Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 17:






Tiền bối Kim Đan kỳ đang định đọc những việc cần chú ý thì bị cắt ngang, ông bối rối quay đầu về hướng các Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn cầu cứu.
Tri Thiện Thiên Tôn và Nam Quan Thiên Tôn dường như không mấy quan tâm.
Các Thiên Tôn khác cũng lúng túng nhìn nhau.
Bọn họ đều do dự, không biết nên giải quyết chuyện này thế nào.
Cách đây vài thập niên, ma môn cùng chính phái ký kết hiệp nghị đình chiến, bắt tay giảng hoà.
Lúc ấy chính miệng bọn họ nói, về sau mọi tu giả đều bình đẳng với nhau.
Hai bên không còn đối lập.
Bây giờ đại trận mở ra, các đệ tử ma môn tới tham trận bọn họ cũng không có lý nào cự tuyệt được.
Đặc biệt người tới còn là Hề Hoài.
Gia thế của Hề Hoài không phải chuyện đùa, hắn là thiếu tông chủ của ma môn lớn nhất.
Chưa kể mấy năm nay hắn còn hành hiệp trượng nghĩa, làm không ít việc tốt, còn ra tay cứu đệ tử chính phái mấy lần.
Động vào ai còn có thể, động vào Hề Hoài chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Nhưng bọn họ ai nấy đều cảm thấy hành vi cử chỉ của Hề Hoài mấy năm nay cứ quái quái.
Ngày trước hắn vang danh là thiếu tông chủ hung hãn, ngang ngược càn quấy không ai dám cản.
Sao tự nhiên lại thay đổi hoàn toàn như thế được?
E rằng chuyện này có ẩn chứa mưu ma chước quỷ gì đó.
Càng không rõ mục đích Khanh Trạch Tông phái thiếu tông chủ tới đây làm gì? Chẳng lẽ bọn họ muốn thống nhất tam giới sao?
Không nhận được chỉ thị gì, vị tiền bối Kim Đan kỳ đành giả ngơ tiếp tục đọc: “Đại trận lần này chỉ có tu giả Trúc Cơ kỳ được phép tham gia.
Ngoài ra sẽ có một vài vị đệ tử Kim Đan kỳ cùng vào dẫn đội, nhận nhiệm vụ bảo vệ mọi người chu toàn.
Sau khi đại trận mở ra, thời gian có thể nhập trận là một canh giờ.
Để khai trận bắt buộc cần có một trăm tu giả Trúc Cơ kỳ đồng thời độ nhập linh lực…”
Vị tiền bối này còn chưa đọc xong, Hề Hoài đã đi tới trước cửa trận luôn rồi.
Hắn nâng bàn tay lên, xoay tay đẩy linh lực tới cửa trận.
Mọi người có muốn ngăn cản cũng đã muộn, Hề Hoài vừa rót linh lực vào, cửa đại trận đã mở ra.
Không phải vừa mới nói cần tới trăm người sao?
Nói vậy là một mình Hề Hoài cân được trăm người?

Vị tiền bối Kim Đan kỳ há hốc mồm ngạc nhiên, vội lật lật xem tiếp tờ hướng dẫn, tiếp tục đọc: “Đại trận biến hoá khôn lường, chớ có ngự vật phi hành, dễ gặp bất trắc.
Các đệ tử nên đi bộ…”
Lời còn chưa dứt, Hề Hoài lấy một cỗ phi hành pháp khí từ trong Vạn Bảo Linh ra nhảy lên.
Phi hành pháp khí này của hắn có hình dạng giống như con diều, được chế tác vô cùng tinh xảo.
Lúc bay lên sẽ nắm dây diều để điều khiển, cảm giác y hệt như đang thả diều thật.
Hề Hoài điều khiển pháp khí bay lên, Tùng Vị Việt và Tông Tư thần cũng nhảy lên theo, ba người bay thẳng vào trong trận.
Ba người tiêu tiêu sái sái rời đi, để lại sau lưng cả một đám tu giả danh môn chính phái lặng ngắt như tờ.
Trì Mục Dao lén nhìn qua Tịch Tử Hách, thấy cậu vẫn luôn tập trung nhìn về hướng cửa trận.
Có vẻ không có gì khác thường.
Cửa đại trận dù gì cũng đã mở ra, vậy nên bọn họ chỉ có một canh giờ để nhập trận.
