Đi đến trước kết giới Ma giới, rãnh sâu do pháp lực của Đông Phương Thanh Thương tạo thành vẫn còn đó, nhưng lúc này lại không ngăn nổi bước chân của Hoa Lan nhỏ.
Nàng mượn đà chạy, tung mình nhảy lên, mượn sức của Xích Lân khải giáp, nhẹ nhàng nhảy qua được rãnh sâu, Đứng trước kết giới, Hoa Lan nhỏ quay đầu nhìn lại, khí tức màu đen trong Ma giới dần dần ngưng tụ trong không trung, Ở phía vương điện đổ nát, chỉ có tiếng rít gào của Đại Dữu vang xa tận chân trời.
Giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu, Hoa Lan nhỏ quay đầu, nhìn kết giới trước mặt, tụng niệm thành tiếng theo giọng Xích Địa nữ tử.
Chỉ trong thoáng chốc, kết giới của Ma giới chầm chậm mở ra, trong bóng tối dần dần le lói ánh sáng như những vì sao, ánh sáng từ từ ngưng tụ thành cánh cửa vừa đủ một người đi lọt.
“Đi thôi, Hoa Lan nhỏ.”
Hoa Lan nhỏ nghiến răng, không quay đầu lại nữa, bước vào trong kết giới của Ma giới.
Đi theo ánh sáng trước mặt một đoạn, bóng tối xung quanh dần dần rút đi, khác với ánh nắng của Ma giới, ánh sáng bên ngoài ôn hòa ấm áp, không khí cũng không nặng nề.
Nhưng tâm trạng của Hoa Lan nhỏ lại không trở nên sáng sủa như hoàn cảnh xung quanh.
Khi hoàn toàn bước khỏi bóng tối, nàng quay đầu nhìn lại, sau lưng không còn là kết giới Ma giới nữa, mà chỉ là một rừng cây bình thường, mặt đất đầy hoa cỏ dại, xung quanh ngoại trừ yên tĩnh hơn những nơi khác của Nhân giới một chút thì không có gì khác biệt.
Nàng đã thật sự ra khỏi Ma giới, cuối cùng cũng đã thoát khỏi Đông Phương Thanh Thương.
Lòng thư thả, Hoa Lan nhỏ nhũn chân ngồi bệt xuống đất.
Nàng đưa tay sở lên vùng cổ nhầy nhụa, hàn khí của Sóc Phong kiếm xâm nhập vào vết thương của nàng, Hoa Lan nhỏ vốn tưởng tay mình sẽ đầy băng, nhưng không ngờ vết thương của nàng vẫn là da thịt mềm mại, chỉ là vì ban nãy cắt quá sâu nên da thịt lật ra ngoài. Hoa Lan nhỏ cảm nhận, phát hiện cơ thể cũng không quá lạnh, máu trên cổ cũng ngừng chảy.
Vết thương…
Không nặng như nàng tưởng tượng.
“Hoa Lan nhỏ, không thể chậm trễ nữa.” Giọng Xích Địa nữ tử vang lên trong đầu, “Đến khi Đông Phương Thanh Thương tỉnh lại, hắn nhất định đoán được cô muốn đi Thiên giới, hiện giờ tuy hắn bị thương nhưng sức mạnh vẫn không thể xem thường, người của Ma giới chưa chắc giữ chân được hắn lúc này, cô phải lên Thiên giới, nhanh chóng kêu người của Thiên giới chuẩn bị.”
Xích Địa nữ tử nói đúng, Hoa Lan nhỏ biết nàng không có thời gian lãng phí vào những chuyện khác.
Hoa Lan nhỏ vỗ vỗ mặt, dùng Sóc Phong kiếm chống người dậy: “Ta không có pháp lực, cô có thể dạy ta làm thế nào đi Thiên giới không?”
“Ta dạy cô thuật Ngự kiếm.”
