Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 53: Sinh mệnh thụ miêu




Luyện chế vu phù hao phí số lượng rất lớn ma thú máu huyết cùng tinh lực, sau khi lo lắng một lát, Dương Lăng quyết định để cho A Cổ Tô định kỳ đi đến sơn cốc con nhện thu lấy ma thú tinh hạch cùng máu huyết.
Trải qua khoảng thời gian quan sát, Dương Lăng phát hiện A Cổ Tô mặc dù tuổi còn trẻ nhưng thông minh cơ trí, hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Mặc dù vũ lực thấp, mới chỉ tu luyện tới cảnh giới trung cấp kiếm sĩ nhưng lại tuyệt đối trung thành, đối với ơn cứu mạng của mình lần trước vô cùng cảm kích, đáng giá bồi dưỡng.
Có lẽ phải bỏ ra chút thời gian nghiên cứu đấu khí cùng ma pháp của thế giới này.
Nhớ tới bên trong không gian giới chỉ có rất nhiều bộ sách liên quan đến ma pháp cùng đấu khí, Dương Lăng âm thầm tính toán. Mặc dù không hiểu ma thuật cùng đấu khí của thế giới này như thế nào, nhưng hiển nhiên uy lực của chúng cũng rất mạnh. Mặc dù tinh lực mình có hạn, khó có thể tu luyện cả vu quyết, đấu khí cùng ma pháp nhưng hiểu rõ thêm một chút thì tuyệt đối càng có lợi.
Muốn đứng vững trên cái thế giới xa lạ này, ngoại trừ ma thú đại quân cường đại, một đội ngũ hộ vệ loài người cường đại cũng không thể thiếu.
Dù sao, ma thú đại quân không phải cái gì cũng có thể làm được, rất nhiều việc cần phải loài người ra mặt giải quyết. Sau này khi bàn sinh ý cùng với một ít thương đội không thể để cho lang chu vương hay một con Tà nhãn trò chuyện về giá cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Vu quyết là chỗ dựa lớn nhất của chính mình, đừng nói là A Cổ Tô mà chính là Ngả Lỵ Ti cùng Tác Phỉ Á, Dương Lăng cũng không có hướng các nàng nói ra một chữ, nửa câu. Vu quyết cũng như lai lịch của hắn, là bí mật lớn nhất của hắn. Cho dò muốn nói ra sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nói rõ ràng.
Vu quyết không thể truyền thụ và nói ra, vậy để có thể đề cao thực lực đám A Cổ Tô chỉ có duy nhất lựa chọn đó là đấu khí cùng ma pháp của thế giới này. Dương Lăng quyết định đợi khi có thời gian liền cùng với đám người Cổ Đức, Tác Phỉ Á cùng nhau nghiên cứu các bí tịch bên trong không gian giới chỉ.
Việc này không nên chậm trễ, quyết định chủ ý, Dương Lăng tuyên bố thành lập một đội thân vệ với đội trưởng là A Cổ Tô. Vì giữ tính bí mật, mười tên thân vệ đều là lựa chọn từ đám Dã man nhân. Nếu so với chiến sĩ loài người, hắn càng tin tưởng Dã man nhân khát máu cuồng bạo hơn.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng, Dương Lăng mang theo đội thân vệ lấy danh nghĩa là đi săn bắn xuất phát về hướng sơn cốc con nhện. Dọc theo đường đi, thấy càng ngày càng xa bìa rừng Đặc Lạp Tư sâm lâm. đám A Cổ Tô càng ngày càng khẩn trương nhưng Dương Lăng lại vô cùng tự nhiên.
Có lẽ nên thuần hóa mấy con ma thú biết bay cho bọn A Cổ Tô cưỡi.
Vô luận là Dã man nhân được xưng là chiến sĩ núi rừng, hay đội trưởng đội thân vệ A Cổ Tô, thật ra tốc độ cũng không chậm. Nhưng trong mắt Dương Lăng tốc độ bọn họ so với ốc sên nhanh hơn không được bao nhiêu.
-Đại nhân, theo tin tức hồi báo, phía trước là Lang chu cốc, chúng ta phải đi vòng qua thôi.