Các đệ tử hiện giờ bắt buộc phải tranh thủ.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Hề Hoài mà các môn phái bắt đầu loạn cào cào.
Bọn họ vốn dĩ đưa đệ tử tới đây rèn luyện, vì muốn công bằng mà không cho phép đệ tử được mang bảo vật gì vào.
Bây giờ ai nấy lại đều muốn học trò mình cầm theo bảo vật hộ mạng.
Thế là các sư phụ nhao nhao chạy lại dúi vào tay đệ tử của mình nào là bùa chú, nào là pháp khí,… phòng hờ cho bất kì tình huống xấu nào.
Hách Hiệp thấy vậy cũng có cảm giác bất an, nhưng ông lại chẳng có gì để cho đồ đệ.
Nghĩ nghĩ ông chen qua dúi vào tay Trì Mục Dao một cái hồ lô cùng với một túi Bách Vị Lương, dặn dò: “Vào bên trong rồi thì cẩn thận một chút.
Cảm thấy nguy hiểm quá thì trốn đi, đợi cửa trận mở lại lập tức chạy ra ngoài.
Đừng để bị kẹt lại bên trong, không chừng mất luôn ba bốn năm mới ra ngoài được đó.”
“Vâng, con biết rồi.” Trì Mục Dao lặng lẽ thu hồi hồ lô, không treo trên người mà ẩn vào đai lưng.
Đội của anh là đội thứ hai nhập trận.
Đội thứ nhất cũng là một đội của Noãn Yên Các, dẫn đầu bởi một đệ tử Kim Đan kỳ.
Tu vi trung bình của đội này cao hơn đội của Trì Mục Dao một chút.
Bọn họ đi đầu tiền trạm, sợ đám người Hề Hoài mai phục bên trong.
Trì Mục Dao theo Vũ Diễn Thư tiến vào Truyền Tống Trận, thấy Vũ Diễn Thư vận linh lực mang bọn họ nhập trận.
Vừa mới vào bên trong, cảnh vật đã biến đổi khác hẳn.
Bọn họ đang đứng ở bãi đất trống, thoắt cái đã tới nơi vách núi cheo leo.
Bọn họ rút vào khe đá, gió lớn thét gào như tiếng nam tử kêu la.
Cảnh vật lúc này vô cùng thê lương, chỉ có cuồng phong từ vách núi thổi vào hang động vây lấy bọn họ.
Y Thiển Hi bị gió tạt tới đứng không vững, may mà có Trì Mục Dao đỡ phía sau lưng.
Vũ Diễn Thư quan sát xung quanh, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta tới đây để tìm kiếm Quý Linh Thọ.
Quý Linh Thọ thường sống trong rừng.
Chúng ta phải tìm cách ra khỏi khe núi này, tìm đến rừng rậm.”
Không có ai phản đối, tất thảy mọi người đều nghe theo Vũ Diễn Thư chỉ đạo.
Ba năm trước Vũ Diễn Thư từng tới đây rèn luyện, xem như có chút kinh nghiệm.
Hiện tại tu vi của anh lại cao nhất.
Việc này làm các thành viên trong đội có chút ỷ lại.
Không ngờ đợt này lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Bọn họ ở trong trận tìm kiếm suốt ba ngày trời, một con Quý Linh Thọ cũng không thấy đâu, chứ đừng nói tới là cầu cơ duyên.
Trong đội bắt đầu xuất hiện nghi hoặc: “Không phải các tiền bối đoán sai thời gian khai trận rồi chứ?”
Vũ Diễn Thư thả thần thức ra dò xét, trả lời: “Không thể nào, dù không đúng thời gian khai trận thì Quý Linh Thọ vẫn luôn sinh sống ở đây.
Chúng nó không thể nào không kiếm ăn, không hoạt động gì được.
Từng có đệ tử bị nhốt ở đây năm năm.
Sau khi ra ngoài hắn kể pháp trận này nếu đóng lại tuy khá nguy hiểm và không có xuất hiện cơ duyên gì tốt nhưng cũng không khác gì lúc mở.”
Y Thiển Hi nghe vậy trộm túm lấy tay áo Trì Mục Dao, thì thầm: “Thật sự có thể bị kẹt trong trận mấy năm luôn sao? Ta cứ tưởng là sư phụ doạ vậy thôi chứ…”
“Ừa.
Nếu lúc cửa trận mở ra mà bị thương hoặc xảy ra vấn đề gì, thực sự có thể bị kẹt lại trong trận.
