Ma Thiên Ký

Chương 955: Quần chiến




Dịch giả: khangvan, KaTuLa
“Không ổn!”
Bên ngoài đại trận, Lam Tư chứng kiến toàn bộ sự việc thì trong mắt hiện lên một tia dị sắc, miệng liền niệm vài câu chú ngữ, thân thể mơ hồ mang theo từng vòng gợn sóng màu lam, lóe lên rồi trốn vào Mộc Linh đại trận, thân thể liền tiến nhập vào trong trận.
Liễu Minh thân ở giữa không trung, chưa kịp ổn định thân hình thì trước mắt liền lóe lên huyết quang, thân hình Cực Ảnh bỗng nhiên hiện ra, lập tức năm cái móng vuốt sắc bén mang theo hồng mang và tiếng rít chộp xuống.
Đúng lúc này thì vô số dây leo từ bốn phương tám hướng lao đến, trong khoảnh khắc liền ngưng tụ thành một bức tường bằng dây leo, che chắn giữa Cực Ảnh và Liễu Minh.
Lợi trảo mang theo huyết mang lóe lên, bức tường bằng dây leo vốn cứng rắn như thép vậy mà giống như là đậu hũ, bị xé nát khiến cho những gỗ vụn bay đầy trời.
Nhưng một chút trì hoãn này thì thân hình Liễu Minh liền chớp động vài cái, một lần nữa ẩn vào Mộc Linh đại trận.
“Lam Tư, bổn tọa nhất định phải đem người bầm thây vạn đoạn!” Cực Ảnh kinh sợ gào rú một tiếng, hai cánh tay thoáng động, một màn trảo ảnh huyết sắc phát ra tiếng xé gió “Xuy xuy”, phủ xuống chỗ thân hình Liễu Minh vừa biến mất.
“Ầm ầm”, tiếng nổ lớn vang lên!
Vài cây đại thụ to lớn dưới công kích của trảo ảnh, chỉ có thể chịu được một hơi công phu, sau đó liền tán loạn ra.
Trong lúc nhất thời, tiếng gào thét tức giận và tiếng vỡ vụn của cây cối đan xen vào với nhau, từng màn trảo ảnh huyết sắc điên cuồng đánh về những cây đại thụ xung quanh, mặc dù những cây đại thụ này được gia trì bởi bí thuật của Lam Tư, cứng cỏi như thép nhưng lại bị Cực Ảnh cuồng hóa, mạnh mẽ đánh cho tan tành, những cây nào cứng rắn hơn thì cũng chỉ hai ba trảo ảnh, đều ầm ầm tán loạn trong trảo ảnh mênh mông.
Cùng một thời gian, Liễu Minh đang đứng dựa trên một cây đại thụ cách đó hơn mười trượng, hai mắt khép hờ, tai mũi đổ máu, ngực và bả vai đều bị lợi trảo của Cực Ảnh rạch ra một vết thương khá lớn, đặc biệt trên ngực, nếu không phải có Thú Giáp Quyết ngăn cản một chút thì sợ cũng đã bị xuyên thủng rồi, nhưng trên mặt hắn cũng không chút thay đổi, dường như thương thế trên người chưa từng tồn tại.
“Liễu đạo hữu, ngươi có ổn không?” Trên một cành cây thô to trước người Liễu Minh, lam quang lóe lên hiện ra thân hình Lam Tư.
Nếu không phải trước ngực Liễu Minh còn thấy phập phồng thì nàng ta cũng sợ Liễu Minh đã thành một người chết rồi.
Liễu Minh chậm rãi mở hai mắt ra, lật tay lấy ra một tấm phù lục màu xanh nhạt dán lên vết thương, lại lấy ra một cái bình ngọc, dốc xuống đổ ra một viên đan dược rồi uống vào, lập tức máu tươi trên vai và ngực đang chảy cũng dần ngừng lại.