Sau khi đi một ngày gần như không dừng lại, thấy Dương Lăng vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước, A Cổ Tô chạy lên nhắc nhở. Một con nhện không có gì phải sợ, nhưng trước mặt là hàng ngàn hàng vạn con nhện, đừng nói là một tên kiếm sĩ nho nhỏ như hắn mà chính là một gã đại kiếm sư sợ rằng cũng phải tìm đường khác mà đi.
-Không có việc gì, đêm nay chúng ta sẽ ăn thịt nhện nướng !
Nhìn Dã man nhân cùng A Cổ Tô vô cùng khẩn trương, Dương Lăng cười thần bí.
Ăn thịt nhện nướng?
Đám A Cổ Tô thiều chút nữa hóa đá, đã nghe nói qua thịt lợn rừng nướng, cũng nghe nói thịt chim đại bàng nướng, nhưng bọn hắn chưa từng nghe qua có ai ăn nhện nướng, trước đừng nói có thể bắt được hay không, mà con nhện cả cơ thể đều là kịch độc có thể ăn được hay không cũng là một vấn đề.
-Đại nhận, thịt nhện cũng có thể ăn sao?
Sau một lát chần chờ, A Cổ Tô nhẹ nhàng nhắc nhở. Hắn biết Dương Lăng bản lãnh thâm không lường được, có lẽ bắt vài con nhện không phải vấn đề gì, nhưng mấy con nhện người mang kịch độc sao có thể ăn được chứ?
-Đương nhiên có thể ăn, nướng, hấp cách thủy các loại phương pháp, tuyệt đối là món ăn rất ngon, tại sa mạc đế đô xa xôi thậm chí ngàn vàng cũng khó mua được!
Vốn Dương Lăng chỉ là trêu đùa mà thôi, nhưng thấy A Cổ Tô cùng đám Dã man nhân kinh hại thất sắc, quyết định nói thêm. Thấy Dương Lăng vừa nói vừa cưỡi thú một sừng đi nhanh về phía trước, A Cổ Tô không thể làm gì khác hơn là dẫn theo Dã man nhân gắt gao đuổi kịp. Tới gần sơn cốc con nhện thấy một mảnh im lặng, cũng không có đàn nhện giống như trong tưởng tượng, không khỏi thở dài một hơi. Không ngờ, theo một tiếng hô của Dương Lăng, đàn nhện cả to lẫn nhỏ như thủy triều lao ra.
-Bảo vệ đại nhân, nhanh!
Nhìn đại quân nhện đông đúc , nhìn Hồng mao lang chu vương to như con ghé con, A Cổ Tô cảm thấy tê dại, -Bá một tiếng rút ra thanh trường kiếm sắc bén, chỉ huy đông đảo Dã man nhân bảo vệ xung quanh Dương Lăng.
-Ha ha, không cần khẩn trương, đây là đội quân nhện của ta!
Dừng lại một chút, Dương Lăng nhảy xuống thú một sừng, nói tiếp :
-Cũng là đồng bọn của các ngươi trên chiến trường, sau này các ngươi phải giao du với chúng nhiều vào đó!
Con nhện là binh lính của đại nhân?
Nhìn lang chu vương to như con nghé con nằm ở trước mặt Dương Lăng, lại nhìn con nhện rải rác khắp nơi, bọn A Cổ Tô hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không, cả nửa ngày sau cũng không lấy lại được tinh thần.
Đây là sự kinh khủng của thượng cổ triệu hồi sư?
Nhìn rậm rạp lang chu, A Cổ Tô sợ hãi không thôi, mà đám Dã man nhân đi theo lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi thầm kêu may mắn, may mắn là lúc trước bộ lạc không có xung đột với Dương Lăng. Nếu không, cái khác không nói, chỉ cần hắn chỉ huy toàn bộ đội quân này như thủy triều lao lên, hậu quả đúng là không dám tưởng tượng.