Đợi tới lúc cửa trận mở ra một lần nữa mới có thể ra ngoài.”
Y Thiển Hi nghe xong bắt đầu thấy rén.
Cô không sợ khổ, không sợ mệt, cùng với mọi người trong đội bông đùa mấy câu thì cực khổ cũng có thể tan đi.
Nhưng cô lại rất sợ bị mắc kẹt, không hề muốn bị nhốt lại trong này.
Vũ Diễn Thư đột ngột đứng phắt dậy, hướng về phía Tây Bắc quan sát.
Một người lại đỡ Vũ Diễn Thư, hỏi: “Làm sao vậy? Có người công kích thần thức của huynh sao?”
“Không.
Ta va phải một luồng linh lực cực đại đang dao động nên thần thức bị bắn trở về.
Không phải bị công kích.”
“Không phải là Thiên Cấp linh thú chứ?”
“Yên tâm đi.
Đối phương không có ý tấn công.”
Mọi người đều chạy lại chỗ Vũ Diễn Thư xem anh có sao không.
Sau đó không lâu, bọn họ đã được tận mắt thấy thứ đã làm thần thức Vũ Diễn Thư văng ngược trở về.
Vũ Diễn Thư cùng các tu giả khác lập tức cúi đầu hành lễ.
Có tu giả không phục muốn ngước nhìn con linh thú to lớn kia, ngay lập tức bị Vũ Diễn Thư ấn đầu kéo xuống.
Các tu giả môn phái khác gặp phải linh thú này đều phải cúi đầu hành lễ.
Riêng Ngự Sủng Phái thì gắt gao hơn, bắt buộc đệ tử phải quỳ.
Trì Mục Dao cùng Y Thiển Hi đều đã quỳ rạp xuống đất, thân thể phủ phục, dáng vẻ cực kỳ thành kính.
Linh thú xuất hiện chính là Vô Sắc Vân Nghê Lộc.
Loại hươu này toàn thân lấp lánh ánh bạc, không hề trộn lẫn bất kỳ tạp sắc nào.
Gọi chúng là Vô Sắc là bởi vì cặp sừng rất lớn của chúng trong suốt như pha lê, bên trong sừng còn có những luồng sáng bạc luân chuyển không ngừng.
Nhìn mắt thường cũng có thể thấy chúng được bao bọc bởi linh khí tràn đầy.
Khi chúng đi, bốn chân đạp mây ngũ sắc, cũng bởi vậy mà chúng mang tên Vân Nghê*.
*Vân nghê: mây ngũ sắc
Vô Sắc Vân Nghê Lộc lẽ ra phải được gọi là siêu việt Thiên Cấp linh thú mới phải.
Loài hươu này không có năng lực công kích.
Tuy nhiên điểm quý giá của chúng nằm ở năng lực chữa bệnh, thậm chí chúng có thể cải tử hoàn sinh hoặc cải lão hoàn đồng.
Linh thú có năng lực khủng khiếp như vậy, tất nhiên có rất nhiều môn phái muốn bắt nó về làm thần thú trấn sơn.
Đáng tiếc Vô Sắc Vân Nghê Lộc lại vô cùng kiêu ngạo, chúng không hề muốn bị khế ước ràng buộc.
Chỉ cần bị bắt đi, sừng hươu ngay lập tức chuyển thành màu đen, con hươu cũng sẽ chết theo sau đó.
Thà chết vinh còn hơn sống nhục, loài linh thú này cao ngạo như vậy đấy.
Cũng bởi vì nạn săn bắt mà môi trường sinh trưởng của Vô Sắc Vân Nghệ Lộc ngày càng hạn hẹp, bọn chúng cũng ngày một trở nên cực kỳ quý hiếm.
Khắp Tu Chân Giới e rằng chỉ còn được ba con, hành tung vô cùng thần bí.
Cuối cùng mọi người ở Tu Chân Giới quyết định sẽ một mực thành kính với chúng.
Chẳng ai dại gì mà đi trêu chọc Thiên Cấp linh thú có khả năng cứu bọn họ một mạng.
Vậy nên mỗi lần các tu giả gặp được nó đều cúi đầu hành lễ, nó muốn đến muốn đi tuỳ ý, không một ai dám quấy rầy.
Riêng với các đệ tử Ngự Sủng Phái, Vô Sắc Vân Nghê Lộc còn hơn cả kính trọng, chúng chính là tín ngưỡng của bọn họ, là thần minh của bọn họ.
