Pháp thuật của Đông Phương Thanh Thương không có tác dụng trên người Hoa Lan nhỏ lâu, vì lúc Hoa Lan nhỏ rời khỏi Vạn thiên chi khư, cơ thể Ty Mệnh vẽ cho nàng bắt đầu dần dần biến mất, đương nhiên là chú thuật của Đông Phương Thanh Thương cũng biến mất theo cơ thể đó luôn.
Hoa Lan nhỏ chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, đến khi mở mắt, Đông Phương Thanh Thương đã đứng trên mây, nàng đột nhiên biến mất khiến hắn không phản ứng kịp.
Nhìn hồn phách Hoa Lan nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện trong mây trăng, đồng tử Đông Phương Thanh Thương co lại.
Cảm giác hoang mang không nơi nương tựa khiến Hoa Lan nhỏ vô thức chìa tay về phía hắn, “Đại ma... “ Lời chưa dứt thì gió đã nói lên, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình bị cơn gió này cuốn đi.
Hồn phách chao đảo, trong lúc đang không biết làm sao, bỗng nhiên nàng bị một sức mạnh ấm áp níu giữ, Hoa Lan nhỏ cảm nhận rõ ràng mình đang được sức mạnh đó kéo đi về phía trước.
Mây trắng trôi lững lờ trước mắt, nàng bỗng đâm sầm vào một lồng ngực.
Nhưng nàng không thể dừng bước lại được, sức mạnh níu giữ khiến nàng dần dần hòa vào trong cơ thể người đó.
Trước mắt tối đi, đến khi tỉnh lại, Hoa Lan nhỏ cảm thấy cơ thể bên trái nặng trĩu, bên phải vẫn nhẹ bẵng, không có cảm giác thật sự, nhưng chung qui nàng cảm thấy ổn định hơn ban nãy nhiều, gió không thổi được nàng...
Khoan đã
Cảm gác này...
Hoa Lan nhỏ bèn thử cử động tay trái, cảm giác tay trái mình đưa lên, cúi đầu nhìn xuống, ngón tay thon dài, móng tay bén nhọn, đoạn liền đờ đẫn.
Nhìn vòm ngực phẳng mặc y phục đen, trước ngực có tóc bạc đón gió...
“Ta!” Vừa lên tiếng, quả nhiên là giọng Đông Phương Thanh Thương!
Hoa Lan nhỏ giật mình, “Đông Phương Thanh Thương! Tại sao ngươi lại dùng chung cơ thể với ta nữa!”
Cơ thể bên phải cử động, vén tóc bạc trên vai ra phía sau: “Ồ? Tại sao phải dùng chữ “lại”?” Hoa Lan nhỏ lập tức im lặng, nàng cảm giác được đôi mắt đang không chịu sự không chế của nàng mà nheo lại, “Tiểu hoa yêu, chẳng phải ngươi không nhớ gì cả sao, hử?”
Năm ngón tay Hoa Lan nhỏ siết rồi lại buông, buông rồi lại siết, sau đó nghiến răng nói: “Chẳng phải ngươi nhìn ra từ lâu rồi sao” Hiện giờ nàng hiểu Đông Phương Thanh Thương không ít hơn hắn hiểu nàng, “Ta làm vậy chẳng phải ngươi cũng ngầm thừa nhận rồi sao?” Hoa Lan nhỏ nói, “Thả ta về, ta muốn ở bên cạnh chủ nhân.”
“Không thả.” Hai chữ của Đông Phương Thanh Thương cứng đờ nhưng vô cùng quả quyết.
Hoa Lan nhỏ giận dữ nói: “Ta phải ở bên chủ nhân! Lần này ta không đi theo ngươi nữa đâu, ngươi cũng đừng hòng chơi đùa ta trong lòng bàn tay nữa! Ta không bị ngươi gạt, cũng không muốn bị ngươi lấy đi làm thuốc nữa đâu.” Giọng nàng khẽ thấp xuống, “Chỉ có chủ nhân không hại ta.”
“Bổn tọa... cũng không hại ngươi.”
Tiếng Đông Phương Thanh Thương trầm thấp như đang nỉ non hứa hẹn, Hoa Lan nhỏ ngây người im lặng.
Hắn lại nói: “Hiện giờ ngươi cũng không làm thuốc được nữa, hồn phách ngưng tụ lại há có thể khôi phục sức mạnh vốn có của ngươi, chỉ là miễn cưỡng trở thành hồn phách bình thường mà thôi.”
“Vậy ngươi hồi sinh ta làm gì?”
Lời Hoa Lan nhỏ buột miệng nói ra khiến Đông Phương Thanh Thương im lặng rất lâu, mãi đến khi nàng tưởng hắn không lên tiếng đáp mới nghe thấy: “Do tình mà ra, là lẽ đương nhiên.”