Hoa Lan nhỏ vốn cũng là một tiên tử nên học pháp thuật rất nhanh, chỉ trong chốc lát nàng đã có thể đứng trên Sóc Phong kiếm, xiêu xiêu vẹo vẹo bay lên, chỉ cần bay được, lên Thiên giới sẽ không còn khó khắn, dưới sự giúp đỡ của Sóc Phong kiếm và Xích Lân khải giáp, Hoa Lan nhỏ chỉ vừa động tâm ý, thân hình liền hóa thành một luồng sáng, phóng lên Thiên giới như một mũi tên rời cung.
Trên Cửu trùng thiên có ánh nắng nàng tắm đã quen, có chủ nhân của nàng, cuộc sống của nàng sẽ không ngày đêm lo việc chém giết tìm đường sống, cũng không bị Đông Phương Thanh Thương khinh bỉ mỉa mai, càng không có toan tính và lợi dụng.
Trước đây mỗi lần đọc sổ mệnh cách chủ nhân viết, nàng luôn mong ngóng được xuống hạ giới một chuyến, nhưng sau khi thật sự xuống Hạ giới, nàng cảm thấy trải nghiệm này thật vô cùng tệ hại. Nếu có thể, quãng đời còn lại của nàng chỉ mong làm chậu lan trước cửa sổ của Ty Mệnh tinh quân, mỗi ngày chỉ làm những chuyện thú vị như phơi nắng tắm sương, nghe chủ nhân kể chuyện trên trời dưới đất.
Sóc Phong kiếm đi quá nhanh, trong đầu Hoa Lan vẫn còn một đống chuyện suy nghĩ chưa thông thì đã về tới Cửu trùng thiên, ngang qua Nam thiên môn, thiên tướng nhìn thấy nàng, muốn cản lại, nhưng có lẽ Hoa Lan nhỏ đã quen với hành động của Đông Phương Thanh Thương nên cảm thấy hành động của hai người này quá chậm.
Nàng nóng lòng muốn gặp chủ nhân, vốn không muốn chào hỏi hai người này, Sóc Phong kiếm không dừng, xuyên thẳng qua họ, thiên tướng thậm chí còn chưa kịp phản ứng đã bị hàn khí Hoa Lan nhỏ để lại run cầm cập.
Hai người ngạc nhiên nhìn nhau một lúc: “Vừa rồi là vị đại tiên nào?”
“Không nhìn rõ…”
“Khí tức trên người cô ta kì lạ, vẫn nên thông báo lên trên một tiếng thì hơn.”
Hoa Lan nhỏ nào lo đến chuyện dọc đường mình khiến bao nhiêu tiên nhân sợ hãi, cũng chẳng màng sau lưng mình mọi người bàn tán gì, lúc này đây nàng chỉ một lòng nôn nóng đi tìm chủ nhân. Đến khi tới được phủ đệ của Ty Mệnh tinh quân, Hoa Lan nhỏ dừng trước cửa, nhìn cánh cửa quen thuộc, nàng bước xuống Sóc Phong kiếm, hoàn toàn không hình dung được là mình có tâm trạng gì.
Nàng đẩy cửa, khí tức quen thuộc trong viện vẫn còn.
Nhớ lại lúc xưa người của Ma giới vì hồi sinh Ma Tôn, to gan phạm thượng tấn công Thiên giới, cả Thiên giới hỗn loạn, nàng chờ rất lâu không thấy chủ nhân về đành ra ngoài tìm, lúc tìm được chủ nhân trong loạn lạc, chủ nhân lại nói thời gian này cô ấy sẽ đi tìm nam nhân của mình!
Lúc đó, Hoa Lan nhỏ cảm thấy mình bị bỏ rơi, lòng uất ức nên giận dỗi chạy xuống Hạ giới.