“Không sao.” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
“Vậy là tốt rồi, không thể tưởng tượng được thân thể của Liễu huynh còn cường đại hơn ta tưởng, vậy trận chiến lần này chúng ta lại nắm chắc hơn một phần rồi. Cực Ảnh sử dụng Nhiên Huyết Bí Thuật trong tộc, thực lực mặc dù tăng mạnh nhưng cũng không thể duy trì được lâu. Ta sẽ tận lực ngăn cản hành động của hắn để cho Liễu huynh tranh thủ thời gian khôi phục, chỉ cần vượt qua thời gian này thì Cực Ảnh phải chết không thể nghi ngờ.” Lam Tư thấy vậy thì vẻ mặt lo lắng cũng thả lỏng một chút.
Liễu Minh gật đầu không nói, yên lặng vận dụng Long Hổ Minh Ngục Công để luyện hóa viên đan dược vừa ăn vào.
Lam Tư thấy thế, một tay bấm niệm pháp quyết, trong miệng phát ra thanh âm chú ngữ dễ nghe, những phần da thịt trên cánh tay, bắp chân lộ ra bên ngoài của nàng ta nổi lên từng vòng mộc văn màu lam, trong đôi mắt lại lộ ra hào quang màu tím nhạt.
(khỏa thân lộ ở bên ngoài: mới đọc đến đó mà mình cứ tưởng em này khỏa thân thi triển đại pháp)
Cùng lúc đó, yêu khí trên người nàng ta đột nhiên cũng tăng mạnh, cây cối xung quanh dường như cũng bị ảnh hưởng, thân cành lá cây đều chuyển sang màu lam nhạt, mà thân thể của Lam Tư cũng nhoáng một cái, một lần nữa dung nhập vào bên trong cây rừng, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Trong Mộc Linh Đại Trận, Cực Ảnh chứng kiến đại thụ bỗng nhiên chuyển sang màu lam nhạt thì đầu tiên là hơi ngẩn ra, nhưng lập tức liền cười lạnh, hai lợi trảo tùy ý vung xuống, liền có một mảnh lợi trảo nhọn hoắt bay ra, đảo qua xung quanh đại thụ một vòng thì chúng đều đồng loạt đổ rạp xuống.
Nhưng theo đó, quanh thân những gốc cây phụ cận đều hiện ra một đám dây leo màu lam, trong chớp mắt chúng đã to bằng cổ tay, rồi bằng thùng nước, hơn nữa chúng còn nhanh chóng uốn lượn, nở hoa kết quả, thình lình xung quanh Cực Ảnh ngưng kết ra từng quả hồ lô lam quang mịt mờ.
“Hừ, giả thần giả quỷ!” Ánh mắt Cực Ảnh ngưng tụ, nhưng trong miệng lại phát ra tiếng quát chói tai, hai tay duỗi ra, một đôi lợi trảo sắc bén đột nhiên vung ra hai bên.
Mười đạo tia máu hình bán nguyệt xuất hiện, gào thét bay về phía hai bên, nhanh chóng chém về những quả hồ lô màu lam nhạt đầy trời kia.
“Phốc phốc”, anh thanh liên tiếp vang lên!
Những quả hồ lô màu lam nhạt này vậy mà lại không chịu nổi một kích, trực tiếp vỡ nát.
Nhưng trong những quả hồ lô khi mà vừa vỡ vụn ra thì lại tuôn ra những luồng khí màu lam nhạt, bay đầy trời, khí tức âm hàn nổi lên, thoáng một cái liền bao phủ Cực Ảnh vào trong đó.
Từng tầng từng tầng băng rắn chắc quanh thân Cực Ản tràn ra, sau một hơi thở liền biến hắn thành một khối băng điêu óng ánh, hơn nữa những luồng khí màu lam tiếp tục lượn lờ không ngừng, tiếp tục gia cố bên ngoài khối băng điêu.
“Vèo vèo” hai tiếng, hơn mười nhánh cây liền quật tới băng điêu, đánh cho nó nát bấy.
Nhưng đúng lúc này, băng điêu “Oanh” một tiếng, nổ tung ra, băng vụn bắn tung tóe đầy trời, trong đó một đạo huyết quang ngút trời lao ra.
Bên trong huyết quang, một cự lang huyết sắc bỗng nhiên hiện ra, chiến giáp đỏ sậm hình sói trên thân hắn nổ tung, tỏa ra huyết quang chói mắt, những dây leo vừa mới tiếp xúc liền bị biến thành bột phấn.