Hoa Lan nhỏ kinh ngạc đờ người, trong phút chốc tưởng tai mình có vấn đề, nếu nàng vẫn còn cơ thể, nhất định sẽ vỗ vỗ lên mặt Đông Phương Thanh Thương cho hắn tỉnh táo lại. Ngây ngẩn một lúc, không chờ ai đó nói tiếp, Hoa Lan nhỏ như ngẫm ra gì đó liền trở nên nghiêm túc, nàng cắn môi nói: “Ngươi lại gạt ta.”
“Tin hay không tùy ngươi, tóm lại ngươi phải ở bên cạnh bổn tọa.”
Hoa Lan nhỏ bắt lực khôn cùng, “Tại sao ngươi cứ gây khó khăn cho ta!”
“Bổn tọa nói rồi, vì yêu.”
Cái…
Trong lúc nàng còn đang ngơ ngác, Đông Phương Thanh Thương xoay người hóa thành luồng sáng trắng, bay xuyên vào trong núi, Hoa Lan nhỏ bất an nói, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
“Tìm cho ngươi một cơ thể.”
Tìm cơ thể cho nàng, đây là việc lúc trước nàng hết cầu lại xin cũng không được hắn làm cho, nhưng hiện giờ hắn lại tự nguyện làm giúp nàng...
Hoa Lan nhỏ ngây ngốc đứng trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, không chế nửa cơ thể bên trái của hắn nhưng không làm gì cả. Hắn tự mình lê nửa cơ thể như tàn phế xông vào kết giới Ma giới, khiến thị vệ ở đây hoảng sợ hồn vía lên mây, trước ánh mắt như nhìn một kẻ điên của chúng nhắn Ma giới, hắn lê chân, khí thế bừng bừng bước vào.
Hơn mười năm, Ma giới bị Đông Phương Thanh Thương làm cho hỗn loạn dã khôi phục trật tự, ở cuối con đường lớn giữa Ma đô Cửa U lậi xây lên một cung điện cao to.
Khổng Tước và Thương Khuyết nghe tin, đưa trọng binh chặn đường vào của Đông Phương Thanh Thương.
Khổng Tước thân hình yêu mị, nhưng lúc này vẻ mặt vô cùng khó coi: “Đông Phương Thanh Thương.” Hắn nghiến răng gọi cái tên dài này.
Vẻ mặt Thừa tướng Thương Khuyết bên cạnh cũng nặng nề, nhưng vẫn không chế cảm xúc, trầm giọng hỏi: “Cách biệt mười mấy năm, không biết hôm nay Ma Tôn quay lại Ma giới có việc gì?”
Đông Phương Thanh Thương nhướng mày: “Bổn tọa không nên tới Ma giới à?” Chữ cuối cùng vừa thốt ra, giọng hắn khẽ trầm xuống, uy nghiêm bị khiêu chiến khiến hắn không vui, “Đám hậu bối các ngươi ngay cả sủng vật thượng cổ cũng không bằng.” Vừa dứt lời, oai phong kinh người liền tỏa ra.
Trọng binh Ma giới đều quỳ rạp, ngay cả Thương Khuyết cũng cong gối, suýt chút quỳ xuống đất. Sắc mặt Khổng Tước và Thương Khuyết cực kỳ khó coi, một lần nữa nhìn thẳng vào Đông Phương Thanh Thương, đồng tử trong đôi mắt màu máu tựa như một chiếc móc câu chui vào tim họ, sau đó móc ra hoảng sợ trong lòng họ. Thương Khuyết khuỵu gối quỳ xuống đất.
Khổng Tước nghiến răng chống đỡ, Đông Phương Thanh Thương cong môi bật cười, ý cười đầy mỉa mai, đưa tay phải lên, năm ngón thu lại, Khổng Tước bị túm lên không trung. Hắn bóp cổ Khổng Tước, vẻ mặt đầy sát khí.
“Suýt chút thì quên chuyện ngươi tính kế bổn tọa.”
Lòng bàn tay Đông Phương Thanh Thương tỏa ra khí đen, chui vào cổ Khổng Tước
Đôi mắt gã trợn to, chân quẫy đạp trong không trung.
Thương Khuyết cả kinh, liên tiếp cầu xin: “Xin Tôn thượng tha cho Quân sư!”
Đông Phương Thanh Thương nào để ý tới, ma khí trong tay tỏa ra càng nhiều, bò khắp mặt Khổng Tước, khiến gương mặt gã trở nên ghê rợn.
Mắt trái bỗng nhắm lại. Hắn bỗng ý thức được là Hoa Lan nhỏ cũng đang nhìn thấy những chuyện này, liền chau mày, tiện tay ném Khổng Tước đi, để lại cho gã chút hơi tàn.
“Hôm nay ta không muốn bẩn tay, coi như ngươi may mắn.”
Đông Phương Thanh Thương phẩy áo, cao giọng nói, “Bất luận vào lúc nào, bất luận ở nơi đâu, nếu bốn tọa xuất hiện, các ngươi chỉ cần nhớ một điều là được.” Giọng hắn hờ hững, “Thân phục”
Hắn bước một bước, Hoa Lan nhỏ bèn cố ý không cử động chân trái. Đông Phương Thanh Thương khập khiểng, bóng hắn dưới đất cũng trở nên khôi hài, cho dù đang quỳ nhưng vẫn có người của Ma giới nhìn thấy.
