Ma Tồn

Chương 80:




Hương thơm nhàn nhạt bay vào cánh mũi Đông Phương Thanh Thương, rèm mi hắn khẽ động, mở mắt ra.
Tiểu viện vuông vức, trong viện trồng những chậu hoa bừng bừng sinh cơ, trong đó nhiều nhất là hoa lan, lúc này một nam nhân thân hình dong dỏng đang xách bình nước, lẳng lặng tưới một chậu lan trong số đó, vẻ mặt rất nhàn nhã.
Đông Phương Thanh Thương nhíu mày, hắn muốn cử động nhưng phát hiện cơ thể mình không thể di chuyển, hắn tưởng là băng phủ lên chân hắn, nhưng cúi đầu nhìn xuống, băng toàn thân hắn đã hoàn toàn biến mất, một kết giới lấp lánh ánh sáng vàng đang trói buộc hành động của hắn.
Hành động trói buộc này không khiến hắn không vui, điều khiến hắn không vui là hành động hiện giờ của người này.
Quá sức nhàn nhã tản mạn, sắc mặt Đông Phương Thanh Thương không vui nói: “Ngươi còn có tâm tư tưới hoa?” Giọng điệu bất giác mang theo khí tức kỳ lạ vẫn được giấu trong đáy lòng lâu nay.
Đông Phương Thanh Thương phí biết bao công sức đưa Hoa Lan nhỏ tới trước mặt người này, không vì điều gì khác, chỉ cược rằng có lẽ hắn có thể cứu được nàng, nhưng lúc này đây tên này không những không chút nóng lòng, ngược lại còn nhàn nhã tưới hoa?
Tưới… hoa lan khác?
Nhớ lại Hoa Lan nhỏ thường ngày luôn ca ngợi chủ nhân mình, nhưng trong lúc tính mạng nàng đang nguy cấp, người này không những không sốt ruột, ngược lại còn nhàn nhã chăm sóc hoa lan khác, nhất thời khí chua trong đáy lòng dâng trào, Đông Phương Thanh Thương nổi giận một cách ngay cả hắn cũng không hiểu.
“Ty Mệnh…” Đông Phương Thanh Thương vừa gọi tên hắn, nam nhân áo trắng vẫn không đếm xỉa tới mình khẽ ngây ra, quay người lại.
Nhìn thấy gương mặt này, Đông Phương Thanh Thương cũng khẽ ngẩn ra, hôm hắn đến trời tối nên không nhìn rõ, sáng nay nhìn thấy, Đông Phương Thanh Thương hiểu ra, chả trách lại khiến tiểu hoa yêu kia trung thành hết mực…
Thì ra tên này có một gương mặt cũng khá.
Hắn hừ lạnh, lòng thầm khinh bỉ nói Hoa Lan nhỏ nông cạn. Nhưng khi hắn cố ý đè nén cảm xúc thì lòng hắn lại càng phát sinh nhiều cảm xúc khác kì quặc hơn, mà ngay cả hắn cũng không hiểu rõ.
Đông Phương Thanh Thương nhẫn nhịn, cố ép mình lạnh giọng nói: “Nếu ngươi không tận tâm cứu chữa tiểu hoa yêu kia, hôm nay bổn tọa nhất định bắt ngươi…”
Trường Uyên nheo mắt: “Ngươi định bắt ta thế nào?”
“Ồ?” Đông Phương Thanh Thương cong môi, thần sắc trong đồng tử máu lạnh lẽo: “Dám chống đối với bổn tọa? Ty Mệnh tinh quân đúng là to gan.” Hắn thăm dò khí tức trong người, lập tức biết rằng hắn đã ngất đi chừng ba ngày, cơ thể đã tự động hồi phục không ít, tuy tạm thời không thể xua đi hàn khí, nhưng dù sao cũng tốt hơn trước đó nhiều. Lúc này hắn vẫn không tiện cố sức vận động khí tức trong cơ thể, nhưng hiển nhiên, hắn không hề định quý trọng cơ thể mình.