Đợi Vô Sắc Vân Nghê Lộc rời đi rồi mọi người mới dám động đậy trở lại, có người muốn đuổi theo xem nó thêm một chút liền bị cản lại.
Bọn họ cũng lập tức chú ý tới luồng sáng bạc đang chuyển động trên đỉnh đầu của Trì Mục Dao và Y Thiển Hi.
Có lẽ Vô Sắc Vân Nghê Lộc đã trao cho bọn họ một lời chúc phúc.
Luồng sáng bạc xoay trên đỉnh đầu mấy vòng rồi hoàn toàn được hấp thu vào bên trong cơ thể hai người.
Trì Mục Dao đứng dậy, nhắm mắt cảm nhận một chút, ngạc nhiên xen lẫn vui mừng nhìn qua Y Thiển Hi.
Y Thiển Hi ở bên cạnh cũng đang hạnh phúc tới trào nước mắt: “Không phải là mơ chứ chứ… không phải chứ…”
Đối với những tu giả môn phái khác, cơ duyên có thể là hái được linh quả ngàn năm, hoặc gặp được suối thần.
Đối với đệ tử Ngự Sủng Phái, gặp được Vô Sắc Vân Nghê Lộc, được chúng chúc phúc mới chính là cơ duyên tuyệt vời nhất.
Vũ Diễn Thư tò mò hỏi: “Vô Sắc Vân Nghê Lộc cho hai đứa gì thế?”
Trì Mục Dao đứng dậy phủi phủi quần áo, giải thích: “Nói ra thì hơi khó hiểu, bọn đệ nhận được một loại năng lực tương tác, giúp dễ dàng giao tiếp thuần phục những linh thú khó hung dữ hơn.”
Những người trong đội đang vô cùng hâm mộ háo hức, sau khi nghe giải thích, bọn họ lập tức mất hứng.
Năng lực này có trao cho bọn họ thì cũng vô dụng.
Chỉ có Vũ Diễn Thư là vẫn vô cùng phấn khích: “Chúng ta sinh thời có thể một lần nhìn tận mắt Vô Sắc Vân Nghê Lộc đã là chuyện hiếm có.
Hơn nữa pháp trận vừa mở ra không bao lâu đã gặp được Thiên Cấp thần thú, chứng tỏ đại trận kỳ này ắt có cơ duyên.
Mọi người phấn khởi lên nào, đừng có lãng phí chuyến này.”
Mọi người nghe mấy lời động viên này của Vũ Diễn Thư thì tinh thần cũng phấn chấn lên nhiều.
Chuyện ủ rũ do ba ngày tìm không thấy Quý Linh Thọ cũng vơi đi.
Vô Sắc Vân Nghê Lộc là cát thú hiếm thấy bậc nhất mà bọn họ còn gặp.
Lo gì không bắt được Quý Linh Thọ?
Đúng lúc này, một đạo truyền âm phù xuất hiện trước mặt Vũ Diễn Thư.

Vũ Diễn Thư độ nhập linh lực tự mình đọc, đọc xong mặt lập tức biến sắc.
Anh quay lại nói với cả đội: “Bên ngoài đang có biến.
Đệ tử ma môn đã lùa hàng trăm con Quý Linh Thọ tụ tập lại một chỗ.
Bây giờ ngoài đó đã thành chiến trường hỗn loạn.
Chúng ta lập tức đi qua hỗ trợ, mọi người nhớ cẩn thận.”
Đệ tử ma môn thì khỏi nói cũng biết là ai rồi.
Vũ Diễn Thư quay sang dặn dò Trì Mục Dao và Y Thiển Hi: “Theo sát ta một chút, ta mới có thể bảo vệ hai đứa được.”
Trì Mục Dao gật gật đầu, có hơi khó xử.
Anh không muốn đi, nhưng bỏ đội của Vũ Diễn Thư để hành động độc lập cũng không an toàn.
Cuối cùng vẫn thấp thỏm mà đi theo.”
Bọn họ vừa tới nơi đã thấy rất đông tu giả tề tựu từ sớm.
Nơi này đã sớm hỗn loạn, có nhiều đệ tử đã tiến đánh luôn rồi.
Gần cả ngàn tu giả hỗn chiến với hơn trăm con Quý Linh Thọ tạo thành một bãi chiến trường vô cùng khốc liệt.
Các hệ công pháp liên tục được tung ra, bên đây một trời khói lửa, bên kia một rừng cây xanh.