Tất cả im lặng như tờ.
Ma Tôn mặt không đổi sắc đưa ra yêu cầu: “Bổn tọa đến đây chỉ vì tìm một người, tập trung lực lượng của Ma giới, tìm Chủ nhân chợ yêu và một nữ nhân bên cạnh hắn. Lúc nào tìm được thì lúc ấy bổn tọa sẽ rời đi. Trước lúc đó nơi này sẽ là tẩm điện của bổn tọa.”
Nói xong, hắn đi thẳng một mạch, trong chớp mắt đã đi tới chỗ cao nhất của cung điện kia.
Ma tôn bỏ đi, áp lực giảm, binh sĩ xung quanh đứng dậỵ thì thầm to nhỏ. Thương Khuyết vội dìu Khổng Tước lên, Khổng Tước hận đến nghiến răng. Hồi sinh Ma tôn mong Ma tôn phục hưng Ma giới, đây là quyết định nực cười nhất của đời hắn.
Đó có phải Ma thần gì đâu, rành rành là Ôn thần!
Đến cung điện, Hoa Lan nhỏ nói: “Đại ma đầu, người của Ma giới đều tưởng ngươi có bệnh... “
“Mặc kệ chúng. Dù sao thì kể từ khi gặp ngươi, bổn tọa chưa hề bình thường trong mắt chúng.” Đông Phương Thanh Thương dừng bước, “Đi cho tử tế.”
Hoa Lan nhỏ lẩm bẩm thêm mấy câu, nhưng vẫn nghe lời hắn, phối hợp với hắn bước vào trong cung điện.
Đến đêm, Hoa Lan nhỏ không làm sao ngủ được, nàng mở mất trái, ai đó cũng cùng nàng mở mất phải. Hai người không ai lên tiếng cứ mãi im lặng trong bổng tối yên tĩnh.
Thật ra cảm giác này rất kỳ lạ, Hoa Lan nhỏ nghĩ, rõ ràng trong cùng một cơ thể nhưng vẫn không biết đối phương đang nghĩ gì, thứ trừu tượng như “ý nghĩ” chắc là phắn bí mật nhất trong cơ thể tất cả mọi người, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân có lẽ cũng nhìn không rõ...
Hoa Lan nhỏ cảm thấy hiện giờ hình như nàng cũng không nhìn rõ suy nghĩ và cảm nhận đối với Đông Phương Thanh Thương trong nội tâm mình, nhưng có một điểm nàng rất rõ, nàng không tin hắn.
Hay phải nói...
Nàng không muốn tin hắn.
Bởi vậy Đông Phương Thanh Thương tốt với nàng vì yêu cũng được, muốn giúp nàng tìm cơ thể cũng được, Hoa Lan nhỏ vẫn vắt óc suy nghĩ, hắn giúp nàng làm những chuyện này để bắt nàng làm điều gì ? Nàng có gì để trả lại cho hắn đây...
Một đêm tĩnh mịch, lúc ngoài cửa sổ bắt đầu có chút ánh sáng, Hoa Lan nhỏ mới hay được trời đã sáng rồi, còn nàng và Đông Phương Thanh Thương... cứ nằm mở mắt như vậy tới khi trời sáng, không nói câu nào...
“Đại ma đầu.”
“Ừ”
“Không có gì, suốt đêm ngươi không ngủ à.”
“Chờ ngươi lên tiếng.”
Lòng Hoa Lan nhỏ lại bất giác xao động, nàng đè nén tâm tư:”Ta đâu có gì để nói... Trời sắp sáng rổi, ta ngủ một lúc đây”.
Đông Phương Thanh Thương im lặng, trong lúc Hoa Lan nhỏ tưởng hắn không nói nữa, hắn lại lên tiếng: “Tiểu hoa yêu, không phải ngươi nói bổn tọa rất xấu nhưng ngươi vẫn yêu sao?”
Đúng vậy, nàng từng nói.
“Đại ma đầu.” Hoa Lan nhỏ nhẹ giọng nói, “Ta từng chết một lần rồi.” Nàng khựng lại, “Chết đi một lần, có nhiều chuyện sẽ thay đổi.”
Bởi vậy... không yêu nữa sao.
Tay phải Đông Phương Thanh Thương bất giác siết lại thành quyền, sau đó lẳng lặng buông ra.
Ma Tôn ở Ma giới, Khổng Tước và Thương Khuyết ăn ngủ không yên, khổ nỗi thực lực rành rành, hai ngườỉ đành vội vã như tiễn Ôn thần, thúc giục thuộc hạ dốc sức đi tìm tung tích Chủ nhắn chợ yêu.
Nửa tháng sau, cuối cùng cũng có tin.
