Ma Thú Lãnh Chúa

Chương 29: Thổ huyết tam thăng




Lạp Đa Gia sơn cốc ở phía nam Duy Sâm Trấn, không giống với các địa phương khác đầy màu xanh tươi tốt, nơi này toàn là đá lớn. Có Huyền vũ nham cứng rắn như sắt thép, có đá hoa cương dùng để điêu khắc, thậm chí còn có đại lý thạch toàn thân lạnh lẽo, đúng là một tòa quáng thạch thiên nhiên. Đáng tiếc Duy Sâm Trấn ở một nơi hẻo lánh vắng vẻ, đường xá khó đi, tài nguyên không thể vận chuyển đi đâu khác nếu không thì sợ rằng dân trong Duy Sâm Trấn chỉ cần bán đá cũng có thể sống tốt.
Nghe được thông tin Y Thước Á phát chiến thư sinh tử quyết chiến đối với Dương Lăng, hàng vạn người dân trong Duy Sâm Trấn đều chạy đến sơn cốc Lạp Đa Gia trước mấy canh giờ. Trong đó, cũng có đông đảo dong binh và mạo hiểm giả.
Chịu áp bức của An Tạp gia tộc nhiều năm nay, mọi người đều hi vọng có thể nhổ đi cái đinh trong mắt là Y Thước Á. Nhưng nghĩ đến Dương Lăng không có đấu khí, trên người cũng không có ma lực ba động nên không khỏi bất an. Dù sao Y Thước Á thực lực chính là cao cấp ma pháp sư, với tính cách độc ác, tàn bạo của hắn, bây giờ chủ động đưa ra đề nghị quyết đấu sinh tử, dám chắc còn có chỗ dựa lớn hơn nữa.
An Tạp gia tộc chiếm giữ Duy Sâm Trấn nhiều năm, theo truyền thuyết thì tổ tiên của bọn họ là bọn hải đạo tham lam độc ác, từng cướp đoạt được rất nhiều tài sản và kỳ trân dị bảo, người dân Duy Sâm Trấn không chút nghi ngờ về điều này. Nếu không, Y Thước Á dựa vào cái gì để tu luyện đến cảnh giới cao cấp ma pháp sư khi còn trẻ tuổi như vậy? Dựa vào nguồn lực tài chính và kết giao bạn bè của họ lấy được một ít ma pháp trang bị cao nhất cũng không phải việc khó.
Mặc dù lần trước Dương Lăng chiến thắng đại kiếm sư Ba Đế Tư, nhưng mọi người căn bản là không biết đã có chuyện gì xảy ra, tất cả đều cho rằng một võ sĩ trong gia tộc hắn đã âm thầm ra tay. Bây giờ Y Thước Á tự tin như vậy, sợ rằng võ sĩ bảo vệ của hắn có mạnh mẽ đến cỡ nào cũng không thể nào trước mặt tất cả mọi người ra tay giúp đỡ, cho nên rất nhiều người dân thiện lương trong trấn càng khẩn trương hơn so với Dương Lăng.
Trời vừa giữa trưa, Y Thước Á được một đám võ sĩ hộ tống đi tới sơn cốc. Trên người mặc một chiếc áo giáp màu lam, trong tay cầm một cái pháp trượng đầu rồng đen nhánh, chân đi một đôi chiến ngoa màu đỏ, cả người đeo đầy ma pháp trang bị, cơ hồ võ trang tới tận hàm răng. Cùng lúc đó, Dương Lăng lại hai tay trống trơn giống như đi ngắm cảnh đang từ từ đi đến.
-Áo giáp Khải Lạp Phu, là trang bị cao nhất do ải nhân làm ra, bỏ qua cận thân tấn công khi đối phương không đạt đến đại kiếm sư; chiến ngoa tự mình có một phong hệ ma pháp gia tốc, tốc độ nhanh gấp bội, đại địa thủ hộ phi phong, tự mình có vòng phòng ngự hệ thổ, ngăn ngừa được toàn bộ vật lý và ma pháp cao cấp công kích, trang bị cao cấp. Mẹ nó, tên này lấy ở đâu ra nhiều trang bị cao cấp như vậy?
