Ma Tôn Chỉ Muốn Làm Hoàng Hậu

Chương 27: Ngươi là ai?




Lời tác giả:
Công đẹp trai khỏi phải bàn, nam chính với hậu cung hùng hậu mà.Bây giờ thụ lộ nhan sắc thì tới lược công ăn dấm nhé. Thụ là vạn nhân mê mà, nam và nữ luôn.Thụ thật ra cao gần bằng công. Mục Thư 183cm, Tần Thiên Anh 188cm, Bình Vương 173 cm nhé.
-----
Mục Thư bây giờ mới nhận ra tên nhóc này cao hơn hắn một chút. Hắn tưởng hai người cũng bằng nhau nhưng khi vào thân thể cũ, hắn mới rõ mình thấp hơn một chút. Nhưng chiều cao không chênh lệch thế này hôn cũng thoải mái. 
Hai người chưa từng thân mật với ai, cảm giác mới lạ nhưng ngọt ngào này làm họ lưu luyến không muốn rời. Chẳng mấy chốc nụ hôn nhẹ trên môi trở nên ướŧ áŧ. Tần Thiên Anh cảm thấy chạm miệng như thế này như thế nào cũng không đủ. Y bất ngờ đưa lưỡi vào, thâm nhập vào miệng Mục Thư, quấn lấy lưỡi hắn. Mục Thư hơi giật mình, nụ hôn đầu mà đã dùng lưỡi rồi! Nhưng hắn không bao giờ chịu thua, cũng cố gắng phối hợp với y. 


Tiếng nước và lưỡi đưa đẩy cùng tiếng rêи ɾỉ nhẹ nhàng vang lên trong đêm tối, thật khiến người khác đỏ mặt. Hai người không có kinh nghiệm nhưng Tần Thiên Anh không hổ là nam chính, nhanh chóng làm Mục Thư nhũng cả người.
Sau khi tách ra, một sợi chỉ bạc vẫn còn dính trên miệng hai người. Thấy môi Mục Thư hơi sưng và ước, mặt thì vừa đỏ vừa nóng, Tần Thiên Anh cười cười lau miệng y.  Y sực nhớ đến Bình Vương vẫn còn trong miếu, không biết có chạy đi đâu không. Miếu này chỉ có một lối ra, nếu Bình Vương có trốn thì họ cũng biết. Nhưng quả thật Bình Vương là một kẻ nhát gan, vẫn ngồi tại chỗ, không hiểu gì.
Mục Thư nói "Tần Thiên Anh sẽ đầu ngươi về Nam Quốc, coi như lấy công chuộc tội. Niệm tình ta mượn xát ngươi, ta hỏi lại ngươi muốn chết thật hay giả?" Tất nhiên Bình Vương không muốn chết, y đồng ý sống ẩn dật với một thân phận khác. Hai người thả hắn ở một thôn hẻo lánh với chút vàng bạc, đủ cho hắn mua vài mẫu ruộng, thuê người mua trâu làm ruộng, sống yên cư ở đây cả đời.


Mục Thư dặn dò hắn không được cưỡиɠ ɦϊếp trai lành nữa, lần sau hắn sẽ gϊếŧ y nếu y còn lập lại. Hắn biết y vẹo vọ như vậy cũng là vì cẩu hoàng đế nên tha cho lần này.Tần Thiên Anh thì yêu người yêu cả đường đi. Dù sao khi y yêu Mục Thư, hắn dùng cơ thể Bình Vương. Nên bây giờ y không nỡ làm tổn thương cơ thể đó, tất nhiên cũng không phản đối thả Bình Vương đi. 

Sau khi giải quyết Bình Vương vướng chân, hai người tiếp tục lộ trình về Nam Quốc. Lúc này tin tức Bình Vương cùng Tam Hoàng Tử Nam Quốc cùng nhao trốn thoát đã lan ra toàn kinh thành, nơi đâu cũng có người cầm ảnh hỏi tin tức họ.
Tần Thiên Anh đã dịch dung, Mục Thư cũng vậy, khuôn mặt thật của hắn quá bắt mắt nên hắn cũng dịch dung. Nơi này cũng có dịch dung, nhưng phương pháp là đấp thuốc, rồi dùng da người, rất khó và tỉ mỉ nhưng chỉ cần dùng dao hay dùng tay có lực kéo là sẽ lộ. Mục Thư dùng phép, tạo ra ảo ảnh nên dùng những cách đó không có tác dụng. Họ cũng ít bị chặng lại, Mục Thư to lớn hơn Bình Vương, dịch dung có thể thay đổi khuôn mặt như cơ thể không thay đổi được.