“Đồng cỏ?” Ngón tay Ma Tôn gõ lên tay vịn vương tọa; “Là chỗ Xích Lân náu thân hơn mười năm trước?”
Tướng lĩnh tới bẩm báo bên dưới gật đầu thưa phải.
Đông Phương Thanh Thương suy nghĩ một lúc: “Ngoại trừ chủ nhân chợ yêu có thăm dò được tin tức nữ nhắn ở cùng hắn không?”
“Chuyện này... không có nữ nhân nào ở cùng Chủ nhân chợ yêu cả.”
Khóe môi Đông Phương Thanh Thương nhếch lên một đường cong nguy hiểm: “Giấu đi rồi à...” Hắn lẩm bẩm, “Lúc trước để ngươi cướp người trong tay bổn tọa, lần này bổn tọa sẽ hủy cả thể giới của ngươi.”
Không chào hỏi bất kỳ ai, Ma Tôn giống như lúc vào Ma giới, thoắt một cái đã biến mất, có điều khi tướng lĩnh ngẩng đầu lên thì thấy bánh bên trái vương tọa thiếu đi hai miếng.
Thân pháp của Đông Phương Thanh Thương cực nhanh, ra khỏi Ma giới chỉ trong thoáng chốc đã tới đồng cỏ.
Nhưng tới đồng cỏ, Hoa Lan nhỏ nhìn cảnh sắc phía trước bỗng nhiên cảm thấy không khí nặng nề, cảnh sắc này giống hệt Thiên trùng huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu lúc trước, trước đây nàng bị nhốt trong này rồi chết ở đó, đương nhiên không có ấn tượng tốt với nơi này.
Cảm giác được Hoa Lan nhỏ căng thẳng, Đông Phương Thương bỗng nói: “Không ai tổn hại ngươi được đâu.”
Phải, lần này không ai tổn hại được nàng, nàng đang ở trong cơ thể của Ma Tôn. Hắn là đại ma đầu lợi hại kiêu căng nhất thế gian, bởi vậy nơi hắn muốn bảo vệ cũng là nơi an toàn nhất trên thế gian này.
Hoa cỏ vẫn mang theo hương thơm, nhưng khác với lúc trước trong cơ thể Tửc nhưỡng, lần này ở trong cơ thể Đông Phương Thanh Thương, Hoa Lan nhỏ có thể rõ ràng ngửi được mùi pháp lực trong không khí, nàng cũng có thể nhìn thấy kết giới, thậm chí mắt trận cũng thấy rõ ràng.
Cơ thể của Ma tôn thật tiện lợi vô cùng.
Đông Phương Thanh Thương đi thẳng tới chỗ mắt trận.
Trên đống cỏ cũng có một tiểu viện đơn sơ, không khác trong huyễn cảnh của Chủ nhân chợ yêu, nếu nói có điểm khác biệt duy nhất là trước đây mắt trận ở ngay trong tiểu viện này, còn hiện giờ mắt trận bị Chủ nhân chợ yêu giấu thật sâu dưới đất.
Đôi mắt đỏ của Ma Tôn thi pháp lực, cấu tạo dưới đất mười trượng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, sơn động đường ngầm kết cấu phức tạp đan xen, cơ quan đầy rẫy, còn có vô số thạch thất để che mắt, nhưng tất cả ngụy trang đều bị Đông Phương Thanh Thương nhìn thấu, hắn tìm được thứ mình muốn tìm.
Trong thạch thất tầng cuối cùng có một người đang ngồi.
Đông Phương Thanh Thương nhắm mắt, thần thức thăm dò bên dưới, tiếp đó bật cười: “Tiểu hoa yêu, ngươi vẫn chưa biết bản lĩnh của bổn tọa à?”
Hoa Lan nhỏ biết mà.
Lúc hắn chỉ dựa vào sức mạnh pháp trận đập tan tháp Hạo Thiên, lúc hắn vẫy tay là khiến tám vạn nhân mã biến mất, lúc hắn lẳng lặng nhấn chìm núi Thiên Ấn, Hoa Lan nhỏ vẫn luôn biết hắn mạnh mẽ. Nhưng vào lúc này, cho dù ở trong cơ thể Ma Tôn, nhưng Hoa Lan nhỏ cũng có hơi sợ hãi.
Nàng nuốt nước bọt: “Ngươi muốn làm gì?”
Đông Phương Thanh Thương bật cười: “Nhờ phúc của Chủ nhân chợ yêu, hiện giờ bổn tọa cảm thấy bức bối lắm.” Nói xong, tay hắn ngưng tụ ngọn lửa hóa thành trường kiếm, “Trộm đi thành quả của bổn tọa, kẻ tiểu nhân này nhất định đã mừng thầm lâu lắm rồi.” Giọng Ma Tôn ngày càng nguy hiểm, “Bổn tọa sẽ cho hắn mất tất cả trong phút chốc.”
Ma Tôn không phải là người lấy đức báo oán.
