Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 558: Tinh đồ




Do Hỏa Thần Lôi Mông chủ trì, rất nhanh các Thế lực lớn đã phân chia xong tài nguyên và lãnh thổ của Giáo Đình.
"Còn vài ngày nữa là Thần Ma mộ tràng sẽ mở ra. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cùng nhau đi vào, các vị đừng quên mang theo tấm thẻ đó" Lôi Mông nhắc nhở mọi người vài câu rồi hóa thành một ngọn lửa rời khỏi trước tiên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
"Dương Lăng, chúng ta cũng phải đi rồi. Sau này có thời gian, nhớ là phải cùng Tác Phỉ Á về Tinh linh vương đình một chuyến" Tinh Linh Đại Tế Tự chào từ biệt Dương Lăng, rồi cùng Kiếm Thần rời khỏi. Một người như kiếm khách phóng đãng tiêu dao, một người là một người xinh đẹp hiếm có, vừa nhìn giống như một đôi tình nhân trời đất tạo nên vậy.
"Dương Lăng, việc thành lập Ma thú đế quốc không cần gấp, trước tiên phải phái người tiếp quản Thần thánh đồng minh đã, tuyệt đối không được để chậm trễ chuyện Thần Ma mộ tràng" Hắc Ám Đại trưởng lão nhắc nhở Dương Lăng một chút, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Ba chúng ta cũng phải đi rồi, phải quay về tận dụng thời gian chuẩn bị cho nhiệm vụ tiến vào Thần Ma mộ tràng, nếu ngươi có gặp phải khó khăn gì, lúc nào cũng có thể đến Thành Ba Lạp Khắc tìm chúng ta"
"Đại trưởng lão, yên tâm, nếu thật sự có khó khăn, ta không khách khí với ngươi đâu" Dương Lăng cười cười, vẫy tay chào từ biệt Hắc Ám tam đại cự đầu.
Vì hoàn toàn phá tan thế lực còn lại của Giáo Đình, vì tiếp quản lãnh thổ và chuẩn bị tốt mọi chuyện trước khi tiến vào Thần Ma mộ tràng, các Thế lực lớn đều dẫn binh lính của mình rời khỏi. Không lâu sau, cả Thánh Thành chỉ còn lại Ma thú đại quân của Dương Lăng.
"Sắc Lôi Tư, ngươi quay vể Ma thú lĩnh truyền lệnh của ta, ra lệnh cho A Tư Na Ma lập tức dẫn 50 ngàn binh lính chạy đến Thần thánh đồng mình, dùng cách nhanh nhất để ổn định tình hình nơi đó" Dương Lăng dừng lại một chút rồi nói tiếp.
"La Đức Lý Cách Tư, ngươi dẫn Ma thú đại quân tiếp tục truy quét, khống chế thế cục của Thánh Thành và phòng thủ các thông đạo chiến lược; Tát Lạp, ngươi dẫn Đại quân Thổ Bạt Thử quét dọn chiến trường; những người khác đi theo ta, nhìn xem trăm ngàn năm qua rốt cuộc Giáo Đình thu được bao nhiêu bảo bối".
Dương Lăng vừa nói vừa dẫn đám người Hắc Long vương và Hải Đức Lạp chạy ra phía sau Giáo đường, chuẩn bị nhanh chóng đoạt lấy chiến lợi phẩm lần này. Đúng như lời mà Hắc Ám Đại trưởng lão nói, trăm ngàn năm qua Giáo Đình đã tích trữ được vô số tài phú, trong đó hầu hết đều được chứa trong Thánh Thành. Thời gian tiến vào Thần Ma mộ tràng càng lúc càng gần, phải nhanh chóng thống kê rõ ràng tải sản của Giáo Đình, nhanh chóng ổn định tình hình ở Thánh thành và Thần thánh đồng minh.
Giáo Đình có phạm vi rất lớn, các tòa thành hùng vĩ nối tiếp nhau. Có đầy đủ các kiến trúc cần thiết như doanh trại quân đội, có mấy sân huấn luyện rộng tương đương như sân bóng đá, có Đại điện trang nghiêm dùng để cầu khấn, người không quen tiến vào thì sợ rằng cả nửa ngày cũng không tìm được phương hướng. Tuy nhiên, có tù binh đầu hàng thì chuyện trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Đi theo một gã tù binh dẫn đường, nhóm Dương Lăng đi xuyên qua một loạt tòa tháp cao vút, lướt qua từng cánh cửa dày, trên đường, lúc nào cũng có thể thấy được các bức điêu khắc kể về các câu chuyện từ xa xưa của Giáo Đình, tản mát ra hào khí giáo phái nồng hậu. Trăm ngàn năm qua, Giáo Đình rất kiêu ngạo, nhưng không thể phủ nhận, bọn họ có thành tựu rất lớn ở mặt kiến trúc nghệ thuật.