Tần Thiên Anh vừa đi vừa quan sát các ký hiệu Hạ tướng quân để lại. Xem ra họ an toàn, đến quân trại không khó khăn lắm. Ngoài họ ra còn có một người đến trước, Hạ tiểu thư có vẻ cũng qua đây, họ bây giờ chắc đã đoàn tụ.
Bây giờ họ đã đến gần đến biên giới giữa hai nước, hai người mặc dù không giống Tam Hoàng Tử và Bình Vương như muốn qua đây thế nào cũng khó khăn. Hai nước vốn đã quan hệ không tốt, bây giờ Bình Vương trốn đi, canh gác lại càng gắt gao.
Tần Thiên Anh đang tính xem có ký hiệu Hạ tướng quân ở đây giúp họ vượt qua. Mục Thư ra hiệu cho hắn xuống ngựa, hắn nhanh chóng bỏ hai con ngựa vào nhẫn. Tần Thiên Anh tròn mắt nhìn hai con ngực biến mất rồi Mục Thư cũng biến mất. Sau khi dùng thuật ẩn thân, hắn dùng phù ẩn thân cho Tần Thiên Anh. Hắn nói "Cái này sẽ che dấu ngươi trong một canh giờ, đủ thời gian ra khỏi đây, nhưng phải cẩn thận"Tần Thiên Anh dùng khinh công bay nhanh, Mục Thư thì bay trên kiếm. Quả thật không ai thấy bọn họ.
Sau khi đã qua biên giới, Mục Thư lấy ngựa ra, hai người tiếp tục lên đường. Mục Thư thấy không có ai, cũng xóa dịch dung hai người đi. Bây giờ đã đến lúc tìm kiếm trang trại Hạ tướng quân, nếu gặp người quen của Tần Thiên Anh, họ dẫn đường thì càng tốt. 
Tần Thiên Anh mặc dù biết địa điểm trại, nhưng sau trận chiến bại, chắc chắn họ đã dọn đi chỗ khác.
Hai người phóng ngựa, vừa đi vừa thăm dò tin tức. Tần Thiên Anh nhìn người bên cạnh mình. Bây giờ mùa thu lá rụng, nước sông trong vắc, nơi này xa chỗ đông người, chỉ có núi đồi hùng vĩ, mơ mộng ngỡ ngàng. Thế nhưng cảnh đẹp như thế lại bị làm mờ bởi mỹ nhân bên cạnh.
Khi hắn còn là Tiên Quân, vẻ đẹp hắn đã nổi tiếng cả Tiên Giới. Hắn được so sánh như vẻ đẹp của ánh trăng trên nước, vừa lạnh lùng lại vừa dịu êm. Ai cũng muốn ngắm nhìn, muốn chạm vào nhưng không ai có chạm được. Khi hắn là Ma Tôn, thì ma tu lại đồn hắn có ma thuật mê hoặc người, vẻ đẹp của hắn chỉ là ảo ảnh được tạo ra theo ý thích người nhìn, không ai cưỡng nổi.
 Nhưng phải nói Yêu giới miêu tả hắn đúng nhất, nóng bỏng rực rỡ như phượng hoàng, cao lãnh vô dục như thanh long, lại mê hoặc như hồ ly và uy phong như bạch hổ.
Cũng may hắn quá mạnh, lại có một môn phái lớn nhất tiên giới đứng sau, nếu không đã có chiến tranh giữa Tam giới tranh dành y. Tần Thiên Anh biết rõ vẻ đẹp hồng nhan họa thủy như thế này không thể không ai biết. Nhưng quả thật y chưa từng nghe nói về hắn bao giờ.
Bao nhiêu thắc mắc nghi ngờ về hắn luôn làm y tò mò không thôi, bây giờ hai người đã thổ lộ tình cảm, y mới đánh bạo hỏi "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.