Trường kiếm lửa ngưng tụ pháp lực, tựa như búa Khai thiên của Bàn Cổ, một kiếm chém xuống đâm vào đất, hoa cỏ bên cạnh lập tửc bị thiêu rụi, sức mạnh tỏa ra, đừng nói hoa cỏ, cát đất khắp nơi cũng bay tứ tung, một vết nứt mở ra dưới đất. Ngày càng sâu, ngày càng lớn, đi thẳng xuống dưới như thuật rẽ nước, mặt đất thành hai nửa.
Trong ánh sáng chói mắt, Hoa Lan nhỏ bỗng nghe có người sau lưng nghiến răng hét lớn: “Đông Phương Thanh Thương!”
Nàng nghe ra được, đây là giọng Chủ nhân chợ yêu. Sau lung truyền tới sát khí, Đông Phương Thanh Thương không hề quay đầu, toàn thân tỏa ra kết giới lửa chặn người đó bên ngoài.
Vào lúc này, Đông Phương Thanh Thương đã nhảy vào trong khe nứt dưới chân, trong lúc rơi xuống, Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn lại, nàng trông thấy mặt người bị kết giới của hắn chặn lại trên khe nứt.
“Là Chủ nhân chợ yêu!”
“Tới khéo lắm.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Cho hắn tận mất nhìn thấy cơ thể này bị bổn tọa cướp đi thế nào.”
Nghe thấy câu này, Hoa Lan nhỏ bỗng hiểu ra, Đông Phương Thanh Thương đang báo thù...
Lúc sắp rơi xuống thạch thất sâu nhất, một kết giới trong suốt chặn họ lại.
Đông Phương Thanh Thương chau mày, vung kiếm bổ chém kết giới, nhưng lúc này Xích Địa nữ tử trong thạch thất bỗng đi tới, điều khiến người ta kinh ngạc là trên chân nàng ấy có một sợi xích bằng gang nặng nề!
“Ma Tôn” Xích Địa nữ tử nhìn Đông Phương Thanh Thương, dáng vẻ không hề thảm hại vì bị giam cầm, nàng vẫn thẳng sống lưng nói, “Ngươi tới lấy cơ thể này phải không?” Nàng chỉ kiếm trong tay hắn, “Vậy ngươi không thể dùng nó, kết giới này hỏng thì cả ngọn núi sẽ sập xuống.”
Đông Phương Thanh Thương cũng không vội, thu lại kiếm. Chỉ có Chủ nhân chợ yêu trên mặt đất vẫn dùng đủ mọi cách phá kết giới của Đông Phương Thanh Thương.
Xích Địa nữ tử thản nhiên chỉ huy: “Ta không ra được, nhưng ngươi có thể nghe ta, viết tám chữ chú thuật lên kết giới, dùng máu ngươi là có thể phá được kết giới này.”
Đồng Phương Thanh Thương nhướng mày, thăm dò khí tức trong cơ thể, linh hồn Hoa Lan nhỏ được nuôi khỏe mạnh bên trong, không có gì trở ngại, vậy là hắn y lời viết chú lên kết giới, nhỏ thêm một giọt máu, kết giới quả nhiên lập tức bị phá.
Chủ nhân chợ yêu phía trên thạch thất càng nóng lòng hơn, họ ở bên dưới cũng cảm nhận được hắn đang thi pháp, khiến mặt đất rung chuyển mãnh liệt
Hoa Lan nhỏ nhìn lên trên rồi lại nhìn Xích Địa nữ tử: “Chẳng phải hắn yêu cô sao, tại sao lại đối xử với cô như vậy?”
Nghe thấy tiếng Hoa Lan nhỏ, Xích Địa nữ tử ngây người: “Hoa Lan nhỏ?”
Xích Địa nữ tử nhìn Đông Phương Thanh Thương cười: “Để bên ngoài không yên tâm nên dứt khoát đặt trong cơ thể mình sao... Ma Tôn, ngươi cũng có hôm nay.”
Đông Phương Thanh Thương cười lạnh, chỉ xích trên chân Xích Địa nữ tử: “Thiên Địa chiến thần chẳng qua cũng vậy, ngươi cũng có hôm nay.”
Hai kẻ địch thiên cổ đến giờ lại giễu cợt nhau trong thạch thất này. Xích Địa nữ tử bất giác cười thành tiếng, nhưng cứ cười mãi, giọng nàng đầy ắp bất lực: “Nó sợ ta trốn, trên xích này còn có Phược hồn chú nữa, đồ đệ của ta chờ ta lâu quá nên mắc bệnh rồi.”
Hoa Lan nhỏ do dự hỏi: “Hắn... nhốt cô mười máy năm sao?”
“Ừ.” Xích Địa nữ tử gật đầu, “Nhưng nó cũng đã nhốt mình ngàn vạn năm.” Nàng cử động cổ chân, nghe tiếng xích sắt vang vọng, cười nói, “Cô xem, Thiên đạo quả nhiên chưa từng tha cho ai.”