Nàng vốn tưởng mình chỉ giận dỗi, xuống Hạ giới chơi thôi, không bao lâu chủ nhân sẽ đến tìm nàng, sau đó lời ngon tiếng ngọt dỗ nàng quay về, nhưng không ngờ chuyển chuyển dời dời, nàng đã một mình đi một vòng thật lớn ở bên ngoài.
Khoảnh khắc bước qua bục cửa, Hoa Lan nhỏ có cảm giác mình là đứa trẻ bị bắt cóc nhiều năm, trải qua một hành trình dài đằng đẵng, cuối cùng cũng thuận lợi về đến nhà.
Con đường này thật sự muôn vàn lời cũng không nói hết!
Bước vào sân mấy bước, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, ngửi được mùi vị quen thuộc, uất ức dồn nén trong lòng cuối cùng dâng trào lên khóe mắt, sau đó hòa thành nước mắt tí tách nhỏ xuống: “Chủ nhân…”
Nàng méo xệch miệng khóc, cất tiếng gọi nhưng không có ai đáp, Hoa Lan nhỏ tưởng Ty Mệnh vẫn còn ngủ trong thư phòng như trước kia.
Nhưng khi đẩy cửa vào phòng, nhìn quanh một vòng, đồ trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ… Không phải sạch sẽ một cách bình thường…
Mà là ghế không còn, bàn không còn, ngay cả giường tủ cũng đều không còn.
Hoa Lan nhỏ giật mình trước căn phòng trống rỗng, sợ đến đỏ mắt nhưng cũng không quên tiếp tục khóc, tiếp tục kể lể uất ức khổ sở của mình trong thời gian qua. Nàng nhìn quanh, căn phòng vốn dĩ không lớn, chỉ vì không có đồ đạc mà trở nên trống trải khác thường.
Hoa Lan nhỏ bước tới trước cửa sổ Ty Mệnh thường cúi đầu cầm bút, dùng tay nhẹ quẹt lên cửa sổ, ngón tay tức thì dính một lớp bụi mỏng.
Trong nhà không có người.
Ty Mệnh tinh quân… biến mất rồi.
Hoa Lan nhỏ lập tức không biết phải làm sao, nàng nhìn quanh căn phòng trống trải đến đáng sợ, uất ức trong lòng biến thành nỗi hoảng sợ bơ vơ.
“Chủ nhân… huhu… Chủ nhân?” Hoa Lan nhỏ tưởng mình đã đi lầm phủ đệ, vậy là lại vội vàng loạng choạng chạy ra ngoài nhìn lên cửa, tấm biển Phủ đệ Ty Mệnh vẫn còn, chứng minh nàng không đi lầm chỗ.
Nhưng không đi lầm chỗ, vậy chủ nhân đã đi đâu rồi…
Hoa Lan nhỏ sốt ruột chạy ra chạy vào mấy lần, vẫn không chịu thừa nhận chuyện chủ nhân mình đã biến mất.
Nhưng vào lúc này, từ xa bỗng truyền tới một động tĩnh, Hoa Lan nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, là Hạc tiên quan bên cạnh Thiên đế tới, hắn vẫn như trước đây, tóc tai chải gọn gang, y phục tiên phong đạo cốt, dáng vẻ phong thái hiên ngang.
Thấy Hoa Lan nhỏ, Hạc tiên quan nhíu mày, nhưng nhìn thấy khải giáp và Sóc Phong kiếm trong tay nàng, Hạc tiên sửng sốt, trong mất ánh lên vẻ kinh ngach: “Lan hoa tiên linh.” Hắn vội vàng bước tới mấy bước, ‘Cô…”
Hắn nhìn Hoa Lan nhỏ từ trên xuống dưới, vết thương trên cổ nàng vẫn còn, trên người toàn là vết máu khô.
Hạc tiên ngây người một lúc: “Cô đã đi đâu vậy? Sao thế này? Khải giáp và kiếm của cô từ đâu mà có?”
