
Lâu Quỳnh Tri cố gắng nín cười, nhìn Tông Tư Thần nói: “Cha ơi, nhớ cố gắng tu luyện nha!”
Từ Nhiễm Trúc vội mắng: “Cút đi.”
Lúc này Tông Tư Thần mới biết mình bị chọc ghẹo, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Tùng Vị Việt hãy còn tò mò hỏi thêm: “Tông môn các ngươi có một đại mỹ nhân như thế, sao không ai muốn kết đạo lữ với hắn vậy?”
Lâu Quỳnh Tri hỏi: “Ngươi nói tiểu sư ca sao?”
Tùng Vị Việt: “Đúng vậy!”
Lâu Quỳnh Tri lắc đầu: “Thứ nhất, chúng ta không thích người tu vi thấp hơn chúng ta.
Thứ hai, chúng ta không thích cùng với tiểu sư ca ở bên nhau đâu.
Đứng cạnh huynh ấy chúng ta sẽ bị xấu đi.”
Tùng Vị Việt nghĩ nghĩ gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Nói vậy là thừa nhận Trì Mục Dao rất xinh đẹp, các nàng đều không thể sánh kịp.
Chọc các nàng nổi giận nữa lại mắc công không hỏi được thêm gì.
Lâu Quỳnh Tri dò hỏi: “Thiếu tông chủ các ngươi bắt tiểu sư ca để làm gì?”
Tông Tư Thần nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Hơn phân nửa là muốn mang về Khanh Trạch Tông.”
Nàng mau chóng truy vấn: “Mang về đó làm gì?”
Tông Tư Thần cười cười: “Còn mang về làm gì? Đem tiểu sư ca của các ngươi đưa lên Kim Đan kỳ chứ sao?”
Lâu Quỳnh Tri đột nhiên chép miệng, tặc lưỡi nhìn hai người phía trước một lúc lâu.
Dường như nàng cảm thấy cũng không tệ lắm, sau đó nhỏ giọng bàn tán: “Mà tiểu biệt thắng tân hôn, tiểu sư ca chịu nổi không đó?”
Tông Tư Thần cảm thấy không vấn đề: “Ủa thì có gì đâu? Hồi trước ba năm không phải vẫn ổn sao?”
“Nhưng ba năm kia thiếu tông chủ bị trói mà! Hiện tại trói không nổi hắn chứ sao!”
Tông Tư Thần nghe xong cố nín cười, nói: “cái chữ “trói” này cũng thiêng đó.”
Tông Tư Thần nhìn theo bóng dáng Hề Hoài cùng Trì Mục Dao sóng vai đi trước, trấn an Từ Nhiễm Trúc: “Yên tâm đi.
Thiếu tông chủ quý trọng hắn lắm.”

*
Trì Mục Dao bị Hề Hoài mang lên một cỗ phi hành pháp khí bay đêm.
Pháp khí này có hình dáng như một cỗ kiệu, nhưng chỉ có phần sàn và trần kiệu là cố định, bốn phía là sa mành nửa trắng nửa trong suốt buông rũ mỏng manh.
Mành này quây xung quanh bốn cái cột, bốn mặt đều có thể vén lên để xem cảnh bên ngoài.
Hiện giờ đang là ban đêm, gió thổi phần phật đã thay bọn họ làm chuyện vén rèm, chẳng cần phải tự mình động thủ.
Mọi người đều là người tu tiên, lớp sa mỏng này cũng chỉ để tăng cảm giác mông lung chứ chẳng ngăn được tầm nhìn thật sự.
Trì Mục Dao cùng Hề Hoài ngồi vào pháp khí, mọi người khác không ai vào theo.
Anh nhìn thấy đám người cung chủ Tôn Nguyệt Cung chỉ ngồi trên pháp khí bay đằng sau, đám người Tùng Vị Việt lại còn ở tít phía xa hơn nữa.
Chuyện này làm cho Trì Mục Dao cảm thấy choáng ngợp, đứng ngồi không yên.
Đợi Thiên Tông tụ hội, các cỗ phi hành pháp khí mới chậm rãi tiến về phía trước.
Pháp khí của bọn họ là chiếc đầu tiên tiến vào làm cho Trì Mục Dao cảm nhận hết sức rõ ràng bầu không khí lúc này.
Rất nhiều tu giả không có tư cách ngồi pháp khí đều vây kín dọc hai bên phố để xem Thiên Tông Dạ Hành.