Cực Ảnh tại nguy cơ trước mắt này, bỗng nhiên lại hiện ra bản thể yêu thú.
Oanh! Một tiếng nổ thật lớn vang lên!
Chỉ thấy Cự lang do Cực Ảnh biến thành đột ngột nhấc chân trước lên, năm cái móng vuốt màu máu sắc bén chỉ khẽ quét qua đã dễ dàng chém đứt bảy tám cây đại thụ.
"Hừ! Các người tưởng rằng trốn trong Mộc Linh đại trận thì có thể bình yên vô sự sao, vậy thì hãy xem bổn tọa hủy diệt hết toàn bộ khu rừng này!" Cự Lang màu máu điên cuồng hét.
Sau một khắc, tiếng sói tru vang lớn, răng nanh trong miệng cự lang như những lưỡi dao sắc bén hóa thành các đạo tia máu màu đỏ nhạt công kích ra bên ngoài.
Xuy xuy!
Những nơi mà Tia máu màu đỏ nhạt đi qua nơi nào, cây cối nơi đó dù cho da dày thân to lớn cũng trở nên vô cùng yếu ớt, lập tức bạo liệt nổ tung dồn dập. Sau một hồi các tia máu màu đỏ nhạt xoay quanh, Mộc Linh đại trận che chắn bầu trời đã lộ ra không ít khe hở.
Lam Tư bên ngoài pháp trận sắc mặt bỗng nhiên kinh hãi, nhìn thấy sự tàn phá kinh người của Cực Ảnh khi biến thành Cự Lang màu máu liền không khỏi giật mình, bèn từ từ không nhanh không chậm quay đầu nhìn về Liễu Minh đang nhắm mắt khôi phục pháp lực. Đúng lúc này, nàng đột nhiên cắn răng, khiến cho ánh sáng màu xanh trên người chỉ khẽ lóe lên rồi lại thình lình biến mất.
Xoẹt!
Cự Lang màu máu không chút kiêng kỵ mạnh mẽ lao đến, từng đám cây thân thể to lớn phảng phất như những cánh tay bình thường đón đầu cự lang.
Trong thân cây lóe lên ánh sáng màu xanh nhanh chóng bao phủ một màu xanh lên tất cả cây ở đó.
Tạch tạch tạch!
Một bàn tay xuất hiện ngay lập tức chặt đứt ba cây thân to như vạc nước, đến cây thứ tư bị chặt làm hai, ánh sáng màu xanh mờ nhạt dần rồi biến mất ngay sau đó.
"Lam Tư, ngươi nếu có thể dùng bổn nguyên chi khí để bổ sung cho trận pháp này, ta cũng muốn nhìn xem ngươi còn có thể sử dụng bao nhiêu bổn nguyên chi khí để duy trì nó!" Cự Lang màu máu thấy vậy liền ngẩn ra, lập tức nhìn về phía Mộc Linh đại trận lạnh lùng nói.
Vứt dứt lời, thân hình cự lang nhoáng một cái bay ra, móng vuốt sắc bén so với trước dày thêm một bậc điên cuồng quét ra tứ phía.
Ầm Ầm!
Mấy chục cây đại thụ bị móng vuốt màu máu sắc bén chặt thành hai đoạn ngã xuống.
Trong lòng Lam Tư bất đầu khẩn trương, sắc mặt lại cũng theo đó trở nên trắng bệch như tờ giấy.
Mộc Linh đại trận dùng linh lực thuộc tính mộc của cây trong vòng trăm dặm mà ngưng kết thành trận, nếu cây cối trong trận pháp bị phá hủy quá nhiều sẽ khiến pháp trận sụp đổ.
Xem ra, nàng đã đánh giá quá cao hiệu quả khắc chế của đại trận đối với Cực Ảnh.
Trong lúc Lam Tư gần như rơi vào tuyệt vọng, một bóng đen đã bay vút ra từ rừng cây bên cạnh, sau đó nhanh chóng tung ra một quyền vô cùng mạnh mẽ.
Nắm đấm lao vút đi, mang theo mảng lớn hắc khí cuộn trào nhanh chóng biến ảo thành một đầu Vụ Hổ đen kịt lớn chừng mấy trượng gào thét phóng thẳng về phía Cự Lang màu máu.