Nghe thấy câu này, Đông Phương Thanh Thương hừ lạnh, hắn huơ tay, ngọn lửa hóa thành lưỡi đao bay ra, chạm vào xích sắt, nhưng chẳng khiến nó mảy may tan chảy.
Đông Phương Thanh Thương chau mày. Chỉ trong phút chốc, hơi nóng của ngọn lửa thông qua xích sắt truyền tới cổ chân Xích Địa nữ tử, da cổ chắn nàng ấy bắt đầu đỏ lên. Nhưng Xích Địa nữ tử không hề nhíu mày.
Lại thêm hai ngọn lửa nữa, cuối cùng xích sắt cũng bị cắt đứt.
Đông Phương Thanh Thương nhìn Xích Địa nữ tử: “Thiên đạo có là gì?”
“Thiên đạo có là gì... Hơn mười năm nay ngươi vẫn chưa hiểu Thiên đạo là gì sao?” Xích Địa nữ tử nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Ma Tôn, hiện giờ ngươi vẫn không hề sợ hãi điều gì sao?”
Đông Phương Thanh Thương im lặng. Hắn có sợ hãi.
Trước dây, Ma Tôn chưa bao giờ biết sợ hãi vì không chút quan tâm tới bất kỳ sinh mạng nào, nhưng hiện giờ lòng hắn đã biết quan tâm một người, đã biết phải bảo vệ một người bất chấp tính mạng.
Bởi thế mà lòng khó tránh phát sinh sợ hãi.
Mặt đất rung chuyển, ngẩng đầu lên, kết giới bên trên bị Chủ nhân chợ yêu xé ra một đường.
Đông Phương Thanh Ihương nhướng mày: “Đừng phí lời, giao cơ thể cho bổn tọa.”
“Đương nhiên, ta chờ ngày này cũng lâu lắm rồi.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy, trong lòng bỗng thoáng qua một ý nghĩ, lẽ nào trước đây Xích Địa nữ tử liều mình giữ lại dải khí tức của mình là vì chờ ngày hôm nay, Đông Phương Thanh Thương tới cứu nàng, lấy lại cơ thể này, để Xích Địa nữ tử vào luân hồi?
Nếu như vậy, mưu tính của Xích Địa nữ tử tuy có tình nhưng cũng vô tình...
Không cho Hoa Lan nhỏ cơ hội hỏi thêm lời nào, Xích Địa nữ tử chậm rãi nhắm mắt, “Đông Phương Thanh Thương, ta xin ngươi lần cuối, giết A Hạo đi. Có điều đừng để nó hồn phi phách tán, kêu nó tới Vong Xuyên tìm ta.” Khóe môi nàng cười nhẹ, “Trước đây, lúc có thể tùy tiện khắc lên đá Tam Sinh, mỗi lần đi ngang ta đều viết tên nó.”
Hồn phách màu trắng rời khỏi cơ thể Tức nhưỡng.
Kết giới trên đầu Đông Phương Thanh Thương vỡ tan, giọng Chủ nhân chợ yêu rát cổ bỏng họng truyền tới: “Sư phụ!”
Đông Phương Thanh Thương nhíu mày hét lên: “Vào đi!” Hoa Lan nhỏ liền bị hắn ép ra khỏi cơ thể, nhưng nàng lĩnh hội ý hắn rất nhanh, lập tức chui vào trong cơ thế Tửc nhưỡng.
Cơ thế Tức nhưỡng trải qua mười máy năm tôi luyện, từ lâu đã không còn sinh khí bài xích hồn phách Hoa Lan nhỏ, linh hồn nàng hoàn toàn khảm vào từng góc một trong cơ thể, sau đó nàng cử động ngón tay, mở mắt ra, đưa mắt nhìn Đông Phương Thanh Thương và thạch thất.
Trải qua bao nhiêu chuyện... cuối cùng nàng lại về trong cơ thể này.
Nàng và cơ thể này là một.
Nhưng giờ này khắc này, Hoa Lan nhỏ không có quá nhiều thời gian vui mừng, bên phía Đông Phương Thanh Thương, Chủ nhân chợ yêu như điên cuông nhào tới, mang theo phẫn hận muốn cắn xé máu thịt hắn: “Đông Phương Thanh Thương! Ngươi dám!”
Y nắm tay lại, Sóc Phong kiếm lập tức xuất hiện trong tay y!
Hoa Lan nhỏ giật mình, nàng nhớ rất rõ ràng thanh kiếm này đã hai lần gây tổn thương cho Đông Phương Thanh Thương.
Chủ nhân chợ yêu chém về phía Đông Phương Thanh Thương, lửa và băng va chạm, lực va chạm khổng lồ cơ hồ khiến Hoa Lan nhỏ lật nhào. Sau một đòn, Đông Phương Thanh Thương chưa tham chiến ngay, hắn lắc người ôm lấy Hoa Lan tức tốc in một huyết án lên cổ nàng: “Bảo vệ mình cho tốt.”