Pháp khí của bọn họ đi tới đâu, tu giả ở dọc hai bên phố phường sẽ như sóng thuỷ triều mà cúi rạp người xuống hành lễ với bọn họ tới đó.
Đây là vinh dự mà chỉ thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông mới có được.
Trì Mục Dao ngồi bên cạnh Hề Hoài, lưng dựng thẳng, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận thế nào là bị vạn người vây xem, thế nào là được vạn người triều bái.
Kể từ sau khi xuyên thư, Trì Mục Dao luôn là nhân vật bị người đời xem thường, nhục nhã, chỉ có thể dựa vào chính mình cứu vãn chút tôn nghiêm còn sót lại.
Đây là lần đầu tiên anh được tôn kính tới như thế.
Và anh biết, sự tôn kính này tất thảy đều dành cho người đang ngồi cạnh mình.
Dường như biết được Trì Mục Dao đang cảm thấy bất an, Hề Hoài lặng lẽ đưa tay nắm chặt lấy tay anh trong tay áo.
Trì Mục Dao nhìn về phía Hề Hoài, phát hiện ra từ nãy tới giờ Hề Hoài vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Hề Hoài cố ý làm thế.
Hắn cố ý muốn cho tất cả mọi người biết, nam đệ tử Hợp Hoan Tông này là người của hắn.
Và hắn, cũng là của người này.
“Nhìn phía trước đi.” Hề Hoài nhắc nhở.
Trì Mục Dao hướng mắt về phía trước, Hề Hoài dùng pháp thuật hoá ra một chuỗi pháo hoa nở rộ.
Pháo hoa được phóng lên cùng với những pháp thuật Hoả hệ, hàng loạt ngọn lửa đỏ tươi chớp sáng như muốn xé toạc cả chân trời, chỉ để lại một dải đèn hoa rực rỡ bên dưới.
Trì Mục Dao tròn xoe đôi mắt, trong ánh mắt lấp lánh pháo hoa.
Từng chùm, từng chùm nổ tung ở đáy mắt, con ngươi cũng vì phản chiếu pháo hoa mà trở nên rực rỡ.
Trì Mục Dao vui vẻ ngắm pháo hoa.
Hề Hoài lặng lẽ ngắm Trì Mục Dao, thưởng thức một màn pháo hoa lộng lẫy gói gọn bên trong ánh mắt ấy.
*
Một ngày nọ, toàn bộ chúng tu giả ma môn đều thấy rõ rành rành thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông đưa đệ tử Hợp Hoan Tông lên pháp khí phi hành của mình.
Là một nam đệ tử thiên tư tuyệt sắc.
Nam đệ tử ấy một thân phấn y, mặt mang Đào Hoa Diện.
Rèm châu trên Đào Hoa Diện đong đong đưa đưa vẫn chưa che nổi cánh môi hồng.
Nam đệ tử ấy có làn da rất trắng, lại có cả một suối tóc đen xoã dài.
Rõ ràng không lộ diện toàn bộ gương mặt, nhưng bất cứ ai nhìn qua vẫn sẽ lưu lại dáng vẻ tuyệt mỹ.
Đẹp ở đây chính là khí chất, là dáng người, là cách mà thiếu tông chủ nhìn anh mà đáy mắt không ngừng sáng lên.
Lại nghe nói, một ngày nọ có không ít cô nương khuynh tâm với Hề Hoài đã khóc đến đứt ruột đứt gan.
Thậm chí có người đuổi theo pháp khí một lúc lâu, luôn miệng gọi tên Hề Hoài nhưng chẳng lấy được của hắn một cái ghé mắt.
Bởi vì Hề Hoài,
Trong mắt hắn chỉ có duy nhất một mình Trì Mục Dao
Hề Hoài từng cao ngạo, ngang ngược, là ác quỷ khét tiếng tàn bạo, một đời của hắn được định đoạt tha hoá, xấu xa.
Nào ngờ có một ngày hắn lại vượt qua những cám dỗ xa hoa truỵ lạc, chỉ mong cầu được cùng người tay nắm tay, trao cho người một ánh mắt dịu dàng, dùng tính tình mềm mại mà đối đãi với người.
Chỉ vì người.
Chỉ dành cho người.
Tất cả đều là người.
Tác giả có lời muốn nói:
Hiện trường vung tiền dụ vợ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.