Ngọn lửa bùng lên khắp người, muốn đốt kết giới màu vàng từ bên trong. Kết giới vàng phát ra tiếng kêu răng rắc.
Trường Uyên khẽ nhíu mày, ngón tay vận động pháp lực …
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, một nữ nhân không thể nhịn được cơn giận quát lên: “Đừng ồn nữa! Chê chưa đủ loạn à!”
Trường Uyên vừa phân tâm, Đông Phương Thanh Thương hoàn toàn xé nát kết giới.
Trường Uyên lập tức quay người bảo vệ Ty Mệnh, nhẹ giọng nói: “Ty Mệnh, vào phòng đi, hắn muốn hại nàng.”
Đông Phương Thanh Thương đang bừng bừng sát khí nghe vậy, ngọn lửa toàn thân lập tức tắt đi, nhìn nữ nhân kia nheo mắt: “Ty Mệnh?” Giọng điệu không dám tin.
Ty Mệnh … là nữ nhân ?
Chủ nhân mà tiểu hoa yêu này nhớ mãi không quên, say mê dựa dẫm, lại là… nữ nhân?
Đông Phương Thanh Thương sửng sốt.
Ty Mệnh vùng ra khỏi tay Trường Uyên nhìn Đông Phương Thanh Thương, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lúc: “Tỉnh rồi à?” Giọng điệu nàng không tốt lắm, “Tỉnh rồi thì nói ta nghe thử, đóa hoa lan của nhà ta sao lại ra nông nỗi này, có phải ngươi làm gì nó rồi không?” Dáng vẻ tra hỏi của nàng như nhạc mẫu thấy con gái mình bị kẻ phụ bạc ức hiếp, “Ngươi không nói rõ ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Đông Phương Thanh Thương sửng sốt xong thì tỉnh táo lại, nghe Ty Mệnh nói vậy hắn liền phản ứng: “Ngươi có cứu sống được tiểu hoa yêu không?” Hắn vừa nói vừa sốt ruột bước tới mấy bước.
Trường Uyên chắn trước mặt Ty Mệnh, tay kết pháp ấn, vẽ ra một bức bình phong chặn hắn lại.
Đông Phương Thanh Thương vừa nóng lòng vừa giận dữ, vung trường kiếm lửa trong tay chém lên kết giới của Trường Uyên, nhưng hắn đang yêu ớt nên không thể nào chỉ một kiếm mà chém đứt kết giới của Trường Uyên được.
Trong bầu không khí căng thẳng, Ty Mệnh nói: “Không cứu được.” Giọng nàng không giấu nổi chán nản.
Đông Phương Thanh Thương ngây người. Trường kiếm lửa từ Thượng cổ đến nay khiến người ta nghe danh liền biến sắc, lập tức như một bông hoa lửa, vụn vỡ trong không trung, sau đó biến mất.
“Chỉ treo khí tức của nó lại thôi.” Ty Mệnh nhìn Đông Phương Thanh Thương, nghiêm túc nói. “Bởi vậy ta muốn ngươi cho ta biết, rốt cuộc tại sao nó lại trở thành như vậy. Biết nguyên nhân bị thương có lẽ còn tìm được cách cứu chữa.”
Không khí im lìm lặng ngắt.
“Là ta…” Đông Phương Thanh Thương nói, “Dùng sức mạnh hồn phách nàng để chế tạo cơ thể cho một người khác, khiến nàng hồn phi phách tán trong cơ thể đó. Chỉ sót lại khí tức này.”
Ty Mệnh nghe vậy im lặng thật lâu, sau đó chỉ lên mũi Đông Phương Thanh Thương, từng câu từng chữ nói: “Trường Uyên, đập hắn cho ta.”
Trường Uyên quay đầu nhìn Ty Mệnh, thấy vẻ mặt nàng không giống như đùa, pháp lực màu vàng trên ngón tay lập tức xuyên qua bình phong trong suốt màu vàng trước mặt, đánh lên ngực Đông Phương Thanh Thương.