Sau khi hắn để lại bên tai Hoa Lan nhỏ câu này, nàng cảm thấy mắt hoa lên, đến khi nàng phản ứng lại, cảnh tượng bốn phía đã biến hóa từ lâu rồi.
Khe nước tí tách chảy qua trước mặt nàng, bốn bề là cây cối um tùm, không còn thạch thất và Chủ nhân chợ yêu ngập tràn sát khí ban nãy.
Là Đông Phương Thanh Thương... dùng thuật Dịch chuyển tửc thời đưa nàng ra ngoài, nhưng hắn...
Tựa như ứng với lời Hoa Lan nhỏ, chim chóc ở xa xa kinh động bay lên, tiếng ầm ĩ truyền tới, nàng mở mắt nhìn đỉnh núi phủ tuyết ở đằng xa dần dần đổ sụp.
Đó... là nơi nàng đứng vừa rồi...
“Đại ma đầu...” Nhớ lại đôi mắt đỏ máu, sát khí toàn thân và vẻ mặt điên cuồng của Chủ nhân chợ yêu, còn có Sóc Phong kiếm... còn có câu cuối cùng “Bảo vệ mình cho tốt” của Đông Phương Thanh Thương. Bất an trong lòng Hoa Lan nhỏ dần dần lớn hơn, dưới chân có cảm giác đau đớn sau khi xích sắt bị thiêu đốt, nhưng lúc này Hoa Lan nhỏ không màng gì nữa, nàng loạng choạng chạy về hướng núi đổ.
Lúc này đây, Đông Phương Thanh Thương đối điện với Chủ nhân chợ yêu gần như điên cuồng, nhưng vẻ mặt hắn lại hời hợt: “Sư phụ ngươi kêu ngươi tới Vong Xuyên.”
“Vong Xuyên gì chứ!” Chủ nhân chợ yêu giận đỏ mắt, “Ký ức ngàn vạn năm trước, còn có ký ức ngàn vạn năm nay, tất cả những chuyện liên quan tới sư phụ ta không muốn quên dù chỉ một chút! Ta chờ lâu như vậy, mong mỏi lâu như vậy, nhưng ngươi lại hủy hoại người... Những kẻ như ngươi làm sao hiểu được… Đông Phương Thanh Thương! Nếu không có ngươi... nếu không có ngươi!” Y gào thét điên cuồng, tựa như đốt hết tất cả tinh nguyên, chỉ biết liều mạng chém giết.
Thế kiếm của y cực nhanh, thậm chí ngoài dự liệu của Đông Phương Thanh Thương, hắn rút kiếm ra đỡ, nhưng không ngờ đó chỉ là hư chiêu của Chủ nhân chợ yêu, Sóc Phong kiếm trong chớp mắt đâm về tim hắn...
Ngọn núi chầm chậm lún xuống ở đằng xa hứng chịu lực tranh đấu bỗng đổ sụp, tiếng thú rừng gầm rú, tiếng chim chóc bay lên không dứt bên tai.
Nhưng sau khi núi đổ, bốn bề yên tĩnh lại, bên đó không còn ánh sáng pháp lực va chạm, Hoa Lan nhỏ dừng bước, nhìn ngọn núi kia một lúc lâu, rồi nóng lòng vội vã qua đó.
Bất an trong lòng nàng ngày càng lan tỏa, nàng bước về phía ngọn núi ấy, trèo qua đã vụn không ngừng rơi xuống, đạp qua bùn đất không còn đường đi, bước một mạch chẳng chút chắn chừ.
“Đại ma đầu... Đại ma đầu...”
Nàng gọi Đông Phương Thanh Thương, mãi đến khi sắc trời tối dần, cũng không thấy ai đó bước ra từ trong núi đã kia. Cuối cùng khi Hoa Lan nhỏ đứng trên ngọn núi đổ ấy, chân nàng đã nhầy nhụa máu thịt, nàng nhìn trái nhìn phải, trong miệng lầm bầm tên Đông Phương Thanh Thương, hoang mang bơ vơ như một đứa trẻ đi lạc.
“Đại ma đầu!” Nàng cất tiếng gọi, nhưng không ai đãp lại.
Bỗng nhiên Hoa Lan nhỏ nhìn thấy trường kiếm lửa của Đông Phương Thanh Thương trong đống đã núi.
Thắn kiếm bị vùi lấp, chỉ có ngọn lửa cực nhỏ còn đang cháy. Hoa Lan nhỏ lập tửc nhào đến xới tung đất đã, nàng vốn tưởng có thể nhìn thấy tay của Đông Phương Thanh Thương bên dưới, nhưng không có gì cả!
Không có hắn, chỉ có kiếm của hắn mà thôi!
Hoa Lan nhỏ nhặt trường kiếm lên, nắm lấy đốc kiếm, hơi ấm trên đốc kiếm khiến vành mắt nàng nóng lên, mũi cay xè.
