Bọn họ thật sự là đói. Yến tiệc xảy ra chuyện kia, chưa kịp ăn uống gì nhiều. Sau khi đem Hạ tiểu thư về, hai người mới thả lỏng, bụng bắt đầu kêu. Ngự trù cũng chỉ làm nóng vài món nên cũng nhanh chóng. Trong cung quả thật không thiếu sơn hào mỹ vị, đồ hâm lại vẫn rất ngon. Hai người cứ thế mà chiến đấu.
Hạ tiểu thư ngẩn ngơ, nàng không gặp Tam Hoàng Tử nhiều lần, cha nàng thỉnh thoảng dẫn nàng đến quân trại, nàng là nữ như nên cũng không được ở lâu. Vốn dĩ gia đình ngăn cản nhưng nàng thích qua thăm hơn ở nhà thuê thùa vẽ vời, như các tiểu thư khuê các khác. Cha nàng cũng nuông chiều nàng, nhờ vậy nàng với thân phận nữ nhi vẫn vào quân trại được.
Tam Hoàng Tử mặc dù thân phận cao quý nhưng coi các binh lính như huynh đệ, không ngại vào sinh ra tử với họ. Nhưng giữa Bình Vương và Tam Hoàng Tử có gì đó khác khác. Họ ngồi ăn thôi mà phải ngồi sát nhau, đã vậy còn gắp qua gắp lại. Không gian của hai người quá thân mật, làm nàng không dám cất lời xen vào.
Hạ tiểu thư bừng tỉnh, chuẩn bị làm lễ thì Tần Thiên Anh liền ngăn lại "Hạ tiểu thư, chúng ta gặp nhau từ nhỏ, không cần lễ nghi như vậy"Mục Thư môi giật giật, ái chà, thanh mai trúc mã cơ đấy, hắn nhanh chóng vào việc chính "Hạ tiểu thư đến đây là tìm kíếm tướng quân?"Nàng liền quỳ xuống, "Bình Vương, tiểu nữ thật đến đây thăm dò tinh tức của cha ta. Khi nghe ông ấy bị giam trong ngục, ta chỉ muốn xem ông ấy ra sao. Sau đó thì ngài đã biết, Tam Hoàng Tử ngăn ta lại" Nàng ngẩn đầu lên, hai hàng nước mắt tuôn ra "Ta biết mình đòi hỏi vô lý, nhưng ngài có cách nào thả ông ấy ra"
Nàng đoán người đánh ngất nàng nhất định là Tam Hoàng Tử võ công cao cường, không cho nàng vào nguy hiểm. Nàng cũng nghe tin đồn trong cung, Bình Vương đem Tam Hoàng Tử ra ngục, mười phần là thưởng thức nam sắc của y. Mà bây giờ thấy cảnh hai người, hình như Tam Hoàng Tử cũng tự nguyện.
Hạ tiểu thư cũng thật liều lĩnh, một thân một mình mà dám đi cướp ngục, mười phần là vừa thất bại vừa bỏ mạng"Nàng chỉ cười đau khổ "Ta còn cách nào khác, thật ra ta không chỉ có một mình. Da số các vũ nữ hôm nay đều là con hay vợ các tướng sĩ, có chút võ công. Chúng ta vốn đến đây để bỏ mạng đem tướng quân ra"Tần Thiên Anh nhíu mày "Hạ tiểu thư tin tướng quân sẽ bỏ con gái mình mà chạy trốn?Nàng trả lời tự tin "Tam Hoàng Tử không rõ cha ta sao, một bên cả vạn bá táng và binh sĩ, một bên chỉ là một đứa con gái sớm muộn cũng rời đi lập gia thất. Ngài không đoán được tướng quân chọn ai?"