Đông Phương Thanh Thương không hề chống đỡ, để mặc pháp lực của Trường Uyên đánh lên người mình, hòa với hàn khí trong cơ thể, khiến từng đoạn kinh mạch khắp người hắn đều đau đớn như xâu như xé, cổ họng cuộn lên một ngụm máu tanh ngọt, nhưng bị hắn đè xuống.
Thấy Đông Phương Thanh Thương thật sự không tránh không né, hứng trọn một đòn này, Ty Mệnh và Trường Uyên đều sửng sốt, hai người nhìn nhau. Ty Mệnh nhìn vào trong phòng.
Trên bàn, Cốt lan được đặt bên cạnh, nàng dùng chậu trồng lan thay thế Cốt lan, trở thành nơi tàn hồn của Hoa Lan nhỏ nghỉ ngơi, để Hoa Lan nhỏ yên thân trong bùn đất. Lúc này lá lan không gió cũng tự đong đưa, nhẹ nhàng phe phẩy, tựa như đang run rẩy.
Ty Mệnh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu bình ổn cảm xúc, nàng nhìn Đông Phương Thanh Thương trước cửa sắc mặt tái nhợt, mắt trắng đến mức sung huyết, hỏi: “Thôi vậy, mặc kệ hiện giờ ngươi tìm đến đây với ý đồ gì, việc khẩn cấp trước mắt là phải ổn định hồn phách Hoa Lan nhỏ. Ngươi tới đây, chúng ta thương lượng xem có cách nào cứu nó không?”
Trường Uyên rút lại bức bình phong, ở bên cạnh Ty Mệnh không rời nửa bước.
Đông Phương Thanh Thương vào phòng, thấy hoa lan trong chậu, hắn hơi ngây người: “Cốt lan là pháp bảo, có linh khí.”
“Đúng là có linh khí.” Ty Mệnh đi theo, giải thích, “Pháp bảo này linh khí sung mãn hiếm có, nhưng nó là vật chém giết, sát khí tinh nhuệ bên trong không ít, đối với Hoa Lan nhỏ không phải là chuyện tốt.” Ty Mệnh cầm chiếc bút trên bàn vẽ vào không trung, một bình nước xuất hiện trong tay nàng, “Trong Vạn thiên chi khư này vốn là một nơi tăm tối không có gì cả, cũng may được bằng hữu tặng chiếc bút này, ta có thể vẽ ra trời đất sông núi ở đây, có thể tạo ra vạn vật. Vật tạo thành dưới bút ta tuy thiếu chút linh khí, nhưng quý ở chỗ sạch sẽ thuần khiết, đây là điều nó cần nhất hiện giờ.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng.
Trên bàn Ty Mệnh trải một đống giấy bừa bộn, bên trên đặc kín những thứ nàng viết, nàng tùy tiện lục tìm một lúc, sau đó lấy một tờ trong số đó ra, “Mấy ngày nay ta suy nghĩ không ít cách muốn cứu chữa hồn phách cho nó, nhưng Hoa Lan nhỏ bị thương quá nghiêm trọng, ta chỉ có thể dùng tiên lực của mình bảo vệ cho khí tức của nó ổn định hơn, cứ vậy mà treo khí tức của nó ngàn năm trăm năm cũng không thành vấn đề, nhưng vĩnh viễn không tu bổ được hồn của nó.”
“Vật có thể tu bổ hồn trên thế gian này đã biến mất gần hết từ thời Thượng cổ.” Ty Mệnh cắn cán bút nói, “Đây là những thứ có thể tu bổ hồn phách may mắn còn sót lại mà ta từng đọc trong sách cổ trước đây, nhưng những thứ này đã trở thành truyền thuyết từ rất lâu, hiện giờ thế gian bên ngoài có còn không ta cũng không biết rõ.”