Ai nói sau khi chết một lẩn, tình cảm sẽ thay đổi. Đối với Đông Phương Thanh Thương, tình cảm của nàng phải thay đổi thế nào đây! Ai có thể cùng nàng trải qua bao phen sinh tử như hắn! Tuy hắn từng hại nàng, nhưng nào có ai lại cứu nàng nhiều lần như vậy. Nàng nghi ngờ, không tin hắn, nhưng nàng bằng lòng dùng thời gian đằng đẵng để hòa hợp với hắn!
Đi đến hôm nay, trong lòng nàng nào còn chứa đựng được ai khác nữa, nào có ai đánh bại được đại ma đầu Đông Phương Thanh Thương trong lòng nàng
“Đại ma đầu!” Nàng cất tiếng gọi, nhưng không ai đãp lại.
“Đông Phương Thanh Thương!” Hoa Lan nhỏ khóc òa, vừa khóc vừa đưa tay lên rã rời đào bới, “Đại ma đầu!”
Khi tìm đến mức sắp sửa tuyệt vọng, bỗng nhiên chân nàng bị vướng phải gì đó, Hoa lan nhỏ lập tửc ngã nhào trên đã, rách tay mẻ trán. Lúc nàng cựa quậy muốn đứng lên, một bóng đen khom xuống trước mặt nàng.
Tỏc bạc rũ xuống đất, trong đôi mắt màu máu soi rõ gương mặt dơ bẩn nhòe nhoẹt nước mắt của Hoa Lan nhỏ.
Đông Phương Thanh Thương đưa tay xoa má nàng, sau đó dùng ngón cái chùi đi từng vệt nước mắt trên mặt nàng, hắn nhìn Hoa Lan nhỏ, mày khẽ chau, vẻ mặt có bất lực, có chua chát, còn có niềm an ủi không thể nói thành lời, vừa như thăm dò lại loáng thoáng bất an: “Chẳng phải đã thay đổi rồi sao?”
Lời này bộc lộ sự thiếu tự tin mà hắn giấu mãi trong đãy lòng.
Thì ra người nghi ngờ không chỉ là nàng, người bất an cũng không chỉ là nàng, người muốn biết trong lòng đối phương nghĩ gì cũng không chỉ là nàng.
Hoa Lan nhỏ trong phút chóc tựa như bị rút cạn sức lực toàn thân, ngồi bẹp xuống đất, “Đồ khốn kiếp! Ngươi lại gạt ta!” Nàng òa khóc to.
Đông Phương Thanh Thương lặng lẽ nhìn nàng khóc, đến khi khóc mệt, Hoa Lan nhỏ tự dừng lại, lúc này hắn mới nói: “Đây là lần cuối!”
“Ta không tin ngươi nữa đâu!” Hoa Lan nhỏ nổi giận lớn tiếng, “Ta cũng phải lừa ngươi! Ta không yêu ngươi! Ta không yêu ngươi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Dĩ nhiên là đại ma đầu nào đó chẳng muốn phí lời với nàng nữa, hắn ôm đầu nàng, cũng chẳng mảy may do dự hôn lên môi nàng. Thật sâu, sâu thẳm, chiếm hữu, chiếm hữu hoàn toàn, cơ thể này là của nàng, nhưng cũng là của hắn.
Từ nay về sau không ai có thể chạm vào nàng, ngoài hắn!
Tà tà bóng ngã về Tây, Đông Phương Thanh Thương cõng Hoa Lan nhỏ đi xuống núi đá vụn, đầu nàng đặt trên vai hắn, nghiêng đầu hỏi: “Tiếp theo đi đâu đây?”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta muốn đi tìm chủ nhắn.”
Đông Phương Thanh Thương đen mặt: “Chuyện này không được”
“Ngươi không nói lý lẽ!”
“Ma tôn nói lý lẽ, tiểu hoa yêu, ngươi đang nói đùa với bổn tọa đó à?”
Hoa Lan nhỏ nổi cáu, nhổ mấy sợi tóc của hắn. Nàng nằm bò trên lung hắn, để mặc Đông Phương Thanh Thanh cõng nàng đi, một lúc sau nói: “Mấy hôm trước ngươi nói tìm cơ thể cho ta, mỗi ngày mỗi đêm ta đều suy nghĩ, có phải ngươi lại có mưu đồ gì với ta không, tìm cơ thể cho ta rồi ngươi lại bắt ta làm gì nữa.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng lâu thật lâu.
“Đương nhiên là có mưu đồ.”
Hoa Lan nhỏ giật mình: “Quả nhiên ngươi lại đang tính kế ta! Ngươi lại tính kế ta gì nữa?”
“Ngoài việc lấy thân báo đáp, tiểu hoa yêu, ngươi còn có gì khác nữa sao?”
“Ngươi! Ta phải về Vạn thiên chi khư tìm chủ nhắn ta!”
“Không được.”
“Ngươi không nói lý lẽ!”
Ánh hoàng hôn đỏ thẫm kéo bóng hai người thật dài trên đá vụn, tiếng cãi vã của họ mỗi lúc một xa hơn.