Máu đỏ vương đầy mặt đất, bụi tung mù mịt đất trời.
Không biết máu của ai với ai, không biết ai đang đánh ai, không biết đội nào với đội nào.
Liên tục bị tấn công khiến Quý Linh Thọ điên tiết phản kháng.
Chúng cũng chẳng thể phân biệt được ai với ai, trước mắt nhắm đánh tới đội này, sau lưng đã tấn công sang đội khác.
Trì Mục Dao vội kéo Y Thiển Hi lui lại.
Ngự Sủng Phái bọn họ không thích hợp hỗn chiến.
Bọn họ chiến đấu bằng cách phối hợp với linh thú bản mạng, nhưng các tu giả khác không mấy quan tâm tới điều này.
Chiến trường loạn lạc như vậy, có khi linh thú của bọn họ sẽ bị tấn công.
Cả hai trốn ở một góc, Trì Mục Dao chợt nhìn thấy Hề Hoài đang ung dung ngồi trên phiến đá cách đó không xa.
Phiến đá nằm nhô ra trên cao, hắn lười biếng ngồi trên đó, lạnh lùng quét ánh nhìn xuống chiến trường hỗn loạn bên dưới.
Gió thổi tóc hắn bay bay, lộ ra cái trán ương ngạnh và chiếc sừng rồng bên phải, tà áo cũng bị gió thổi phần phật.
Tất cả khung cảnh này phối hợp lại, bày ra trước mắt Trì Mục Dao một hình ảnh anh tuấn, lãng tử không ai so bì kịp.
Dường như trong mắt hắn lúc này, cuộc hỗn chiến đẫm máu duới kia chỉ là một màn trình diễn thật thú vị.
Đám đông đệ tử danh môn chính phái đang khổ sở chiến đấu, cả người cả Quý Linh Thọ chả qua đều chỉ là con hát diễn tuồng cho hắn xem chơi.
Chuyện này quả thực do Hề Hoài cố ý bày ra.
Hắn từ đầu đã chuẩn bị sẵn bảo bối chiêu dụ Quý Linh Thọ, ngự vật phi hành càng làm gia tăng sự chú ý của chúng.
Quý Linh Thọ tập trung hết lại một chỗ, các tu giả chắc chắn cũng sẽ kéo tới đông đủ.
Bây giờ chỉ cần ngồi một bên quan sát, xem A Cửu có đây không là được.
Tùng Vị Việt ngồi xổm xuống bên cạnh Hề Hoài, nôn nóng hỏi: “Lần này tìm được chưa vậy? Ngươi tập trung nhìn coi thấy chưa.”
Hề Hoài hơi rầu rĩ: “Nếu ta cứ nhìn chằm chằm từng người một, A Cửu chắc chắn sẽ đoán ra ta muốn làm gì.”
Tùng Vị Việt cảm thấy bạn mình hết thuốc chữa rồi, ngán ngẩm đáp: “Hai năm trời, ngươi sống hay chết hắn còn không thèm quan tâm.
Hắn hơi đâu mà để ý xem ngươi nhìn ai! A Cửu không hề muốn nhắc lại chuyện cũ, chỉ có một mình ngươi đắm chìm trong chuyện cũ mãi không thoát ra được thôi.”
Hề Hoài không buồn mở miệng tranh cãi, vung tay một cái, cả Tùng Vị Việt lẫn Tông Tư Thần lập tức bị ném vào giữa đám người đang chiến đấu loạn lạc.
Vừa đáp xuống đã bị nhiều đòn công kích tới tấp ập đánh, bọn họ phải chật vật triệu ngay ra pháp khí chiến đấu.
Dáng vẻ thư sinh nho nhã của Tông Tư Thần giờ đã thành đầu bù tóc rối, lấm lem khói lửa, hắn tức giận mắng Tùng Vị Việt: “Ngươi bớt nói đi một chút bộ khó lắm sao?”
“Chứ ta nói gì sai sao? Là thiếu tông chủ luỵ tình, yếu đuối, còn không chịu nghe người khác khuyên.”
Vừa dứt lời, Hề Hoài ném thẳng tới chỗ hai người bọn họ thêm năm con Quý Linh Thọ, cho bọn họ bớt thời gian nói nhảm.
Tác giả có lời muốn nói:
“Diều” được gọi là “diêu*” ở thời cổ đại và là “diên*” ở phía bắc.
*diêu: diều hâu
*diên: cũng là diều hâu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.