Tên tù binh dẫn đường tên là Địch Áo Cổ, mặt trắng không râu, là một gã truyền giáo. Hắn bình thường chuyên môn phụ trách dẫn tín đồ vào Thánh thành cầu khấn, nên rất quen thuộc địa hình ở đây. Đi theo hắn, rất nhanh nhóm Dương Lăng đã đi đến một tòa kiến trúc hùng vĩ. Cánh cửa đen nhánh đang đóng chặt, do sắt thép cứng rắn tạo thành, xung quanh kiến trúc có hai tòa Năng lượng tháp và Tiễn tháp. Bình thường có một đội binh lính đóng ở đây, phòng ngự nghiêm mật, người bình thường cơ bản không thể nào đến gần được. Tuy nhiên, sau khi Thánh thành thất thủ, bất kể là Tiễn tháp, hay là Năng lượng tháp đều đã không có người nào.
"Đại nhân, đây là Tàng bảo thất của Giáo Đình chúng ta, trăm ngàn năm qua, tài sản đều được chứa ở đây"
Nhìn Dương Lăng được xưng là Đại Ma Vương giết người như ma, lại nhìn mấy tên hung ác như Hắc Long vương và Cự Viên vương bên cạnh hắn, tên Địch Áo Cổ dẫn đường vô cùng lo lắng. sợ là không cẩn thận bị đám Ma thú khát máu cắn xé thành mảnh nhỏ. Khi Thánh thành thất thủ, hắn từng nhìn thấy một gã Võ sĩ Thánh đường bị Hắc Long vương ở bên cạnh Dương Lăng xé thành hai mảnh, máu chảy ròng ròng, nội tạng và ruột rơi ra ngoài. Cứ nghĩ đến cái cảnh đó là hắn lại nổi gai ốc.
Võ sĩ Thánh đường, chính là lực lượng tinh nhuệ nhất của Giáo Đình, ngay cả bọn họ cũng không đỡ nổi một chiêu, vậy còn ai có thể là đối thủ chứ?
Huống hồ, đối phương còn có vài tên Thần giai cường giả, còn có Lôi Mông với thực lực kinh khủng, một chiêu giết chết 12 Thiên Sứ 12 cánh. Dù có liều chết chống cự cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ của đối phương. Cho nên, Địch Áo Cổ sáng suốt lựa chọn đầu hàng.
"Chìa khóa nằm trong tay ai?" Nhìn cánh cửa đóng kín, Dương Lăng nhíu mày. Phá vỡ một cánh cửa không khó khăn gì, dù cánh cửa đó có cứng rắn đến đâu cũng không đỡ được Ma thú cuồng bạo. Vấn đề là, không ai biết phía sau cửa có cạm bẫy gì hay không, nếu không cẩn thận lọt vào một tòa Thượng Cổ Ma pháp trận, vậy thì phiền toái rồi, cẩn thận một chút vẫn hơn.
"Chìa khóa ở trong tay Chấp sự trưởng lão, bây giờ, sợ rằng không ai biết hắn ở đâu?" Nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Dương Lăng, Địch Áo Cổ đổ mồ hôi, sợ là chọc giận Đại Ma Vương đáng sợ này.
"Đại nhân, để ta " Cự Viên vương là tên trời sinh đã thích bạo lực, nhìn thấy cánh cửa ngăn cản đường đi, sớm đã không nhịn được mà ra tay, hung hăng đánh mạnh đến một côn.
"Oanh" một tiếng rung trời vang lên, Cự Viên vương bị chấn động cổ tay tê chồn, không nhịn được lui lại vài bước; nhưng cánh cửa đen nhánh lại không có động đậy gì, như là tấm chắn ngàn cân ngăn cản đường đi của mọi người. Đúng như Dương Lăng dự đoán, cánh cửa này không hề đơn giản. Nếu bên trong là tài bảo mà Giáo Đình tích lũy suốt trăm ngàn năm qua, thì Giáo Đình chắc chắn bỏ không ít tâm huyết vào đó, không thể nào tùy tiện một người là có thể xông vào. Cự Viên vương lớn tiếng rít lên, không cam lòng xông lên, một côn, hai côn, không ngừng đánh mạnh vào cánh cửa chắc chắn. Đáng tiếc, cho dù dùng hết tất cả sức lực bản than, cánh cửa vẫn không có chút động đậy nào, còn chắc chắn hơn cả cửa Thánh thành.