Đông Phương Thanh Thương đón lấy những bức hình Ty Mệnh vẽ xem kĩ, tổng cộng có tám vật, có năm vật lúc hắn còn sống đã biết là hư truyền, ba vật còn lại chính mắt hắn nhìn thấy chúng biến mất khỏi thế gian. Đông Phương Thanh Thương nhíu mày, suy nghĩ một lúc, mắt bỗng sáng lên: “Sao ngươi không vẽ hoa lan Thượng cổ vào?”
Câu hỏi của hắn khiến Ty Mệnh ngây người: “Hoa lan Thượng cổ có tác dụng tu bổ hồn phách sao?”
Thì ra Ty Mệnh cũng không biết.
Đông Phương Thanh Thương gật đầu: “Có, nguyên thân của tiểu hoa yêu này chính là hoa lan thượng cổ.”
Ty Mệnh càng giật mình: “Cái gì! Nguyên thân của Hoa Lan nhỏ là hoa lan thượng cổ?”
Trong phòng trở nên im lặng.
Ty Mệnh chớp mắt nhìn hoa lan trên bàn, lòng không ngừng lẩm bẩm, ngoan ngoan, hoa lan mà nàng suýt chút nữa thật sự đem cho heo ăn trong lúc nóng giận, không ngời lại có thân phận như vậy… Nhưng mà khoan đã…
“Nếu bản thân Hoa Lan nhỏ là hoa lan thượng cổ, tự nó đã có sức mạnh tu bổ hồn phách, ngươi…”
Đôi mắt màu đỏ của Đông Phương Thanh Thương nhìn hoa lan, im lặng không nói.
Ty Mệnh nghiến răng: “Nếu tìm được cơ hội khiến Hoa Lan nhỏ tỉnh lại, ta nhất định kêu nó đừng bao giờ gặp lại kẻ như ngươi nữa.”
Đông Phương Thanh Thương chỉ nói: “Hoa lan Thượng cổ sợ sinh khí, hiện giờ ở Hạ giới…”
Ty Mệnh bực bội quay đầu, ôm hoa lan trên bàn lên: “Hạ giới không có, nhưng ta biết có nơi có, ngươi tránh ra, ta có cách cứu nó rồi, Ma Tôn ngươi tự ra về đi.”
Đông Phương Thanh Thương đưa tay muốn cản Ty Mệnh, nhưng trước khi chạm vào Ty Mệnh thì liền bị một luồng kim quang đánh bật ra.
Trường Uyên đưa tay ôm eo Ty Mệnh, quay đầu nhìn Đông Phương Thanh Thương, còn nàng không nhìn hắn lấy một lần, chỉ nói: “Trường Uyên, chúng ta đi.” Vừa dứt lời, thân hình hai người lập tức hóa thành một luồng sáng, biến mất khỏi phòng trong phút chốc.
Đông Phương Thanh Thương nghiến răng, huyết khí trong người đang sục sôi dâng trào, huyết sắc trong đôi mắt đỏ dâng cao, bắt lấy khí tức của hai người để lại trong không trung, hóa thân đuổi theo.
Trong không gian hỗn độn, Ty Mệnh và Trường Uyên nhìn như không hề di chuyển, nhưng ánh sáng xung quanh lại lưu chuyển cực nhanh, Trường Uyên nhìn về phía sau: “Ma Tôn dù sao cũng có chút bản lĩnh, bị thương nặng như vậy cũng có thể đuổi kịp chúng ta. Nhưng thiết nghĩ cơ thể hắn cũng vất vả lắm, chẳng qua không lộ ra ngoài mà thôi.”
Ty Mệnh ôm hoa lan hậm hực nói: “Cứ cho hắn đuổi theo, không xử lý hắn, hắn thật sự tưởng nhà mẹ của Hoa Lan nhỏ không có ai.”
Trường Uyên cười nhẹ: “Vậy nàng là gì của Hoa Lan nhỏ, nhạc mẫu?”
“Một ngày làm chủ, suốt đời làm nhạc mẫu.” Ty Mệnh nghiêm túc nói, “Trường Uyên, chàng có nhận đứa con gái này không?”