Xa xa nhìn Y Thước Á chuẩn bị chu đáo mà đến, thần điện kỵ sĩ Khắc Lỗ Tư sợ hãi kêu lên. Ma pháp sư cùng người chiến đấu ngoại trừ thực lực của bản thân mình thì các loại ma pháp trang bị cũng rất quan trọng. Nếu có một trang bị cao nhất, thì đừng nói là sơ cấp ma pháp sư hay chính là một gã học đồ cũng có thể giết chết một gã trung cấp ma pháp sư.
Với thực lực là cao cấp ma pháp sư của Y Thước Á, nay lại còn có nhiều trang bị cao nhất như vậy, sợ rằng đi vào sâu trong Đặc Lạp Tư sâm lâm giết rồng cũng đủ khả năng.
-Khắc Lỗ Tư , người nhìn kỹ lại xem, Ma pháp sư che mặt Mật Tuyết Nhi lắc đầu, lên tiếng :
-Tay trái hắn có đeo một hỏa nguyên tố giới chỉ, là cực phẩm trang bị, có thể liên tục phóng ra các quả cầu lửa, nhìn tay phải của hắn xem, cũng có một cái thủy linh giới chỉ, tránh được tinh thần công kích dưới cấp ma đạo sư, còn có thể nhanh chóng phục hồi ma pháp
-Thật là vô sỉ! Cùng một người tuổi trẻ không có đấu khí cũng không có ma pháp quyết đấu, vẫn còn mang theo nhiều cực phẩm trang bị như vậy, mặt mũi của các ma pháp sư bị hắn làm mất hết cả!
Khắc Lỗ Tư khinh thường lắc đầu
Nhìn pháp trượng đầu rồng đen nhánh trong tay Y Thước Á, Mật Tuyết Nhi trong lòng vừa động, cảm giác đã nhìn thấy ở đâu rồi, sau một lát chần chờ liền nói :
-Khắc Lỗ Tư , pháp trượng đầu rồng trong tay Y Thước Á có chút cổ quái, ngươi đã thấy qua ở đâu chưa.
Cẩn thận chú ý một lát, Khắc Lỗ Tư lắc đầu, Trên đời này pháp trượng có hình dạng tương tự như vậy nhiều không đếm được, mặc dù giáo đình cũng có giới thiệu qua, nhưng ngoại trừ một số lão già chuyên môn nghiên cứu pháp trượng thì không ai nhớ nhiều làm gì. Bất quá, nếu Y Thước Á cả người đều mặc trang bị cao nhất vậy cây pháp trượng trong tay phỏng chừng cũng không phải là vật phàm.
Cùng lúc đó, xa xa ẩn trên một ngọn núi, được bao phủ bên trong một đoàn ánh sáng đen một lão già áo đen lại kinh hãi thất sắc. Nhìn pháp trượng đầu rồng trong tay Y Thước Á, lẩm bẩm nói :
-Xà yêu huyết trương? Quả nhiên là Xà yêu huyết trượng đã mất tích mấy ngàn năm nay.
-Đạo sư, Xà yêu huyết trượng ? Đấy là thánh khí hắc ám trong truyền thuyết Xà yêu huyết trương sao ?
Một cô gái xinh đẹp thành thục không thể tin được nhìn lão già áo đen.
-Đúng vậy, Mai Lệ Nhĩ Tư, đây chính là thánh khí mà ma pháp sư hắc ám chúng ta mơ tưởng - Xà yêu huyết trượng !
Lão già hít một hơi thật sâu, nhất thời hắc quang trên thân bạo phát ngăn cản cả ánh mặt trời.
Ổn định lại tinh thần, Mai Lệ Nhĩ Tư không cho là đúng nói :
-Hắc, hắc, đạo sư đã sớm bước vào thánh cấp, Xà yêu huyết trượng tính là cái gì, hơn nữa chỉ cần chúng ta muốn, lấy bảo bối này cũng dễ như trở bản tay!
-Hừ, Mai Lệ Nhĩ Tư, ta đã sớm nói cùng ngươi, tu luyện tới thánh ma đạo sư chỉ là mới bước đến một cánh cửa hoàn toàn mới mà thôi. Ngươi bây giờ mới đạt đến cảnh giới Đại ma pháp sư, gặp chuyện tuyệt đối không được coi thường vọng động !
Hừ lạnh một tiếng, lão già từ từ nhắm hai mắt lại.
Biết được ở Đặc Lạp Tư sâm lâm phát hiện di chỉ của thần thánh cự long Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc khi còn sống lưu lại, lão già áo đen liền mang theo Mai Lệ Nhĩ Tư nhanh chóng chạy tới đây. Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc là vị thần của long tộc năm ngàn năm trước, từng cầm đầu cả tộc cự long cùng với đại quân loài người đánh bại vong linh sinh vật định xâm lấn Thái Luân đại lục.
