Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 30: Luyện quân




Trời bắt đầu sáng lên, Tần Thiên Anh ngủ ngon lành bên cạnh Mục Thư cả đêm. Y từ từ mở mắt ra, đâp vào mắt y là một khuôn mặt tuyệt trần đang nhìn y cười hạnh phúc.
"Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn sáng"
Tần Thiên Anh rửa mặt, xúc miệng rồi yên lặng ngồi cho Mục Thư chải tóc y. Sau đó hai người vui vẻ tay trong tay đi đến lều lấy cháo. Mục Thư phấn khởi "Ngươi lấy một phần thôi, ta không cần ăn. Ta đi kiếm thú rừng hay cá biển rồi ngươi nấu cho ta ăn"Tần Thiên Anh nghĩ hắn tự mình đi săn cũng được, thấy Mục Thư cao hứng, hắn cũng không phản bác "Săn được lợn rừng, ta nướng cho ngươi ăn"
Hai người cứ thế tách ra. Sau bữa ăn sáng đơn giản, một vài người tiến lại Tần Thiên Anh "Nghe nói Tam Hoàng Tử bình an trở về chúng ta vui mừng hết sức. Năm nay ở Bắc Quốc có bị ủy thuất gì không?"


Tuy Tần Thiên Anh là hoàng tử thất sủng nhưng vẫn là hoàng tử, y lại âm trầm ít nói nên mọi người vẫn giữ một chút khoảng cách. Nhưng cùng vào sinh ra tử, Tần Thiên Anh lại đồng cam cộng khổ với bọn họ nhiều năm, họ cũng quan tâm y.
Y không muốn tiếc lộ thân thế Mục Thư, chỉ đơn giản nói mình không sao, được là tù binh vẫn được đối đãi tốt nhờ thân phận hoàng tử.Những người lính hơi thất vọng, Hạ tướng quân, Trung phó tướng, Tần Thiên Anh trở về đều kín như bưng, rốt cuộc là ở Bắc Quốc xảy ra chuyện gì. 
Sau khi không thu thập được gì, họ cũng bỏ cuộc. Vài người hăng hái hỏi Tần Thiên Anh còn luyện tập trong thời gian đó không, muốn thách đấu vài trận.
Tần Thiên Anh sau khi được Mục Thư luyện tập cũng muốn thử sức mình, liền đồng ý lên đài võ.Y quả thật tiến bộ vượt bật, đến cả y cũng không ngờ. Bất kể là dùng kiếm hay đánh tay không, y hạ gục từng người, từng người một, càng đánh càng hăng. Bây giờ vào mùa thu nhưng Nam Quốc không lạnh như Bắc Quốc, đánh một hồi Tần Thiên Anh thấy nóng, áo trên người đã đẫm mồ hôi, y nhanh chóng cởi ra vứt ra khỏi sàn đấu.Mục Thư dễ dàng bắt đượt một con lợn, chưa kịp vào bếp nấu ăn đã nghe náo nhiệt. Khi hắn đến, mọi người vẫn say sưa coi trận đấu nên không ai để ý đến hắn. Hắn nhìn Tần Thiên Anh trên sàn, nước miếng uống ừng ực.


Mồ hôi làm tấm lưng lực lưỡng sáng bóng dưới ánh mặt trời, đến chói mắt. Trên làn da sáng như đồng, từng giọt mồ hôi theo đường cong trên cơ bắp từ từ chảy xuống, từ cơ ngực chảy xuống cơ bụng, từng múi từng múi rồi xuống vùng khó nói mà Mục Thư ước ao.
Hắn đang suy nghĩ không biết có nên làm trận pháp tạo mưa sấm sét để dừng cuộc đấu này lại không. Nhưng hắn thấy mình phải ứng vậy hơn quá đáng, với lại hắn ngừng hôm nay không ngừng được ngày mai. Các người ở đây có vẻ thưởng thức công phu của y hơn là cơ thể của y nên hắn miễn cưỡng cho qua.
Đúng lúc này, Tần Thiên Anh lại mới đáng thêm một người xuống sàn. Tên kia chậm chạp bò dậy, nói "Tam Hoàng Tử không ngờ một năm không lui mà còn tiến bộ bất ngờ. Không lẽ võ công Bắc Quốc cao hơn chúng ta nhiều?"Tần Thiên Anh nhíu mày, y không rõ võ công Bắc Quốc thế nào, không giấu diếm "Võ công ta là hắn chỉ dạy một năm qua" Tay chỉ về phía Mục Thư.