Trường Uyên bật cười, dịu dàng đáp: “Nàng nhận đương nhiên ta cũng nhận.”
Xuyên qua không gian hỗn độn dường như vô biên vô tận, cuối cùng phía trước cũng có chút ánh sáng, chỉ trong phút chốc sau, ánh sáng chói mắt ùa đến, một vùng đất mênh mông xuất hiện trước mặt hai người, theo sau họ là Đông Phương Thanh Thương với sắc mặt tái nhợt.
Thấy cảnh sắc như vậy, Đông Phương Thanh Thương thoáng sửng sốt, trên vùng đất mênh mông vô biên vô tận này, cơ bản không có sinh vật nào cả, thi thoảng có thể thấy vài ngọn cỏ lác đác, Đông Phương Thanh Thương tìm được trong ký ức xa xăm cái tên tương ứng với hình dạng của cỏ này…
Hoa lan Thượng cổ.
Hoa lan vốn đã biến mất trên thế gian lại dễ dàng tìm được …
Hắn chỉ mới ngây người trong phút chốc mà Ty Mệnh và Trường Uyên đã đi xa, đưa mắt nhìn theo, Ty Mệnh đang thi pháp tách khí tức của Hoa Lan nhỏ ra khỏi hoa lan.
Khí tức của nàng mềm mại trắng tinh, giống như cảm giác của Hoa Lan nhỏ thường ngày. Đông Phương Thanh Thương nhìn khối mềm mại kia, hàn khí hoành hành trong cơ thể và những đau đớn vùng vẫy trong thời gian qua dường như đều được xoa dịu trong khoảnh khắc này, chỉ cần nhìn nàng, dường như có một hơi ấm kỳ lạ chiếm cứ trái tim hắn, hòa vào trong máu hắn.
Tại sao trước đây không cảm giác được chứ…
Có lẽ trước đây cũng cảm giác được, nhưng lại bị những thứ hắn cần lấn át.
Khí tức của Hoa Lan nhỏ được Ty Mệnh đẩy vào trong một bụi lan rậm rạp, khí tức của nàng dường như tìm được chốn về, nhanh chóng bám lên, ẩn náu trong hoa lan mềm mại, nếu không phải bản thân khí tức phát ra ánh sáng khe khẽ, Đông Phương Thanh Thương cơ hồ không tìm thấy bóng nàng.
Ty Mệnh và Trường Uyên đứng đó một lúc rồi mới đi về phía Đông Phương Thanh Thương.
Ty Mệnh nhìn Đông Phương Thanh Thương: “Ngươi còn muốn ở đây à?”
“Đây là nơi nào?” Đông Phương Thanh Thương không đáp Ty Mệnh, ngược lại còn hỏi, “Tại sao nơi này còn hoa lan Thượng cổ?”
“Vạn thiên chi khư và thành Vô Cực hoang.” Ty Mệnh quay đầu nhìn vùng đất mênh mông, “Hai nơi này là trận pháp trời đất tự hợp thành, chỉ cần là trận pháp chắc chắn sẽ có mắt trận, ở đây chính là mắt trận của hai nơi đó. Trước đây chỗ này có nhiều hoa lan hơn bây giờ, có điều…” Ty Mệnh nhìn Trường Uyên, “Vì một số chuyện nào đó nên ta đã hủy thành Vô Cực hoang này, đồng thời cũng hủy hoại rất nhiều hoa lan ở đây, nhưng cũng may, Vạn thiên chi khư không biến mất, nên chỗ này cũng được giữ lại.”
“Hoa lan thượng cổ yếu ớt, phàm là có chút sinh khí xuất hiện quanh nó, nó sẽ hóa thành tro bụi, bởi vậy từ Thượng cổ đến nay cũng chỉ ở trong mắt trận này nó mới được bảo tồn, vì ở đây là nơi trong sạch thuần khiết nhất. Ta vẫn tưởng thứ yếu ớt như vậy, ngoài trông có vẻ đáng yêu, dường như vốn không có lý do tồn tại nào khác. Đến hôm nay mới biết nó có sức mạnh tu bổ hồn phách.”