Theo truyền thuyết, sau khi đánh bại đại quân vong linh, Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc giam cầm rất nhiều trang bị của vong linh sinh vật, trong đó thậm chí còn có một ít thần khí uy lực rất lớn. Mấy ngàn năm nay, pháp sư hắc ám cùng với vong linh pháp sư còn lưu lại ở Thái Luân đại lục không ngừng tìm kiếm địa phương phong ấn, sau khi biết được tin tức, lão già áo đen làm sao có thể bỏ qua một cơ hội khó gặp như vậy.
Lão già áo đen nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Mai Lệ Nhĩ Tư nhìn không chuyển mắt vào cây Xà yêu huyết trượng trong tay Y Thước Á, âm thầm tính toán làm sao sau trận quyết đấu có thể lấy được từ trong tay hắn. Trong mắt của nàng, đối mặt với Y Thước Á được võ trang đến tận răng, Dương Lăng cơ bản đã là một người chết, không có một chút phần thắng nào.
Ở bên ngoài, mọi người đều đang tranh luận, vì đông dảo trang bị hiếm thấy trên người Y Thước Á mà sợ hãi thầm. Bên trong, Dương Lăng lại cười cười nhìn chắc thắng không sợ hãi Y Thước Á. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
-Hắc hắc, Y Thước Á các hạ, thật lâu không có thấy!
Nhìn Y Thước Á trang bị đầy mình, Dương Lăng chỉ cười nói :
-Con mắt của ngươi sao lại đỏ và phồng lên như vậy, chẳng lẽ hai ngày nay đều lên núi bắt khỉ sao?
Lên núi bắt khỉ?
Nghe Dương Lăng nói như vậy, Y Thước Á bối rối không hiểu, nhưng mọi người vây xem lại cười lên thật to.
-Mông con khỉ, chỗ trắng chỗ đỏ, đi ngang qua thấy không sai
-Ha ha, tên chó này không nên ra ngoài làm gì, sớm về nhà mà hầu hạ lão gia nhà ngươi đi
Trốn ở giữa đám người, một chút dong binh lớn tiếng chửi bới Y Thước Á, hắn vừa nghe được tức giận đến độ mặt lúc xanh lúc trắng. Đợi từ trong dân chúng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, tức giận đến thất khiếu bốc khói, hối hận ba ngày trước không có một kiếm chém tên võ sĩ mang chiến thư đi thành hai đoạn.
-Ngươi, ta...
Chỉ vào Dương Lăng, Y Thước Á tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói.
-Y Thước Á huynh đệ, đừng kích động, đừng nghe bọn hắn nói bậy, làm chính sự mà ngươi muốn làm đi, cứ mặc cho bọn họ nói. Dù sao cái mông đít so với khuôn mặt quan trọng hơn đó!
Dương Lăng không có ý tốt cười cười, tiếp theo nói:
-Đại nhân vật có thân phận giống như ngươi, như thế nào có thể vì mấy câu nói mà ngay cả mông đít đều cũng không cần? Ngàn vạn lần không nên bởi vì một cái mông đít mà ảnh hưởng đến danh dự của An Tạp gia tộc các ngươi đó!
Bởi vì một cái mông đít ảnh hưởng đến danh dự của gia tộc?
Trong tiếng cười của người dân, Y Thước Á tức giận sắp điên lên. Mấy ngày nay, hai chữ -An Tạp viết trên mông đít đại kiếm sư Ba Đế Tứ hắn đã cho rằng đó một đại nhục, thời khắc khiến thần kinh hắn nổi điên. Bây giờ Dương Lăng thêm dầu vào lửa, làm cho hắn quả thực muốn nổi điên, huyết khí dâng lên thiếu chút nữa hộc máu mà chết.
-A, tên con hoang nhà ngươi, ta muốn giết chết nguơi!
Y Thước Á lớn tiếng hét lên, không để ý hết thảy lao về phía Dương Lăng, đã sớm được chuẩn bị tốt trang bị hay ma pháp đều quên hết. Giờ phút này, hắn thầm nghĩ phải từ từ hành hạ Dương Lăng cho đến chết, hận không được phải lột da hắn, uống máu của hắn.
Ma Thú Lĩnh Chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.