Bóng người này hiển nhiên chính là Liễu Minh.
Lam Tư liền tranh thủ lúc này khôi phục một ít nguyên khí giúp cho sắc mặt dần trở nên tốt hơn, hiện lên vẻ dễ nhìn.
Cự Lang màu máu thấy vậy tức giận khẽ quát lớn. Nửa thân hình trước đột ngột đứng lên, hai chân trước theo đó lập tức đan lại xen kẽ với nhau, ngay lập tức sử dụng móng vuốt to lớn trực tiếp xé toạc con hổ bằng sương mù.
"Xùy Xùy" tiếng xé gió truyền ra, móng vuốt màu máu không có thứ còn gì ngăn cản, liền giữ nguyên tốc độ không giảm liền lao tới chụp lấy Liễu Minh.
Liễu Minh thấy vậy liền bình tĩnh biến ảo thân hình, lần nữa hóa thành bốn đạo tàn ảnh tản ra tứ phía.
Sau một khắc, chỉ nghe ba tiếng "Phốc" "Phốc" "Phốc" ba tiếng vang lên, ba đạo hư ảnh đã bị trảo ảnh màu máu dễ dàng xuyên phá móng vuốt màu máu trực tiếp hủy diệt ba cái ảo ảnh, ảo ảnh còn lại liền nhân cơ hội bay ra phía sau cách vài chục trượng rồi mới ngưng tụ lại, thành thân bản thể Liễu Minh hiện ra như lúc trước.
Sau khi ổn định thân hình, Liễu Minh không chút chậm trễ vung ra một tay bấm pháp quyết, đôi cánh màu bạc bằng thịt hiện ra sau lưng dốc sức vẫy đập, lập tức biến thành ảo ảnh màu bạc mạnh mẽ lao đi.
Cự Lang màu máu khẽ gầm một tiếng rồi lao đến biến thành cầu vồng màu máu đuổi theo không ngừng.
Hai người trước sau rượt đuổi một đoạn thời gian đã giúp Lam Tư tranh thủ ổn định lại khí tức bản thân.
Sau khi ăn vào vài viên đan được giúp cho pháp lực khôi phục một ít, nàng liền nhanh chóng thúc giục đại trận.
Trong đại trận, nương theo từng tràng chú ngữ lầm rầm vang lên, từng cây tầng tầng đại thụ theo âm thanh chú ngữ liền đột ngột từ dưới đất chui mọc lên!
Khu rừng bị Cực Ảnh tàn phá, trong chốc lát đã khôi phục không ít, từng đám cây với cành cây to lớn, rắn chắc liền kết lại che đậy bầu trời.
Liễu Minh đối mặt với công kích điên cuồng của Cự Lang huyết sắc liền tận lực kéo dài thời gian hơn nữa còn không ngừng mượn nhờ đại trận phối hợp cùng với Lam Tư để tránh né cùng ngăn cản Cực Ảnh.
Cự Lang màu máu tuy tức giận nhưng lại không có cách nào đối phó hai người cùng một lúc. Sau thời gian chừng một bữa cơm, trong mắt Cự Lang do Cực Ảnh biến thành rốt cuộc đã lộ ra vẻ kinh hoảng giật mình thảng thốt.
Qua khoảnh khắc nhanh chóng, bản thân Cự Lang đang tiến về phía Liễu Minh, toàn cơ thể lóe lên ánh sáng màu máu liền biến thành người. Lúc này hắn cả kinh đứng nguyên một chổ, bàn tay lật chuyển lập tức ném ra hơn bốn viên châu màu xám tro.
"Phanh" "Phanh" vài tiếng trầm đục!
Bốn viên châu màu xám tro xoay quanh người hắn, phóng ra mảng lớn sương mù ngưng tụ lại tạo thành kết giới màu xám lớn đến vài trượng. Sương mù dày đặc, kết giới có hình lập phương trong vô cùng chắc chắn.
Trong kết giới, Cực Ảnh lúc này nhanh chóng lấy ra rất nhiều đan dược, điên cuồng nhét hết vào trong miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.