Ty Mệnh nhìn Đông Phương Thanh Thương, “Khác với tưởng tượng nhỉ, thứ yếu ớt nhất lại có sức mạnh chữa vết thương khó trị nhất trên thế gian. Đây chắc chắn là sắp xếp ghê gớm nhất nhưng cũng dịu dàng nhất của sức mạnh trời đất.”
Đông Phương Thanh Thương im lặng.
Ty Mệnh nói: “Ngươi cùng bọn ta rời khỏi đây đi, ngươi ở đây có khi sẽ ảnh hưởng tới việc hoa lan Thượng cổ chữa trị cho Hoa Lan nhỏ.”
Đông Phương Thanh Thương bất động.
Ty Mệnh nhìn hắn: “Ngươi vẫn muốn làm hại Hoa Lan nhỏ sao?’
Đôi mắt màu đỏ ảm đạm thêm mấy phần: “Ta sẽ tránh nàng thật xa.” Đông Phương Thanh Thương nói, “Nhưng ta muốn ở bên cạnh nàng.”
Ty Mệnh thoáng im lặng: “Tùy ngươi vậy.” Trước khi cùng Trường Uyên ra khỏi mắt trận, Ty Mệnh quay đầu nhìn hắn, “Ma Tôn đại nhân, hành hạ Hoa Lan nhỏ ra nông nỗi này, ngươi có từng hối hận không?”
Đông Phương Thanh Thương ngây người.
Lời Xích Địa nữ tử hỏi hắn trong Thiên trùng huyễn cảnh giống hệt như câu hỏi lúc này của Ty Mệnh.
“Từng hối hận không?”
Lúc đó hắn đáp thế nào? Hắn nói hắn hành sự chưa bao giờ hối hận. Ngàn vạn năm nay chưa bao giờ hối hận, vì đối với Đông Phương Thanh Thương, hắn chưa bao giờ làm sai điều gì, trong thế giới không có quan niệm đúng sai, hắn chưa bao giờ làm sai.
Nhưng hiện giờ …
Đông Phương Thanh Thương cụp mắt.
Hối hận không?
Không chờ nghe Đông Phương Thanh Thương trả lời, Ty Mệnh đã cùng Trường Uyên bỏ đi.
Lại bước vào không gian hỗn độn, Trường Uyên hỏi Ty Mệnh: “Hiện giờ nhạc mẫu định thế nào? Để kẻ bạc tình lang tổn thương con gái mình ở lại nơi có thể hại nó lần nữa sao?”
Ty Mệnh thoáng im lặng: “Chắc là Đông Phương Thanh Thương không làm hại Hoa Lan nhỏ nữa đâu.”
“Sao lại chắc chắn như vậy?”
“Ờ …” Ty Mệnh nghiêng đầu suy nghĩ, “Cảm giác? Hắn giống như một đứa trẻ bá đạo không biết trân trọng, chưa trưởng thành, chờ bị hiện thực đánh một đòn thật đau, chắc hắn sẽ hiểu ra những chuyện này.”
“Vậy hiện giờ hắn đang …”
Ty Mệnh cười nhẹ: “Không nhìn ra là ta đang đánh chó rơi xuống nước à?”
Trường Uyên cười một lúc, giọng khẽ nghiêm túc lại: “Ty Mệnh cho rằng… Ma Tôn thật sự động chân tình sao?”
“Trường Uyên à, ánh mắt Ma Tôn nhìn Hoa Lan nhỏ ta rất quen thuộc.” Ty Mệnh nắm tay Trường Uyên, “Chính là ánh mắt chàng nhìn ta, chàng nói thử chàng có thật lòng không?”
Trường Uyên cúi đầu, nhẹ hôn lên mi tâm Ty Mệnh: “Nếu vậy nhất định là thật lòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.