Hạ tiểu thư không hiểu, giận dữ trả lời "Thế ta còn cách nào sao, ta không thể nhìn cha ta bị giam giữ, quân không có tướng như rắn mất đầu, biên giới sẽ ra sao?"Mục Thư cười "Còn, không phải Nam Quốc còn một Hạ tướng quân khác trước mặt ta hay sao?"Nàng không tin nổi "Ta làm sao mà so với cha ta, ta là nữ nhi, không có kinh nghiệm. Chuyện đó không thể tưởng"Mục Thư lắc lắc đầu "Ngươi liều mình vào đây để cứu cha ngươi, biết khả năng cũng không cao. Thay vì hy sinh bản thân cứu cha ngươi, thay vì rèn luyện bản thân để vượt qua cha ngươi, thành một mãnh tướng. Ta thật sự thấy ngươi làm được"
Mục Thư nói tiếng "Mà chuyện này cũng không đến nỗi vậy. Hạ tướng quân đã được ta lén thả ra, tuy ngài ấy không nói ta đi đâu, nhưng ta đoán ngài ấy đang về quân trại cũ, chắc sắp đến rồi. Hạ tiểu thư tin hay không thì tuỳ. Nếu muốn thì tiểu thư có thể vào ngục kiểm tra, nhưng nếu bị lộ thì ta sẽ không cứu tiểu thư. Thị vệ tiểu thư đánh ngất ta đã xử lý. Ta khuyên sáng mai, tiểu thư cùng các vũ nữ lập tức ra khỏi thành. Hoàng huynh ta có thể bệnh một tuần, đây là thời cơ tốt để trốn đi, đừng bỏ mạng ở đây"
Hạ tiểu thư vẫn còn ngẩn ngơ, nàng nói vài lời cảm tạ, rồi ẩn người vào bóng đêm, không biết là đi về phía ngục hay về chỗ ngủ với các vũ nữ.
Sau khi nàng đi, Tần Thiên Anh mới lên tiếng "Ngươi quá nặng lời với nàng rồi, nàng chỉ là lo lắng cho cha mình thôi"
Mục Thư trừng mắt, dám bênh vực mỹ nhân nữa kìa.
Tấn Thiên Anh biết hắn nghĩ gì, nhanh chónh giải thích "Ta chỉ hiểu cảm giác của nàng, bất lực thấy người thân bị bắt đi mà không làm gì được. Chỉ còn cách dùng tính mạng mà mở đường. Trước kia ta nghĩ bản thân có chút bản lĩnh, không sợ trời đất. Sau khi bị thua trận rồi gặp ngươi, ta chỉ thấy mình thật nông cạn, thì ra có bao nhiêu người ẩn giấu tài năng không lường. Chỉ sợ là bản thân không biết tự lượng sức"
Mục Thư hơi nhột, thật ra nam chính không yếu như vậy, hắn vốn là từ một thế giới khác đến, có sức mạnh nghịch thiên, không ngờ làm nam chính tự ti như vậy. "Ngươi muốn mạnh lên không? Ta có thể dạy ngươi" Hắn không dạy hắn tu tiên được nhưng kiếm pháp hay quyền pháp thì có thể.
Tần Thiên Anh không tin vào tai mình "Ngươi dạy ta?"
"Ta không dạy thư pháp thuật được nhưng kiếm pháp và nội công thì có thể""Vậy ta có phải gọi như sư phụ không?" Tần Thiên Anh lo lắng hỏi."..."
Chưa gì mà sư đồ play rồi. Hắn cũng thích thoại bản sư đồ nhưng không thích ứng dụng vào bản thân mình. Nhớ đến cái đệ tử ở thế giới kia mà hắn rùng mình.
"Ai cần ngươi gọi vậy? Thật ra coi như là chúng ta trao đổi thôi. Ta dạy ngươi những gì ta biết, ngươi cũng giúp ta, coi như chúng ta cùng lợi"
Tần Thiên Anh thở phào, y cũng không muốn gọi Mục Thư làm sư phụ, hắn không lớn hơn y bao nhiêu. Y sực nhớ, mình cũng không biết hắn bao nhiêu tuổi.Khi Mục Thư nói mình 28 tuổi, vốn là tuổi Bình Vương, Tần Thiên Anh nhìn hắn với cặp mắt hoảng sợ, như là hắn trâu già ăn cỏ non. Chỉ có 10 tuổi thôi mà sợ vậy, nếu y biết tuổi thật của hắn chắc y ngất luôn.