Hoa Lan nhỏ cũng ngơ ngác nhìn Hạc tiên, nàng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ chỉ sân viện trống trơn, miệng hỏi còn nhiều hơn Hạc tiên: “Chủ nhân ta đâu rồi? Cô ấy đi đâu rồi? Sao phòng ốc thu dọn sạch sẽ vậy? Cô ấy dọn nhà đi rồi sao? Cô ấy bỏ trốn với nam nhân của mình rồi sao…” Hỏi đến câu cuối cùng, giọng Hoa Lan nhỏ không nén được run rẩy, “Có phải… cô ấy… không cần ta nữa không…”
Vừa dứt lời, lệ trong đôi mắt to lộp bộp rơi xuống đất.
Dáng khóc của Hoa Lan nhỏ xưa nay đều vô cùng đáng thương.
Hạc tiên thoáng im lặng, chỉ còn cách đặt câu hỏi của mình sang một bên trước: “Ty mệnh tinh quân quyết ý ở bên Yêu long Thượng cổ… Mà Yêu long Thượng cổ lại có uy hiếp cực lớn đối với tam giới, bởi vậy… hiện giờ Thiên đế đã ra lệnh giam Ty mệnh tinh quân và Yêu long Thượng cổ trong Vạn thiên chi khư.”
“Vạn thiên chi khư?” Hoa Lan nhỏ đờ người, “Tại sao… tại sao… tại sao các người lại nhốt cô ấy, chủ nhân ta là người tốt mà…”
“Là Ty Mệnh tinh quân tự nguyện bị nhốt cùng Yêu long Thượng cổ trong Vạn thiên chi khư.”
Mắt Hoa Lan nhỏ trống rỗng.
Tự nguyện? Cũng tức là…
“Chủ nhân thật sự không cần ta nữa sao?”
Thấy dáng vẻ hồn xiêu phách lạc của nàng, Hạc tiên ho mấy tiềng rồi lại nói: “Người cô… Ta đưa cô đi gặp Đế quân trước đã.”
Hoa Lan nhỏ nào quan tâm Hạc tiên muốn đưa nàng đi gặp ai, hiện giờ nàng cứ như bị hiện thực đánh ngất, trong đầu không ngừng lặp lại chỉ một câu, chủ nhân không cần nàng nữa.
Ty Mệnh tinh quân không cần Hoa Lan nhỏ nữa.
Đứa bé bị cóc sau khi trải qua trăm đắng ngàn cay về đến nhà, trong thoáng chốc bỗng biến thành đứa bé lang thang bị người thân vứt bỏ…
Buồn vui trầm bổng của cuộc đời thật sự quá lớn…
Hạc tiên đưa Hoa Lan nhỏ vào cung điện của Thiên đế, mãi khi đi tới trước mặt Thiên đế, Hoa Lan nhỏ vẫn chưa tỉnh lại. Hac tiên bên cạnh nàng ho húng hắng, lúc này đôi mắt trống rỗng của Hoa Lan nhỏ in bóng Thiên đế đang ngồi ở vị trí cao nhất của cung điện.
Trong thiên cung, bá quan của Thiên giới đều có mặt, Chiến thần hiện tại của Thiên giới là Mạch Khê đứng đầu các võ tướng, còn thê tử của ngài là Tam Sinh lại đang đứng ở vị trí vốn là của Ty Mệnh tinh quân.
Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nàng, tất cả mọi người đều nhìn nàng, vẻ mặt khác nhau, có kinh ngạc, có hoang mang.
Thiên đế nhìn thấy Hoa Lan nhỏ cũng nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc.
“Lan hoa tiên linh, kiếm và khải giáp của ngươi từ đâu mà có?”
Đúng rồi, nàng còn phải làm chính sự nữa mà. Hoa Lan nhỏ hít một hơi thật sâu, cố đè nén tất cả cảm xúc trong đáy lòng, nói: “Cướp từ chỗ đại ma… từ chỗ Đông Phương Thanh Thương.”
Vừa dứt lời, đại điện xôn xao.