Mập mạp làm đối tượng thử nghiệm nhiều lần, Dương Lăng hiểu được với người thực lực yếu thì tinh thần công kích vô thanh vô tức là kinh khủng nhất. Nhẹ có thể khiến cho đối phương trong nháy mắt đau đầu vô cùng, nặng có thể khiến cho tinh thần của đối phương mất trật tự, thậm chí trong nháy mắt biến thành một người ngu ngốc.
Hắc hắc, xé rách quần áo của nàng, mở hai cái bắp đùi của nàng ra.
Nhìn nhóm người kém cỏi Lệ Nhã và Mập mạp đang luống cuống tay chân, La Bá Đặc không hề lo lắng cái gì, chỉ huy Sư thứu của mình bay cao bay thấp, tìm kiếm cơ hội tấn công.
Người đàn bà Lệ Nhã này thật sự quá ghê tởm, những năm gần đây, La Bá Đặc không biết nhục nhã bao nhiêu lần. Trước kia ở trong học viện Hoàng gia, bởi vì thế lực khắp nơi còn không tiện ra tay, bây giờ đối phương không mang thị vệ theo, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Chuẩn bị chỉ huy Sư thứu xé rách quần áo của nàng, khiến nàng nhục nhã.
"Dương đại ca, có muốn giáo huấn bọn chúng hay không?"
Thừa lúc mọi người không chú ý, Vưu Na nhỏ giọng hỏi Dương Lăng. Võ sĩ của La Bá Đặc rất nhiều, trong mắt người bình thường thì cùng hung cực ác, vô cùng lợi hại; nhưng trong mắt của nàng thì ngoại trừ vài tên thân vệ thì hầu hết đều là lũ rác rưởi.
Nếu muốn, nàng chỉ cần một chiêu Hỏa Mạn Liên Thiên là sẽ đốt bọn họ thành tro bụi. Nều cần phải, nàng thậm chí có thể thi triển Ma ảo trận, để cho đối phương nháy mắt không biết làm gì, sau đó dễ dàng một lần nữa đánh giết.
"không, Vưu Na, chú ý tốt đám Mập mạp và Lệ Nhã để bọn họ không bị thương nặng là được" Thấy Vưu Na nhìn chằm chằm vào mình, Dương Lăng lắc lắc đầu, nói tiếp: "Không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không được bại lộ toàn bộ thực lực"
Mặc dù La Bá Đặc cực kỳ ghê tởm, nhưng Dương Lăng còn không muốn mạo hiểm bại lộ thân phận đánh chết hắn tại chỗ. Ngoài ra, đối phương xuất thân ở trong một đại gia tộc quyền cao chức trọng, lần này tới Mông Đặc Sâm là để tìm minh hữu, chứ không phải đến để tìm kẻ thù. Chỉ cần cấp cho tên La Bá Đặc một bài học là được. Không cần ra tay độc ác, để tránh phiền toái sau này.
Đương nhiên, tử tội có thể miễn, nhưng tội sống khó thể tha.
Ngay khi La Bá Đặc đắc ý, nghĩ đến từng mảnh từng mảnh xé rách quần áo của Lệ Nhã, sau đó từ từ hành hạ làm nhục làng, thì Dương Lăng lặng lẽ ra tay, phát ra một đạo tinh thần công kích bí ẩn.
Đinh
La Bá Đặc đột nhiên nghe được huy chương ma pháp đeo trên cổ phát ra một âm thanh nhỏ. Không đợi hắn có phản ứng, đầu đã "Ông" lên một tiếng. Trong nháy mắt, vô cùng đau đầu, phảng phất như đầu sắp vỡ ra, hoặc sẽ bị một con dao nhọn chém vài đao vào trong óc.
"A, cứu mạng"
Đau đớn kéo dài, La Bá Đặc hai tay ôm chặt đầu lăn lộn trên đất, kêu lên thảm thiết. Kinh hãi, vài tên thân vệ xông lên muốn đỡ hắn dậy. Không ngờ rằng, ngược lại bị hắn đang trong trạng thái điên cuồng đánh bật ra hết.
Dị biến, bọn thị vệ rốt cuộc không tâm sức đâu mà tấn công đám người Lệ Nhã và Mập mạp, từ từ lui về phía sau. Đương nhiên không có mệnh lệnh của La Bá Đặc, bọn họ cũng không dám cứ thế này mà giải tán, vẫn vây mọi người lại.
Bị gạt ra nhiều lần, nhìn La Bá Đặc đang điên cuồng lăn lộn xung quanh, thân vệ của hắn khẩn trương đến độ mồ hôi đầy đầu. Trong thời gian ngắn, cơ bản không rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thương lượng một lát rồi quyết định chia nhau hành động. Phái người về gia tộc báo tin, phái người chạy đến Giáo đường gần nhất mời mục sư lại đây, bận rộn chạy xung quanh.