"Tránh ra, để cho ta" Cửu đầu Xà vương Hải Đức Lạp vừa nói vừa hóa thành bản thể, bay vài vòng trong không trung rồi lao xuống, "Oanh" một tiếng va chạm mạnh vào cánh cửa. Trong nháy mắt, cả tòa kiến trúc như bị động đất rung lên, trên cánh cửa cũng xuất hiện vài cái khe nứt. So sánh với Cự Viên vương, Cửu đầu Xà vương có thực lực Trung vị thần đỉnh mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Một lần nữa, mở cho ta" Nhìn thấy cảnh cửa xuất hiện nhiều vết nứt, Hải Đức Lạp được ủng hộ rất lớn, lại xông lên. Một lần, hai lần, mỗi lần đều như là động đất khiến cho cả tòa kiến trúc rung lên, tiếng va chạm rung trời truyền đi rất xa.
Hải Đức Lạp liên tục va chạm mạnh hơn 10 lần, tiếng chấn động mạnh khiến cho đầu sắp vỡ đến nơi, cánh cửa nặng nề rốt cuộc ầm ầm vỡ vụn, lộ ra một Tàng bảo thất rộng lớn. Khiến cho Dương Lăng thở dài một hơi là bên trong ngoại trừ tro bụi ra thì ở sau cửa thành không có cơ quan hoặc là Thượng Cổ Ma pháp trận. Xem ra Giáo Đình rất là tin tưởng vào cánh cửa cứng rắn nặng nề này, tự nhận đã tuyệt đối an toàn. Nhưng không ai có thể tưởng tượng được, có một ngày lại gặp phải Hải Đức Lạp mạnh mẽ đến thế này.
"Trời ạ, Tinh tệ, Tử tinh tệ chất cao hơn núi"
"Tinh tệ đã là cái gì, ngươi xem đống cực phẩm tinh thạch và Ma thú tinh hạch cao cấp này xem. Trời ạ, rốt cuộc đáng giá bao tiền chứ?"
"Bí Ngân quáng, kim loại ở Dị Vị diện, hắc hắc, đây mới là bảo bối đáng tiền"
Nhìn bảo vật chất cao như núi trong Tàng bảo thất, mọi người kêu lên thất thanh. Mặc dù sớm biết rằng trăm ngàn năm qua Giáo Đình thu thập được vô số tài sản nhưng không ai có thể nghĩ ra là có nhiều bảo bối đến thế. Đừng nói là Tinh tệ và cực phẩm tinh thạch chất cao như núi, mà chỉ vài viên Quáng thạch của Dị Vị diện đã có giá trị rất lớn rồi. Quáng thạch của Dị Vị diện ở bên ngoài rất vô giá, ngàn vàng khó kiếm; nhưng ở đây lại chất cao như núi, nhiều vô số kể. Bảo sao Giáo Đình không ra tay rộng rãi đến thế, kiến tạo các Đại giáo đường với diện tích kinh người, bảo sao mỗi tên Kỵ sĩ đều được trang bị áo giáp sắc bén, bảo sao trên người đám Ma pháp sư Giáo Đình lại mang đầy Vũ khí Ma pháp đến thế, thì ra là như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Nhanh, thu lấy hết, không để sót bất cứ thứ gì" Nhìn tài bảo có ở khắp nơi, Dương Lăng mừng rỡ, phân phó cho mọi người tản ra, dùng tốc độ nhanh nhất thu tất cả bảo bối vào Không gian giới chỉ. Sau khi Không gian giới chỉ đầy, thì hắn quyết định thu tất cả vào trong Không gian Vu tháp, giao cho Áo Phỉ Lệ Á từ từ sửa sang lại.
"Ồ, Tinh tiêu, Đại nhân, nhanh, lại đây nhanh"
Trong lúc vô ý nhìn thấy một chiếc vòng cổ kính, Hải Đức Lạp lớn tiếng kêu lên.Vị Diện tinh tiêu là Thần Khí dùng để định vị chuẩn xác các Vị Diện khác, muốn thông qua Không gian liệt phùng đi đến được Vị Diện khác một cách chính xác, thì phải có một Vị Diện tinh tiêu. Truyền thuyết, Thần Khí thần bí này chỉ có Vị Diện Lưu lãng giả mới có thể luyện chế ra, rất là quý giá, đừng nói là Vật chất vị diện bình thường, mà ngay cả Ma thú Vị Diện cũng rất hiếm có.
"Đây là Vị Diện tinh tiêu?"
Dương Lăng cầm lấy Vị Diện tinh tiêu trong tay Hải Đức Lạp, nhìn tấm bản đồ trên chiếc vòng, cả nửa ngày cũng không lấy lại tinh thần. Đây đâu phải là Tinh tiêu, mà rõ ràng là một tinh đồ, mỗi một điểm nhỏ là một hành tinh, tập hợp lại cùng một chỗ hình thành một cái giống như Tinh hệ.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.