Dưới ý bảo của Dương Lăng, lang chu vương giơ lên cái móng vuốt bao phủ đầy lông, đặt lên người bọn dũng sĩ, coi như là bắt chuyện. Để cho đám thân vệ A Cổ Tô da đầu cảm thấy tê dại, đồng thời bọn họ rốt cục cũng tin tưởng, đàn nhện rậm rạp trước mắt này quả thật bị Dương Lăng khống chế.
Nghỉ ngơi ở trong sơn cốc hai canh giờ, Dương Lăng mang theo ba mươi viên tinh hạch ma thú cấp thấp cùng hơn một trăm bình ma thú máu huyết trở về. Về phần thi thể của ma thú toàn bộ để lại thưởng cho đại quân con nhện.
Kế tiếp, cứ cách ba ngày, A Cổ Tô sẽ mang theo đội thân vệ đi tới Lang chu cốc lấy tinh hạch ma thú cùng máu huyết, thỉnh thoảng còn mang về một ít thịt thú rừng thơm ngon về. Bởi vì Dương Lăng không tiết lộ, nên không ai biết bọn họ đi săn ở đâu, càng không ai biết tại sâu trong Đặc Lạp Tư sâm lâm Dương Lăng còn có một đại quân con nhện khổng lồ.
Có cuồn cuộn không ngừng tinh hạch cùng với ma thú máu huyết, Dương Lăng luyện chế đại lượng vu phù, tốc độ tu luyện cũng càng lúc càng nhanh. Cùng lúc đó, Tác Phỉ Á cũng rất bận rộn. Phụ trách việc liên lạc giữa Dương Lăng cùng Tinh linh bộ lạc, cùng với tham dự vào hoạt động kinh doanh của Quán rượu Dạ lai hương, thậm chí cả thao tác của nhà sản xuất rượu. Nhưng có thể chia sẻ giúp đỡ Dương Lăng, nàng cảm giác có khổ và mệt nữa cũng đáng giá, cả ngày giống như con chim cu vô tư hạnh phúc.
Ngày hôm nay, sau khi từ Tinh linh bộ lạc trở lại Duy Sâm Trấn, Tác Phỉ Á hưng phấn tìm đến Dương Lăng đang thí nghiệm uy lực của vu phù :
-Dương đại ca, ngươi đoán ta lần này mang đến cho ngươi vật tốt gì nào?
-Ân, thật là thơm, dẫn một đại mỹ nữ thơm ngát đến cho ta sao ?
Dương Lăng làm bộ ở bên người Tác Phỉ Á hít vào một hơi thật sâu. Có lẽ từ nhỏ lớn lên trong sâm lâm, hơn nữa ăn các loại thực vật, trên người cô gái tinh linh đều có một mùi thơm nhàn nhạt tự nhiên.
Nghe Dương Lăng bảo mình là cô gái xinh đẹp thơm ngát, Tác Phỉ Á mắc cỡ đỏ bứng mặt, nhưng là trong lòng sung sướng vô cùng, so với uống một ngụm mật còn ngọt ngào hơn nhiều :
-Dương đại ca, ngươi xem, đây là cái gì?
Tác Phỉ Á vừa nói vừa mở ra cái khăn che phía trên giỏ, vô cùng cẩn thận cầm một gốc cây giống nhỏ ra :
-Dương đại ca, đây là cây sinh mệnh thụ miêu duy nhất trong mấy năm gần đây bộ lạc chúng ta bồi dục thành công, ông nội nói đem tặng cho ngươi, ngươi phải chăm sóc nó thật tốt đó nha .
Sau khi được Tác Phỉ Á giải thích, Dương Lăng hiểu được cây giống này là bảo bối trân quý nhất của Tinh linh bộ lạc, hơn mười năm cũng không chắc có thể bồi dục ra một gốc cây. Có thể từ sinh mệnh chi thụ tiến giai tới chiến tranh cổ thụ sau đó tiếp tục tiến giai tới trí tuệ cổ thụ và phong chi cổ thụ. Sau khi tiến hóa tới cao giai, không chỉ để bảo vệ bộ lạc hơn nữa còn có thể tạo ra Táng mạng chi tuyền, là nguồn sức mạnh của sâm lâm tinh linh.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.