"Hắc hắc, tốt, thật sự quá tốt, tốt nhất là khiến tên đáng chết này đau đến mức mà chết"
"Nếu ta đoán không sai, đây là một loại nguyền rủa vô cùng lợi hại, không lẽ ở gần đây có Hồn chú sư?"
Nhìn La Bá Đặc đau đến mức thay đổi hết cả khuôn mặt, đám người vây quanh bàn tán xôn xao. Có người được giải hận sợ hãi than, hạn không được phải nhảy dựng lên mà kêu tốt; có người lại nghi hoặc nghĩ rằng có hộ vệ là Hồn chú sư âm thầm đi theo bảo vệ đám Mập mạp và Lệ Nhã, cho tên La Bá Đặc một đạo nguyền rủa.
Nguyền rủa của Ác ma Vưu Lợi Tây Tư?
Nhìn La Bá Đặc đang điên cuồng, đám người Lệ Nhã và Mập mạp cũng không phản ứng gì, nhưng Kỵ sĩ Cáp Lạp Lôi trong lòng vừa động, nhớ tới Mập mạp cũng mấy lần đau đầu ở trong sa mạc Tây Bá Lợi Á.
Chẳng lẽ, tất cả đều là do Dương Lăng Ma thú lĩnh chủ động tay động chân ở sau lưng?
Nhìn Dương Lăng vẫn giữ bình tĩnh ở bên cạnh, Cáp Lạp Lôi yên lặng trầm tư, hắn không tin vào sự nguyền rủa của Ác ma Vưu Lợi Tây Tư. Ngược lại, đồn đãi Dương Lăng là một Triệu hồi sư cường đại, thực lực vô cùng thâm sâu. Có lẽ, chính là mấy lần hắn trêu chọc tên Mập mạp, cũng là người công kích vô hình tên La Bá Đặc ở cách đó không xa.
Hành hạ thời gian khoảng nửa nén hương, La Bá Đặc từ từ yên tĩnh lại, được sự giúp đỡ của mấy tên thân vệ mà đứng lên. Bởi vì vô cùng đau đớn, miệng, lông mi, và cái mũi không ngừng vặn vẹo, thoạt nhìn khuôn mặt thay đổi hoàn toàn. Ngoài ra, cả người toàn vết máu, thâm tím hết chân tay.
"Lũ đáng chết các ngươi, ta muốn giết chết các ngươi, lên, lên cho ta, đánh chết chúng cho ta"
Lắc lắc cái đầu đang vô cùng đau đớn, La Bá Đặc lớn tiếng hạ lệnh, chỉ huy đông đảo thị vệ toàn lực tấn công, ngay cả con Sư thứu của mình chuẩn bị phóng ra bị tấn công lúc nào không rõ, thời gian rất đúng lúc không sớm không muộn, hiển nhiên là do tên Mập mạp giở trò quỷ.
Phẫn nộ, hắn không nghĩ nhiều nữa, ra lệnh cho bọn thị vệ lên hết, hận không được phải một đao chặt đứt đầu Lệ Nhã và Mập mạp. Thấy một tên thị vệ đánh không có chút lực nào, giả vờ huy động trường kiếm trong tay, La Bá Đặc phẫn nộ chỉ huy Sư Thứu một trảo xé rách trán của hắn.
A….
Không hề đề phòng, tên thị vệ đáng thương ôm đầu giãy dụa, máu từ giữa trán phụt ra, ngay cả chất lỏng màu trắng trong não cũng chảy ra. Giãy dụa một lát rồi nằm im trên mặt đất.
Nhìn thấy thế, đám thị vệ còn lại đều cảm thấy ớn lạnh trong lòng, hoảng sợ không dám giữ lại sức lực, dùng hết sức mà tấn công, lo sợ mình sẽ là tên xui xẻo tiếp theo. Nhất thời đám người Cáp Lạp Lôi cảm thấy áp lực tăng mạnh, ứng phó chậm chạp, trong nháy mắt cả người run rẩy.
Theo đám thị vệ điên cuồng tấn công, tình thế đối với nhóm Dương Lăng càng lúc càng bất lợi. Nếu không phải Vưu Na gia tăng phạm vi và lực công kích, thì sợ rằng Mã Phổ Thác và Cáp Lạp Lôi đứng ở trước mặt mọi người đã bị thương rồi. Nguồn: http://truyenfull.vn
Hừ, không biết sống chết, quả thực là muốn chết.
Nhìn La Bá Đặc cách đó không xa đang khản cả giọng chỉ huy bọn thị vệ tấn công, Dương Lăng hừ lạnh một tiếng. Vốn hắn chỉ chuẩn bị cho đối phương một bài học để đối phương biết khó mà lui. Không nghĩ đến tên bất học vô thuật này lại trở lên điên cuồng như vậy, quả thực là muốn chết.
