Da gà vàng ươm giòn rụm. nhưng không cháy. Thịt gà không bị khô, lại thấm mùi lá sen thoang thoảng cùng các loại nguyên liệu và gia vị. Nhờ nấu chậm lửa nhẹ, thịt vừa đụng là dễ dàng tách ra khỏi xương. Họ cứ thế chấm lớp da và thịt béo ngậy vào bát nước tương cay. Mùi thơm, thị thơm, da giòn, vị cay, nước chấm mặn, và cảm giác béo ngậy làm họ không dừng được. Một chốc sau, con gà kia chỉ còn xương.
Ngự trù lúc đầu còn hy vọng ăn vài miếng thịt thừa nhưng sau khi thấy hai người tàn sát con gà kia không thương tình cũng lẳng lặng trốn đi cho hai người không gian riêng.
Tần Thiên Anh sực nhớ trong bếp than còn có mấy củ khoai. Có một bếp than to lớn mà chỉ nướng một con gà thì hơi uổng. Y bảo Mục Thư đợi một chút, y sẽ gắp ra, không ngờ Mục Thư tay không mò vào than đem mấy củ khoai ra. Than nóng thế này đối với hắn không là gì, hắn từng luyện đan với dị hỏa mỗi ngày mà.
Mục Thư cũng không để ý y, toàn tâm chỉ tập trung vào mấy củ khoai. Khoai này là khoai lang mật, ăn ngọt nhưng không ngán. Khi nướng nên, da đỏ nứt ra lộ ra màu vàng như mật bên trong. Sau khi ăn gà dai mặn, khoai lang ngọt mềm càng ngon và thơm thêm mấy phần.
Bây giờ Mục Thư mới hiểu ôm đùi nam chính là thế nào. Tiền bạc công danh hắn không cần như quan trọng là được ăn ngon. Hắn nhìn Tần Thiên Anh với đôi mắt lấp lánh sáng ngời. Y bây giờ đối với hắn còn quý giá hơi mấy bảo bối hắn kiếm được trong bí cảnh.
Tần Thiên Anh không biết trong lòng hắn bão táp ra sao chì thấy hắn ăn ngon nên vui vẻ. Y nói tiếp "Ta nhớ ngươi muốn ăn đồ chiên nhưng bây giờ trời còn lạnh, khó kiếm có ngon. Đợi trời ấm chút, ta làm cá chiên xả ớt cho ngươi ăn"Mục Thư vốn vui vẻ, gật gật "Ngươi có gì ta ăn nấy"Mấy ngày sau trôi qua êm ả, ngày nào hai người cũng ăn chung, đề tài cũng chỉ về ẩm thực. Còn ông gắp qua, bà gắp lại, bình luận món này hay món kia ngon hơn.
Khi đến nơi, một thái giám dẫn họ vào một căn phòng cho hắn và Tần Thiên Anh. Thái giám giao phòng xong cũng vội đi. Hai người nam nhân ma đưa vào một phòng, xem ra cẩu hoàng đế tự suy đoán ra quan hệ của bọn họ.
Thấy Tần Thiên Anh đen mặt, hắn cũng không muốn làm phiền y, nên ra ngoài đi dạo trong cung. Khi xưa hắn ra vào nhanh chóng,bây giờ mới có thời gian ngắm nhìn. Bây giờ đâu đâu được treo đèn lồng, dây đỏ đón Tết, mạ vàng được tẩy bóng làm cung càng thêm rực rỡ. Hắn thở dài, Ma cung của hắn thực sự thua kém. Cung của hắn chừng như phủ của quan nhị phẩm ở đây. Nếu về hắn nhất định sẽ sửa chữa lại.
Khi hắn về thì Tần Thiên Anh chỉ ngồi thẫn thờ ở đây. Thấy tâm trạng y không đúng, hắn cũng tò mò hỏi thăm. Tần Thiên Anh không biết là vì giấu tâm trạng quá lâu bây giờ vỡ ra, hay cảm giác Bình Vương cũng thân phận hoàng tộc có thể hiểu được, kể lại chuyện tuổi thơ. Cảnh cung điện tráng lệ này đối với y không khác gì đầm rồng hang cọp. Y kể về mẫu thân hồng nhan bạc phận của y, phụ hoàng vô tình của y và từng người trong cung nhìn mẹ con y với cặp mắt khinh bỉ. Các huynh đệ gần như không tiếp xúc, không nhớ ai là ai.
Hắn nói vài lời động viên "Mấy người đó không đáng để ngươi quan tâm. Tương lai ngươi sẽ đứng đầu thiên hạ, danh tiếng vang xa, cả giang sơn này sẽ là của ngươi. Lúc đó bên cạnh ngươi sẽ rất có nhiều người, sẽ có một gia đình mới"
Tần Thiên Anh lúc này như không còn e dè gì "Ta vẫn không hiểu ngươi vì sao lúc nào cũng tin ta sẽ làm chuyện lớn. Ngươi rõ ràng là cao thủ nhưng ẩn tài năng, nhưng một mực nói muốn giúp ta? Rốt cuộc ta có điểm gì hơn người? Ngươi thật sự muốn gì?
Mục Thư vốn không kiên nhẫn, hắn nhìn Tần Thiên Anh nghiêm trọng nói "Nếu ta nói ngươi làm được chuyện lớn thì ngươi sẽ làm chuyện lớn. Sau này ngươi sẽ hiểu ngươi có bản lãnh thế nào. Hơn nữa ngươi có ta bên cạnh. Ta có lý do riêng không thể nói ra, nên nhớ ta tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi. Ta tin ngươi, ngươi cũng phải tin ta. Nếu ta muốn giang sơn này sẽ của ta, dễ như trở bàn tay, nhưng ta không muốn. Ta muốn dân nó cho ngươi"
Hai câu cuối đả kích quá lớn, Tần Thiên Anh chưa kịp phản ứng. Mục Thư lại nhẹ nhàng "Mẫu thân của ngươi vô cùng yêu thương ngươi, hãy lấy kỉ niệm tốt đẹp ấy mà sống tốt" Hắn ngừng lại "Ta cũng không biết tình mẫu tử là sao"
Bình Vương vốn cũng không có mẫu thân chống đỡ, Thái Hậu hiện giờ là mẹ ruột của hoàng đế và tiền công chúa. Mục Thư là cô nhi, được sư phụ mang về nuôi dưỡng. Sư phụ hắn thấy hắn có thiên phú, hà khắc dạy dỗ hắn theo con đường tu tiên, không có tuổi thơ như trẻ con khàc. Sau này y càng lớn càng lãnh đạm, không quan tâm đến xung quanh.
Tần Thiên Anh chưa thoả mãn câu trả lời của hắn nhưng bây giờ sao hỏi nữa. Y thấy mình vô tâm, chỉ lo nói chuyện về mình mà không để ý người khác. Bình Vương nhất định có tâm sự riêng, có khi nào hắn muốn dựa tay y lật đổ hoàng huynh. Nghe nói quan hệ hai người không tốt, nhưng một hoàng tử thất sủng như y thì làm được gì?
"Ngươi có tâm sự gì thì nói đi, tới lược ta nghe"