Mọi người nhìn hắn sửng sốt. Trong quân bình thường ngày nào cũng như ngày nấy. Tập luyện xong thì ăn, ăn xong lại ngủ rồi lại tập luyện. Không có gì giải trí nên mọi người rất hóng chuyện. Tần Thiên Anh trở về,lại dẫn theo một mỹ nam nhân, một nén nhan sau mỗi người trong trại đều biết.Người biết y thì kinh ngạc và lo lắng, binh lính mới thì lại tò mò thích thú. Nhưng đa số đối với Mục Thư là khinh bỉ và coi thường, nam nhân mà lại dùng nhan sắc hầu hạ nam nhân khác. Thân phận không rõ ràng thế mà dám câu dẫn hoàng tử một nước.
Sau khi nhìn thấy Mục Thư to cao lại uy phong lẫm liệt, khuôn mặt sắc sảo đẹp như điêu khắc, tất cả đều ngẩn người nhìn y, nhưng họ vẫn không tin là người này mạnh như vậy. Nhất định Tam Hoàng Tử nói quá, để cho ái nhân y có vị trí ở trong quân.
Một người mới vừa bị Tần Thiên Anh đánh bại, bước lên đòi tỷ thí với Mục Thư, hắn không chịu để tên nam sủng này mang tiếng thơm dễ dàng vậy.
Tần Thiên Anh nhanh chóng, ngăn cản cuộc đấu này, y đánh còn biết nhẹ tay, nếu để Mục Thư ra tay người này không biết còn mạng không.Thấy Tần Thiên Anh ngăn cản, mọi người càng chắc chắn Mục Thư này không hề đáng sợ, càng cổ vũ người kia.Cản không được, Tần Thiên Anh chỉ còn cách dặn Mục Thư nhẹ tay chút.
Lời này vào tai tên kia càng làm y kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vừa thấy Mục Thư lên đài, hắn không ngần ngại dùng hết lược đánh vào y. Mọi người nín thở, tên kia điên rồi, dùng lực như vậy lỡ đánh chết nam sủng kia thì hoàng tử sẽ xử lý hắn ra sao. Tuy Tần Thiên Anh có tiếng nhưng không có quyền lực, ai biết y giận dữ sẽ làm gì. Không ngờ Mục Thư dễ dàng né được, còn một chưởng đánh hắn xuống đài. Mọi người "!!!"
Chắc là tên kia mới đánh với Tần Thiên Anh bị thương hay là tên nam sủng ăn may đi.
Một người khác cầm kiếm lên, không biết y là tò mò năng lực Mục Thư hay là muốn vạch mặt hắn. Nhưng một cảnh lặp lại, Mục Thư một chiêu cho hắn xuống đài. Ngoại trừ Tần Thiên Anh ra, hắn chưa bao giờ mềm tay với ai. Bây giờ bắt hắn mềm tay với lũ ngưòi này? Tốt hơn hết đánh cho họ sợ, chứ nếu cả đám này ai cũng đòi đánh với hắn, hắn sao chịu được ức chế lâu như vậy.
Chỉ một vài trận sau ai cũng tâm phục khẩu phục. Họ lại nhìn hắn với cặp mắt sáng người, hay người này giả vờ làm nam sủng nhưng thật ra là cao thủ Tam Hoàng Tử mời về?
Nhưng khi thấy Mục Thư dùng khăn lau trán rồi lau phần trên cơ thể cho Tần Thiên Anh, cẩn thận nâng niu như lau ngọc. Tần Thiên Anh thấy họ nhìn Mục Thư chằm chằm, đôi mắt y hiện lên sát khí rõ rệt. Họ nhanh chónh quay mắt đi.Hai người này nói giả vờ ai mà tin!
Trong lúc Tần Thiên Anh quay mặt doạ binh lính. Mục Thư không thấy ai nhìn mình, lén lúc đưa khăn lên mũi hít hà. Nam chính thật sự có mị lực quá lớn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.