"Dừng tay, tất cả bỏ vũ khí xuống"
Ngay khi Dương Lăng chuẩn bị ra tay, hung hăng giáo huấn tên La Bá Đặc, thì từ cửa thành có một đám Kỵ sĩ mặc áo giáp màu vàng, trên áo có một ngọn đuốc đang cháy. Phía sau đám Kỵ sĩ là một chiếc xe ngựa hào hoa do tám con ngựa màu trắng kéo, xung quanh xe ngựa đề là Kỵ sĩ áo giáp vàng đã rút đao ra khỏi vỏ.
"Trời ạ, Thánh hỏa huy chương, chẳng lẽ là Bệ hạ?"
"Không đúng, Bệ hạ không có khả năng đến lúc này, Công chúa hoặc là Điện hạ thì còn có thể"
Thánh hỏa huy chương là huy chương của gia tộc hoàng thất Gia Lợi Á, hơn nữa cấm quân Kỵ sĩ mặc áo giáp vàng có một không hai, mọi người hiểu được bên trong xe ngựa tuyệt đối là người trong Hoàng thất.
Đối mặt với cấm vệ của Hoàng tộc, đối mặt với Kỵ sĩ áo giáp vàng đằng đằng sát khí, thị vệ của La Bá Đặc không thể không lui lại. Tội mạo phạm Hoàng thất chính là đại tội, cho dù cho hắn một cái mật gấu cũng không dám tiếp tục tấn công đám người Mập mạp và Lệ Nhã.
Được Kỵ sĩ mặc áo giáp vàng mở đường, xe ngựa hào hoa từ từ đi qua, lưu lại một mùi thơm nhàn nhạt. Ngưng thần lắng nghe, Dương Lăng còn nghe được thanh âm đàn bà bên trong xe ngựa. Trong đó có một giọng nói để cho hắn có cảm giác quen thuộc.
"Đái An Na, chuyện thương lượng với ngươi lần trước như thế nào rồi?" Bên trong xe ngựa truyền ra một giọng nói quen thuộc.
"Còn không có tin tức, khi ở một mình với Bệ hạ, ta đã đề cập đến vài lần. Xem tình hình, tựa hồ có chút khó khăn"
Bên trong xe ngựa truyền đến một giọng nói khác, giọng nói rất mượt mà và ngọt ngào. Loại cảm giác này có vẻ giống như giọng nói của nữ thư ký ông chủ công ty, nhưng càng có vẻ tự nhiên. Có thể tưởng tượng, người đang nói chuyện tuyệt đối không phải một mỹ nữ bình thường:
"Đái An Na, chuyện này rất quan trọng, ngươi nhất định phải giúp ta"
"Hải Nhi Bối Lý, nói đi, tại sao ngươi không tiếc bất cứ giá nào để giúp tên lĩnh chủ nhỏ nhoi cách xa ngàn dặm kia chứ?" Dừng lại một chút, giọng nói ngọt ngào nói tiếp: "Cái này không giống như bộ dáng trước đây của ngươi, chẳng lẽ Thiên sứ áo chẳng của chúng ta rốt cuộc đã tìm được người mình yêu sao?"
"Đái An Na, ngươi nói linh tinh cái gì thế, ta và hắn chỉ là hợp tác kinh doanh mà thôi, nhất định phải nhớ yêu cầu của ta là tìm bệ hạ giúp đỡ đó"
"Tốt, biết rồi, tối nay, bệ hạ sẽ lặng lẽ ra khỏi Hoàng cung đến chỗ ta, đến lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi"
Xe ngựa càng chạy càng xa, từ từ chính là Dương Lăng có thình lực vượt xa người thường cũng không thể nghe được tiếng nói bên trong xe ngựa.
Hải Nhi Bối Lý?
Chẳng lẽ, Hải Nhi Bối Lý ở trên xe ngựa vừa nãy?
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng càng ngày càng khẳng định suy đoán của mình, cho dù giọng nói có nhỏ hơn nữa, hắn cũng có thể dám chắc đó là giọng nói của Hải Nhi Bối Lý. Còn về thân phận của người đàn bà còn lại cũng không khó đoán.
Có thể ngồi trên xe ngựa chuyên sử dụng cho Hoàng thất, chính mình lại có một đám cấm quân đi theo bảo vệ, dám chắc có quân hệ không nhỏ với Bệ hạ. Một người đàn ông và đàn bà có quan hệ thì ngoại trừ thân thích, đáng giá để Bệ hạ lặng lẽ rời Hoàng cung gặp gỡ thì chỉ có một loại người thì phải là tình nhân, một cực phẩm trong cực phẩm tình nhân.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Hôm nay trở đi sẽ có hàng nhiều cho mọi người. Thanks all đã theo dõi MTLC. (Tự chúc mừng sinh nhật vậy. Hehe)